Chương 23: Tùy hứng (1)

Sức nóng của Bất Tầm Thiên bùng nổ rồi.

Với điều kiện vào cửa khắc nghiệt như thế, vốn các tửu lâu khác trên phố Bách Hoa còn đang chê cười Bất Tầm Thiên, nào biết mọi người không những không khịt mũi coi thường mà còn ngày càng tôn sùng hơn.

Nguyên nhân nằm ở hai từ "mặt mũi".

Tại sao cái sĩ tử nằm mơ cũng muốn đậu Trạng Nguyên? Đỗ Trạng Nguyên sẽ được chức quan tứ phẩm, nhưng đỗ tiến sĩ đâu có thấp, cũng được chức lục phẩm, có năng lực thì tầm 3-4 năm thừa sức leo lên tam phẩm.

Nhưng trong mắt các sĩ tử chỉ có hai chữ Trạng Nguyên, tất nhiên không phải bọn họ không có kiên nhẫn mà là hai chữ Trạng Nguyên này quá vẻ vang!

Bất Tầm Thiên miễn phí thưởng nhạc du ngoạn đã thu hút được một đám người máu mặt, có danh tiếng tới tham quan. Mà những người này thường có tâm lý tụ tập, bọn họ tới, bằng hữu của họ cũng muốn đi, điều kiện vào cổng hà khắc không chỉ thoả mãn tâm lý ham hư vinh của khách hàng mà còn khiến những người qua đường kém một chút cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Văn chương của ta có chỗ nào không bằng tên kia chứ?

Chức quan quá thấp thì không được vào, tửu lâu này còn kén chọn người phục vụ hơn cả nha phủ Ứng Thiên nữa!

Oe oe oe, thần tượng ở bên trong, ta muốn gặp thần tượng a……

Vân vân và vân vân.

Trước cửa tụ tập đông đảo quần chúng, làm người ta không đoán được Bất Tầm Thiên nổi tiếng đến mức nào. Nhóm chưởng quầy của mấy tửu lâu bên cạnh chỉ biết cắn khăn ghen tị, sinh ý tốt như vậy, tháng kiếm được không biết bao nhiêu tiền!

Mạnh Tích Chiêu tỏ vẻ: Không được bao nhiêu hết á.

……

Lời này là sự thật, cậu chẳng kiếm được bao nhiêu, tuy rằng Bất Tầm Thiên đang rất hot, nhưng tính đến hiện tại, mới có 100 vị khách nhân đăng ký, Bất Tầm Thiên không kinh doanh da thịt, doanh thu chính kiếm từ những người tới nghe hát, nhưng nhân số ca cơ quá ít, nhiều lúc khách tới còn phải xếp hàng.

Khách khứa phàn nàn không ngớt, Mạnh Tích Chiêu gấp đến độ khóe miệng sắp phồng rộp rồi. Không ổn rồi, trường hợp này có chút mất kiểm soát. Ban đầu cậu tính toán số lượng khách đăng ký nhiều nhất cũng chỉ tầm 100 người, những vị này cũng không thể hôm nào cũng tới, ngày tiếp đón tầm 20-30 người đã là đông rồi. Ai ngờ mỗi ngày đều tiếp đón cả trăm người rảnh rỗi không có gì làm cắm cọc ở Bất Tầm Thiên.

Ặc, thật ra không phải hôm nào cũng có khách quý tới. Trừ bỏ khu chuyên phục hưng văn hoá bình thường luôn có vài người hay ngồi để ngâm thơ, ra câu đối. Với một số thành phần yêu thích âm nhạc, luôn ghé lầu 4 xếp hàng, rung đùi nghe nhóm ca cơ biểu diễn. Những vị khác đều cách 2-3 ngày mới qua một lần.

Nhưng tửu lâu vẫn đông vì họ không chỉ chăm sóc khách quý đã đăng ký mà còn phải đón tiếp cả tệp đính kèm của mấy vị đó.

Có nương tử của khách quý, bạn tốt của khách quý, cha vợ của khách quý, còn có nhi nữ của khách quý. Ngoại trừ mấy vị bạn tốt còn có công ăn việc làm nghiêm túc, những vị còn lại chẳng khác gì dân thất nghiệp lắc lư, lang thang bên ngoài, không có gì ngoài thời gian.

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Lúc trước cậu quyết định cho phép khách quý mang theo người đi cùng, tưởng có thể nắm bắt được mạng lưới quan hệ của những người này. Theo lý thuyết, trong xã hội nam quyền, nam nhân khi xã giao bên ngoài đều muốn bày ra hai chữ nghĩa khí, người bọn họ đăng ký đi cùng nhất định sẽ là hảo hữu thân thiết với mình, hoặc là ân sư cùng trường. Ai biết đám người này kết hôn xong toàn hướng về gia đình, hầu như đều đăng ký cho người nhà.

Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, ngoại trừ một số người được cậu phê duyệt vì có chức quan, nhóm còn lại người thì nổi danh là hiền lương, người thì là đại văn hào có tiếng đức độ. Bọn họ ưu tiên trong nhà cũng là lẽ thường tình.

Hơn nữa danh sách nhóm gia quyến cũng không hoàn toàn vô dụng. Ít nhất thì bây giờ cậu biết ai là người yêu vợ, ai là người thương con.

Buông danh sách xuống, cầm sổ sách lên, Mạnh Tích Chiêu thở dài một hơi.

Chuyện này đúng là không xong, mỗi vị khách tới đều muốn được hầu hạ như tổ tông, một người cần ít nhất hai thị nữ, cấp bậc như Tang Phiền Ngữ thì phải bốn người hầu hạ, kết hợp với lượng khách hôm nay, cậu có kéo hết người từ phủ Tham Chính qua cũng không đủ......

Ngay cả Trương Gia Viện cũng tới oán giận, trong phủ điều động nhân thủ quá nhiều, nếu còn tiếp tục có khi phải lấy cả nha hoàn của tiểu thư ra mới đủ số.

Mặt già của Mạnh Tích Chiêu đỏ bừng không biết giấu đi đâu.

Tốt hơn hết vẫn là thuê người bên ngoài, cậu thật sự không thể đi tìm muội muội mượn nha hoàn được.

Khi cậu đang suy nghĩ không biết có nên tìm Phó Tế Tài nhập thêm một nhóm hậu nhân ca cơ không thì ngoài cửa có một người bước vào.

Mạnh Tích Ngang hôm nay được nghỉ ngơi liền tới thăm đệ đệ của mình.

“Nhị Lang.”