- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 20
Bất Ái Kỷ
Chương 20
(Hiện tại)
Tôi bò lên bờ trong tiếng cười của đám khách nhân.
Nước lạnh làm dạ dày bắt đầu co rút, tôi tận lực giữ cho bước chân của mình thoạt nhìn chẳng có gì chật vật.
Tựa hồ có người ngăn tôi lại hỏi. “Nữ đầu bếp kia hương vị thế nào?” Tôi miễn cưỡng cười cười với hắn.
Chạy khỏi tầm mắt mọi người, tôi trốn vào phòng tắm dành cho nhân viên. Bất quá là một hồi vui đùa mà thôi. Chỉ cần chịu đựng qua cơn đau này.
Khoá trái cánh cửa, tôi thậm chí không đứng thẳng nổi. Dò dẫm tìm một cái khăn mặt cắn trong miệng, cả người ướt đẫm liền cuộn tròn trên mặt đất.
Đau đớn như vậy, đại khái sống không được bao lâu đi. Tầm mắt một trận mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ, giống như chỉ có thể thấy được đau đớn.
Khi tỉnh lại, trời đã mờ sáng. Tôi vẫn đang cuộn tròn trên mặt đất, trên người quần áo ẩm ướt chưa khô.
Cư nhiên còn có thể nằm mộng như vậy. Thời điểm đau đến mức tưởng như chết đi, mỗi lần đều có ảo giác giống hệt nhau. Mạnh Đình, người kia ôn nhu hôn môi, cùng ánh mắt lạnh như băng, như là bất tận, hỗn loạn dây dưa trong cơn mộng.
Vốn dĩ cũng là thói quen. Cho dù là yêu, cũng vì thời gian qua đi mà xuất hiện thói quen. Chậm rãi quên đi, chậm rãi nhạt đi, chậm rãi không bao giờ… sẽ đau lòng nữa.
Nhưng mà lại càng ngày càng sâu sắc, cũng không phải tưởng niệm, cũng không phải vướng bận cảm xúc nào đó, cả ngày lẫn đêm, ngủ hay tỉnh, đều vô thanh vô thức tra tấn tôi.
Giống như bệnh đau dạ dày, càng ngày càng đau, càng không thể chữa khỏi.
Trước bữa tối, ở trong hành lang gặp được Lục tứ thiếu gia, tôi cúi đầu thối lui về một bên, nhường đường cho hắn. Hắn dừng bước lại, ánh mắt nghiền ngẫm: “Cậu… gọi là gì?”
“A Nhân, tứ thiếu gia.”
“Cậu quen biết… Mạnh Đình?” Hắn bỗng nhiên hỏi tôi như vậy.
Tôi chần chờ một chút, bối rối lắc đầu.
“Hả? Xem ra là tôi đa tâm.” Hắn tựa hồ có hàm ý cười cười, đi vài bước rồi quay lại nói. “Đến chỗ lão Phạm nói, tôi muốn điều cậu lại đây.”
Đêm đó, tôi liền bị an bài ở lầu bốn. Lục tứ thiếu gia độc chiếm lầu bốn kiến trúc xa hoa cùng với tầng thượng, tầng thượng thậm chí còn có một bể bơi riêng.
Phòng nhân viên ở cuối hành lang, không xa phòng ngủ của hắn. Vừa mới buông hành lý, chuông trên tường lại sáng lên.
Đi vào thư phòng, Lục tứ thiếu gia đang đứng trước bàn nhìn cái gì, tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Giúp tôi châm ly cà phê.”
Tôi lên tiếng, vừa muốn lui ra, hắn lại gọi lại.
“Cậu lại đây.”
Tôi cúi đầu đi đến bên cạnh hắn, cảm thấy ánh mắt của hắn rơi xuống bên người, ước chừng hai phút. Thiếu gia trẻ tuổi xoay ghế da đứng lên, bỗng nhiên vươn tay nâng mặt của tôi. Tôi sợ tới mức lùi lại, tránh ngón tay của hắn. “Tứ thiếu gia…”
Hắn cười ngồi xuống lại. “Người kia xem ánh mắt của cậu, thật sự là không kháng cự được…”
Tôi rũ ánh mắt xuống bàn, hắn vừa nói vừa buông ảnh chụp trên tay, cư nhiên là Mạnh Đình.
Không nghĩ tới buổi tối ngày hôm sau, tôi liền nhìn thấy Mạnh Đình ở lầu bốn.
Hai người ở sân thượng uống rượu nói chuyện phiếm. Tôi vẫn cúi đầu một bên hầu hạ rót rượu, không nhìn tới Mạnh Đình, không nhìn tới vô tình lạnh lùng của hắn.
“A Nhân, rượu.” Lục tứ thiếu gia mang ngữ khí bất mãn, khiến tôi run rẩy tỉnh lại. Tôi cuống quýt đi qua, rót rượu vào cốc rỗng.
Lại bị hắn một phen giữ chặt. “Tại sao không nhớ mặc áo lông, thời tiết rất lạnh.” Tay hắn nửa vòng trên thắt lưng tôi, mơ hồ ép xuống thắt lưng bên dưới lớp đồng phục mỏng.
Tôi không dám trốn, cũng không thể trốn, bối rối mà cứng người lại. “Không… không lạnh, tứ thiếu gia.”
Hắn đơn giản đặt chén rượu xuống, dùng tay kia nắm lấy tay tôi đang cầm chai rượu, tư thế này, như là đem tôi ôm vào trong ngực. “Còn nói không lạnh? Tay đóng băng thành như vậy.”
Đinh một tiếng, phía bên kia không nặng không nhẹ đem ly rượu đặt xuống bàn thuỷ ***.
Thanh âm này làm lòng tôi co rút, liền tránh khỏi tay hắn. “Thiếu gia, tôi đi… rót rượu cho Mạnh tiên sinh.”
Tuy rằng cố gắng khống chế, nhưng lúc rót ly rượu kia, tay vẫn là hơi run rẩy. Vẫn cúi đầu, cổ vừa cứng vừa chua xót, nhưng mà ngay cả mí mắt cũng không dám nâng lên một chút.
“Mạnh Đình, không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy. Vì sự hợp tác vui vẻ sau này, cạn thêm ly nữa.” Lục tứ thiếu gia tựa hồ có chút chuếnh choáng say, lại uống thêm mấy ly, cười ngã trên ghế salon. “Hôm nay thật sự say, A Nhân, cậu thay tôi tiễn Mạnh tiên sinh.”
Đem tứ thiếu gia đưa về phòng ngủ, vừa muốn đứng dậy rời đi, hắn bỗng nhiên kéo tôi xuống, ngăn chặn thân tôi. “Mạnh Đình… tôi nói rồi, cậu trốn không thoát lòng bàn tay tôi…” Trên mặt trồi lên nụ cười say rượu ngớ ngẩn, liền ngủ đi.
Đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy thân ảnh ở bên cầu thang.
Tôi yên lặng đi qua. Hắn nhấc chân đi xuống mấy bậc, ở chỗ rẽ dừng lại, quay người.
Ánh mắt của hắn vẫn làm tôi hít thở không thông.
Từ đêm tuyết rơi cuối cùng ấy, mộng vẫn như đêm tuyết, đã ba tháng qua đi, cư nhiên lần thứ hai cùng hắn đối mặt.
“Nhân Nhân.” Lại nghe hắn như vậy kêu tên tôi, có chút hoảng hốt, cơ hồ trong phút chốc rơi lệ.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu.”
Thanh âm của hắn vẫn lạnh lẽo như trong tưởng tượng. “Không nghĩ tới cậu nhanh như vậy liền câu dẫn được Lục tứ thiếu gia.”
“Không tiếc diễn vở hài kịch cùng nữ đầu bếp hôn môi chúc mừng chủ mới… Thật đúng là không phải đê tiện tầm thường.”
Tôi chậm rãi giương mắt, ánh đèn cầu thang rất tối, tôi nhìn gương mặt của hắn, quen thuộc lại xa lạ, như gương mặt lặp đi lặp lại trong mộng. Chính là vô thanh nhìn hắn, không hề giải thích.
Nhìn hắn vươn tay, ở trên mặt tôi, ấm áp chậm rãi vuốt một đường ở gò má, ngoài ý muốn biểu lộ sự ôn nhu khó hiểu. Miệng hắn từ từ khơi mào một tia cười lạnh, cười lạnh thu tay, xoay người xuống lầu.
Như đem tôi ném vào một giấc mộng ẩm ướt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bất Ái Kỷ
- Chương 20