Chương 1-2: Trùng sinh (2)
Hạ Hầu Dịch hơi sửng sốt, không thể tin được sẽ phát sinh chuyện này. Hắn buông bàn tay to đang nắm cổ tay nàng ra, hai tay đổi lại vòng qua thắt lưng của nàng, mâu trung thoáng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, rồi sau chớp mắt, hai tay đột nhiên dùng sức áp đảo.
"Ai u, đau chết." Mộ Dung Khanh kinh hãi kêu, chỉ cảm thấy cơ thể nam nhân rất nóng, chính mình giống như một đại hỏa hoạn, người nóng vô cùng. "Ngươi làm cái gì, mau buông ta ra." Xú nam nhân, không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Nàng không kiên nhẫn giẫy dụa, muốn tránh thoát trói buộc. Lại không biết dưới thân nam nhân, đồng tử càng hiển sâu thẳm, hai tay càng siết chặt.
"Buông!" Mộ Dung Khanh tốn hơi thừa lời, nam nhân này, không phải như vậy chứ, thấy nữ nhân liền ôm không tha?
Xem ra, lời đồn đều là sư thật. Kinh thành có đồn đại, khuôn mặt Cửu hoàng tử có khiếm khuyết, tính tình cổ quái, lấy nữ nhân làm vui. Phủ Cửu hoàng tử mĩ nhân vô số.
Ông trời, quái nam nhân này sẽ không nhìn trúng vẻ đẹp của nàng, tính làm cái gì đối với nàng chứ.
Con ngươi sâu thẳm của Hạ Hầu Dịch nhìn xuống cái cổ thon dài của nàng, thiếu nữ nhu nhược, cổ thon dài tinh tế, dường như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gẫy.
Kia quang mang óng ánh như có khôn cùng sức hút, Hạ Hầu Dịch chận rãi tới gần, đợi đến lúc mỗ nam hoàn hồn, đôi môi dĩ nhiên đã dán lên cổ nàng. Cảm nhận được sức sống mãnh liệt chấn động, mâu quang càng hiển lên sâu thẳm, môi dùng sức hút lấy.
Không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả xúc cảm lúc này, mang theo mùi thơm thản nhiên của thiếu nữ rơi vào chóp mũi, Hạ Hầu Dịch không khỏi nheo mắt lại, môi hạ động tác càng thêm dùng sức, làm như muốn tai cái cổ bạch ngọc kia hut thành một cái động.
"Hỗn đản!" Mộ Dung Khanh cả người run lên, cắn răng tức giận mắng. "Hỗn đản, đừng trách ta, muốn trach thì trách ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này."
Hạ Hầu Dịch ngưng mi, nghĩ tiểu nha đầu này bị dọa đến điên rồi, như thế nào nói chuyện bừa bãi, không có kết cấu.
Oành!
Hạ Hầu Dịch trợn mắt, không dám tin quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Khanh tay phải còn cầm tảng đá có dính vết máu. Lâm vào trong bóng tối, trong đầu một cái ý niệm cuối cùng xuất hiện, đó là không tha cho cái xú nha đầu to gan lớn mật, cư nhiên dám đánh hắn?
Mộ Dung Khanh cũng mặc kệ cái khác, gặp người hôn mê, trừng mắt liếc hắn một cái, vội vàng quăng hòn đá trong tay, đưa tay đẩy đẩy. " Uy, không chết đi?"
Liên tục đẩy vài cái, không thấy có phản ứng, Mộ Dung Khanh không khiên nhẫn tức giận, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, nàng chính là không nghĩ bị ăn đậu hũ, cũng không muốn lưng đeo tội danh mưu sát hoàng tử.
Thấy vẫn còn thở, nàng mới chân chính yên tâm.
"Ngươi chết chung quy ta cũng chẳng được sống dễ chịu, trải qua muôn vàn khó khăn mới được trọng sinh một lần, dù thế nào cũng không thể lại đi đường cũ. Cửu hoàng tử, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với một tiểu nha đầu như ta." Mộ Dung Khanh hai tay chữ thập, bày ra bộ dạng khẩn cầu. "Hơn nữa, ngươi vừa mới ăn đậu hũ của ta, tính thành tiền mua y phục, thanh toán xong chứ."
Mộ Dung Khanh một bên lải nhải, cằn nhằn xong, một bên rất nhanh đi cởi y phục Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử vóc người cực cao, rất nặng, nàng tốn rất nhiều khí lực, khó khăn lắm mới cởi xong y phục của hắn.
Mộ Dung Khanh rất nhanh thay đổi y phục, cúi đầu nhìn Hạ Hầu Dịch đang hôn mê, nhìn môi hắn đỏ bừng, không khỏi nhớ lại lúc trước hắn một ngụm hút cổ chính mình.
Hỗn đản, nam nữ thụ thụ bất thân hiểu hay không?" Mộ Dung Khanh không biết lấy lá gan ở đâu, nhấc chân nhắm vào khuôn mặt hắn mà đá.
Chân của nàng không ngừng giẫm qua lại ở trên mặt hắn, coi như tìm được cái đồ chơi, kia kêu một cái bất diệc nhạc hồ.
Như này vẫn không thể làm cho nàng vừa lòng, nàng trực tiếp lột trần hắn, cuối cùng chỉ còn lại một cái quần đùi. Rồi sau đó chạy đến chỗ cách đó không xa giẫm lên bùn nhão sau đó quay lại.
Mộ Dung Khanh cười lạnh nâng chân phải lên, " Nhìn ngươi về sau còn dám khi dễ nữ nhân, đây đều là ngươi tự tìm."
Giẫm, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm.