Chương 28

(Quá khứ)

Ba năm sau.

Một ngày mới cùng ánh mặt trời lấp lánh, lặp lại thành ngàn cái sáng sớm mãnh liệt tàn khốc, lại như thành ngàn cái đêm khuya u ám.

Tỉnh lại, hắn đã ở đây.

Gương mặt, cùng biểu tình lạ lẫm.

“Đói sao?” Hắn chạm vào tóc tôi.

Tóc tự do sinh trưởng, đã quá dài, che mặt, tôi cúi đầu lui vào góc tường. Kéo cổ tay áo xuống che đi vô số vết sẹo trên cổ tay.

Ngón tay của hắn chậm rãi vuốt ve trên tóc tôi, nhẹ nhàng, mới lạ mà do dự.

“Nhân Nhân.”

Rất đau, trên lưng có vết thương Đỗ Cơ dùng đầu thuốc lá lưu lại, hắn nhẹ nhàng vỗ về, cách quần áo phủ lên vết thương.

Tôi cuộn người vùi hai đầu vào giữa đầu gối bên dưới áo sơ mi cũ rộng thùng thình, hắn sờ soạng vòng khoá trên chân tôi, cùng cái khăn cũ nát quấn quanh.

Ánh nắng xuyên qua vừa chân thật vừa ma huyễn.

Đỗ Cơ xuất hiện ở cửa. “Vì sao lại hẹn gặp ở đây? Kỳ lạ, trở về cũng không nói trước để tôi đến đón.”

Hắn bất động thanh sắc rời khỏi tôi đi đến bên cửa sổ, cũng không để ý đến oán ngữ của Đỗ Cơ, ngữ khí thản nhiên. “Chìa khoá có đem đến không?”

Nhận ra sự lãnh đạm của hắn, Đỗ Cơ cũng trầm giọng. Hiện giờ hai cậu đều trưởng thành, đã không còn là thiếu niên hay đùa bỡn ngày xưa.

Đỗ Cơ động tác nhàn nhã đốt một điếu thuốc. “Nghe nói cậu ly hôn rồi.”

“Không phải ly hôn, là đào hôn.”

“A, Alina tốt như vậy cũng không chịu. Mạnh đại thiếu gia, cậu có biết cậu đã đem bảo bối trăm vạn trao cho người khác?” Ngữ khí hắn sắc bén.

“Đừng nói với tôi, cậu trở về là vì Nhân Nhân.” Đỗ Cơ đi đến vặn tay tôi, đem tàn thuốc ấn vào lòng bàn tay tôi.

“Câm miệng.” Mạnh Đình mặt không chút thay, đứng ở chỗ cũ.

Đối với thái độ hắn như vậy, Đỗ Cơ chỉ cười, lại rút một điếu thuốc khác, dùng giày đá đá tôi.

Tôi đờ đẫn nhặt bật lửa vất trên mặt đất, quỳ gối đứng dậy đốt thuốc cho Đỗ Cơ.

Đỗ Cơ hít dài một hơi, thư sướиɠ phun ra một vòng khói. “Nhân Nhân, vươn tay ra.”

Biết sẽ rất đau, tôi cũng không dám không đưa tay trái vừa bị bỏng ra, chịu đựng đau đớn, đưa đến trước mặt Đỗ Cơ. Đỗ Cơ chơi trò chơi tàn nhẫn như vậy không biết mệt.

Trước khi đầu thuốc ấn lên da, Mạnh Đình quay lại hung hăng cho tôi một cái tát, đem tôi đánh ngã xuống đất, nói với Đỗ Cơ. “Cậu hận ngày đó Alina chọn tôi.”

Đỗ Cơ bỗng nhiên cười lạnh. “Mạnh Đình, người đó là nữ thần của tôi, cậu đem nữ thần của tôi bỏ rơi như vậy, tôi hận không thể gϊếŧ tên bại hoại cậu.”

“Đưa chìa khoá cho tôi.”

“Sớm đã đánh mất. Cậu có thể tìm thợ mở khoá, hoặc báo cảnh sát để họ hỗ trợ.”

Mạnh Đình tiến lên đè Đỗ Cơ lại. “Tôi để cậu chiếu cố Nhân Nhân, thì ra cậu “chiếu cố” như vậy. Nếu A Viễn không nói cho tôi biết chân tướng, cậu còn muốn gạt tôi bao lâu?”

Đỗ Cơ cười. “Cậu hẳn là phải cảm ơn tôi, Mạnh Đình.”

“Alina gọi điện cho tôi nói cậu bỏ rơi cô dâu một thân áo trắng ở nhà thờ, một mình về nước. Ý niệm duy nhất trong đầu tôi là đẩy Nhân Nhân xuống biển.”

“A Viễn nói đúng, cậu cho tới bây giờ cũng không có yêu Alina, cậu yêu là nam kỹ Nhân Nhân ba trăm khối này.”

Từ trong túi tiền Đỗ Cơ rơi ra một cái chìa khoá, Mạnh Đình cũng không để ý lời hắn châm chọc, ngồi xổm xuống cởi bỏ vòng khoá trên chân tôi. Cũng không để ý tôi co rúm lại tránh né, thay tôi lau đi khoé môi rướm máu, cởϊ áσ khoác chính mình khoác lại lên người tôi.

Đỗ Cơ chỉ đứng một bên cười lạnh.

Nhìn Mạnh Đình nửa ép buộc mang tôi đi.

Trong thang máy hắn buông tay ra, tôi cong người té ngã trong buồng. Sớm tuyệt vọng, nhưng mà hết thảy lại bỗng nhiên bình thản phát sinh, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.

Thang máy dừng ở một tầng, hắn cũng không uy hϊếp hay an ủi, chỉ cúi người kéo tay của tôi.

Biệt thự nhỏ của Mạnh Đình vẫn như cũ. Hết thảy đều như cũ, giống như mới sáng sớm rời đi, ban đêm trở về. Tôi hốt hoảng, nội tâm hoàn toàn trống rỗng.

Chính là càng thêm yên tĩnh cùng trầm mặc.

Hắn không nói gì với tôi, áo len của hắn màu cà phê, bả vai thành thục mà kiên quyết cùng mái tóc ngắn phía sau, mang lại cảm giác xa lạ cùng lãnh khốc khiến người khác không dám lại gần.

Tôi đứng trong ánh nắng nhưng thiếu độ ấm mà suy yếu, cơ hồ không đuổi kịp bước chân của hắn, thậm chí đã không thể thích ứng không khí lạnh lẽo bên ngoài, như đứa nhỏ kích động sợ hãi mà đi theo, đến khi cửa ở phía sau người khép kín khoá lại.

Tôi đã không hề có dũng khí, chỉ còn thể xác trống rỗng vẫn đang thở hổn hển này. Tôi thậm chí muốn quỳ xuống để van xin Mạnh Đình tôi giữ tôi lại.

Tôi liền quỳ xuống bên cạnh cửa.

Vừa mới đi bộ một chút đã khiến tôi mất hết toàn bộ khí lực, nhưng tôi vẫn đi đến bên chân Mạnh Đình, áo khoác rơi xuống mặt đất, tôi cũng cởϊ áσ sơ mi ra.

Bên dưới áo sơ mi là thân thể hoàn toàn xích loã.

Trong phòng không khí lạnh lẽo làm tôi không thể không ôm chặt hai tay, dưới ánh mắt hắn ngẩng đầu lên.

Mạnh Đình im lặng nhìn tôi, đưa tay nâng mặt tôi.

Tôi không dám nhìn vẻ mặt hắn, vẫn là khinh bỉ cùng lạnh lùng. Tôi biết tôi đang không ngừng run rẩy, bởi vì lạnh, cũng bởi vì cảm thấy thẹn.

Còn có tuyệt vọng.

Hắn bỗng nhiên nâng tôi lên, đem tôi lôi vào phòng tắm, đến bồn tắm lớn. Nước lạnh từ voi sen phun ra, tôi mặc cho Mạnh Đình không chút lưu tình xả nước lên người.

Thân thể ngừng phát dục gầy gò yếu ớt, cùng nửa mình đầy thương tích và bệnh tật.

Như vậy xấu xí không chịu nổi.

Hắn kéo tóc của tôi, tát tôi, tôi ngã vào nước, không thể hô hấp.

Hắn lấy tay kéo tôi từ trong nước lên, buông tay, tôi liền lại rơi xuống đáy bồn. Hít thở không thông, từ trong nước vặn vẹo nhìn lên gương mặt Mạnh Đình, hắn đột nhiên tàn khốc giơ tay bóp cổ tôi.

Tầm mắt mông lung ảm đạm, thời khắc nghĩ rằng mình có thể chết đi, hắn lại một tay đem tôi kéo về.

“Tôi hận cậu, Nhân Nhân.”

Ở sát tai tôi nói những lời này.

Tôi cả người ướt đẫm khoác áo lông của hắn, tựa trên vai hắn mà nôn ra nước, bởi vì lạnh mà cuộn tròn người, trái tim như bị bóp vỡ.

Tỉnh lại, bình minh ảm đạm như thế.

Hô hấp của Mạnh Đình ở bên tai, tay trái của hắn, bướng bỉnh giữ đầu của tôi. Vì vậy tôi mở mắt ra, tầm mắt liền đặt lên gương mặt hắn.

Gần như vậy, gương mặt của hắn.

Vô luận xa hay gần đều mơ hồ như thế.

Nắng sớm rọi xuyên bức màn, chiếu ra từng dải bóng đen kinh sợ lại quen thuộc.

Tôi lặng lẽ rời khỏi khuỷu tay Mạnh Đình, vạch rèm cửa ra, để lộ cửa sổ khắc hoa cùng song sắt.

————-

Băng: Chuyện quá khứ chấm dứt ở đây, hay nói đúng hơn là sau khi Mạnh Đình đưa Nhân Nhân về biệt thự này, thời gian trôi qua, mọi chuyện xảy ra tiếp theo như trong văn án. Tức là Nhân Nhân bỏ đi trong một ngày mưa, và kế tiếp là chuyện ở hiện tại.