Chương 21: Thần phật (2)

Lắc lắc đầu, Thôi Dã đi về phía trước tới khu thứ 2: Chế tác thủ công.

Bên này để tổng cộng 4 cái chiếu dệt từ cây đay, mỗi chiếc chiếu đều để một cái bàn xoay, trên bề mặt là một khối bùn ướt nhão nhão dính dính màu xám. Mà vị hành đầu trứ danh Tang Phiền Ngữ đang mặc một chiếc tạp dề do Bất Tầm Thiên cung cấp, chơi bùn vô cùng vui vẻ.

Thôi Dã: “……”

Hắn kinh ngạc nhìn cái kia bàn xoay kia đang chuyển động, hai thị nữ bên cạnh hỗ trợ xoay bàn còn Tang Phiền Ngữ tập trung đem đống bùn tạo thành phôi.

Làm tài nữ, tay nghề thủ công của Tang Phiền Ngữ không phải dạng thường, một cái bình miệng hẹp dần dần thành hình. Thị nữ ở bên cạnh miệng khen không ngớt: "Tang hành đầu thật là lợi hại", "Mới làm lần đầu tiên mà đẹp như vậy, không hổ danh là Tang hành đầu", "Thanh nhã, thật là thanh nhã, hành đầu quả thật là kỳ tài nữ tử."

Càng nghe càng mơ hồ, phôi cũng đã thành hình, Tang Phiền Ngữ lập tức phân phó: “Lấy bút mực tới!” (chắc bút mực ở đây là dùng để vẽ lên phôi bình)

Thị nữ còn nói: “Tang hành đầu, phôi này còn có thể đem đi nung, chỉ là sẽ mất phí..."

Tang Phiền Ngữ: “Mất phí thì mất phí, sợ ta không có tiền trả sao? Mau mau, lề mề nữa, ta sợ nó sụp mất.”

……

Khu còn sót lại là khu phẩm trà, khác với những cửa hàng ngoài kia, hầu trà ở đây toàn bộ đều là nữ, các nàng ngồi ở phía trước bày ra trà nghệ của mình, khách nhân ngồi ở phía đối diện. Pha trà xong người hầu cũng không lập tức bưng qua mà đặt câu hỏi

Tay làm khu bên kia còn lại là phẩm trà khu, cùng bên ngoài bất đồng chính là, nơi này người hầu trà đều là nữ nhân, các nàng ở phía trước bày ra chính mình trà nghệ, khách nhân ngồi ở đối diện, trà phao hảo, người hầu trà lại sẽ không lập tức bưng cho khách nhân, mà là vấn đề.

“Như thế nào gọi là trà đắng?”

"Trà có nghĩa là gì?"

“Trà gì ngon nhất?"

Chỉ khi trả lời được, nàng mới đưa trà cho khách nhân, khách nhân cũng có thể hỏi ngược lại nàng. Câu nào không trả lời được, nàng sẽ nở một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi cho bàn tay trắng nõn vào trong quần áo...... Rút ra một phiếu quà tặng.

“Tướng công tài hoa hơn người, thϊếp thân vô lực chống đỡ, chỉ có thể dâng lên vật này để biểu đạt sự ngưỡng mộ sâu sắc của thϊếp đối với chàng."

Khách nhân nghe mà sướиɠ hết cả người, có thể làm một nữ nhân am hiểu tri thức cúi đầu nhận không bằng, vui vẻ nhận lấy phiếu quà tặng, phía trên mặt có viết vài dòng chữ.

—— cầm phiếu này, tới dùng cơm ở lầu 3 sẽ được tặng một đia phomai matcha, có thể sử dụng 3 lần trong 1 tháng

…………

Lần đầu tiên tới nơi hao tổn tiền bạc như phố Bách Hoa lại lời được một đĩa đồ ăn, vị khách nhân lập tức đứng dậy, vô cùng cao hứng đi ăn cơm.

Thôi Dã không hiểu.

“Matcha đó là cái gì?”

Mạnh Tích Chiêu: “Một món ăn vặt đã thất truyền từ lâu, rất được giới học giả, quan chức thời nhà Ngụy, nhà Tấn hoan nghênh."

Thôi Dã bắt đầu thấy hứng thú, hai người bọn họ cũng đi lầu 3. Ở lầu 3 toàn bộ đều là nhã gian riêng tư. Mạnh Tích Chiêu lấy một gian phòng riêng, không lớn không nhỏ nhưng bù lại được cái hợp mắt cậu. Không cần Mạnh Tích Chiêu chỉ đạo, Kim Châu đã phân phó sau bếp mang tất cả những món đặc sắc của tửu lâu lên.

Mạnh Tích Chiêu không phải đầu bếp chuyên nghiệp, cậu căn bản không biết nấu nướng, chỉ có thể nói một vài cái tên rồi sai người đi nghiên cứu. Bởi vậy nhưng món ăn đặc sắc ở đây hầu hết những món thường thấy ở Đại Tề. Cậu thuê một vài đầu bếp nổi danh, duy trì hoạt động tại phòng bếp là được rồi, không cần thiết đổi mới quá nhiều ở phương diện này.

Huống chi, mỹ thực hiện đại chưa chắc đã vừa miệng người ở cổ đại.

Mới nhấp một ngụm cái gọi là phomai matcha , Thôi Dã đã cau mày: “Hương vị hơi kì lạ."

Mạnh Tích Chiêu: "Điện hạ nếm thử món khác xem ."

Hai người ngươi một đũa ta một đũa bỏ bắt đầu ăn, một lúc sau, Thôi Dã mới hỏi cậu: “Lầu 4 cùng lầu 5 là cái gì?”

Mạnh Tích Chiêu trả lời: “Lầu 4 là nơi chuyên để nghe hát, lầu 5 tạm thời không mở tiếp khách.”

“Vì sao không mở?”

Mạnh Tích Chiêu: “Chờ khách nhân tôn quý nhất, mới mở ra."

Thôi Dã nhìn cậu, chợt cười: “Ngươi đối ta thật đúng là không có chút khách khí nào."

Mạnh Tích Chiêu mím mím môi: "Nếu ta gặp điện hạ ở trong cung, có cho ta trăm lá gan cũng không dám càn rỡ ở trước mặt ngài. Nhưng ấn tượng ban đầu đã là như vậy, hiện tại cũng không cần phải che che giấu giấu. Huống hồ, điện hạ nhân đức, không so đo khuyết điểm của ta, ta cũng phải có qua có lại chứ."

Sau khi biết Thôi Dã là Thái Tử, Mạnh Tích Chiêu mới biết vì sao ngày đó hắn suy yếu như vậy.

Tám phần mười là hắn xuất cung tìm thuốc giải.

Tình huống của vị Thái Tử Thôi Dã này quá phức tạp, tóm lại trên người hắn trúng độc, hơn nữa còn là loại độc không dễ giải, trong cốt truyện một người trong hoàng tộc Thôi Thị đều bị vị nam chính hắc hoá Chiêm Bất Hưu làm thịt. Duy chỉ có Thôi Dã là ngoại lệ, hắn bình tĩnh bước ra từ Đông Cung, lầm thời tìm về công đạo cho chính mình, còn cúi đầu xưng thần trước Chiêm Bất Hưu.

Độc tố trong cơ thể khiến hắn không thể sống không bằng chết, hơn nữa hắn như vậy hoàn toàn là do cha hắn giày xéo. Cả nhà Chiêm Bất Hưu cũng là do hoàng đế tuyệt đường sống, cảm giác đồng bệnh tương liên, nam chính liền phong hắn làm phụ tá, đặt ở bên người.

Là một cựu Thái Tử, Thôi Dã không có chút hận ý nào với Chiêm Bất Hưu, thậm chí còn tận tâm tận lực giúp nam chính, thời điểm Chiêm Bất Hưu đánh chiếm hoàng cung, thiên hạ dù chưa đến mức tiếng kêu than vang dội trời đất nhưng cũng có thể nói là luyện ngục nhân gian. Bên trong lung lay sắp đổ, bên ngoài như hổ rình mồi. Đất nước Đại Tề nguyên bản không lớn, nội loạn bốn năm, lại bị các quốc gia láng giếng hút mất 1/3 thổ nhưỡng. Chính Thôi Dã đã đưa ra biện pháp nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng là hắn tính chuẩn thời cơ tiến công giành lại đất.

Sau khi lãnh thổ đất nước khôi phục, tình hình quốc gia ổn định thì Thôi Dã qua đời.

Trong sách viết như vậy, còn đề cập Chiêm Bất Hưu biểu tình nặng nề, cho hắn quy cách hậu táng của Thái Tử. Nhưng phiên ngoại có ẩn ý nói rằng, lúc thái giám nâng quan tài lên, cảm giác nhẹ bẫng như không có gì, nhưng nhìn Chiêm Bất Hưu vẫn đang ở bên cạnh, cũng chỉ biết đem vào lăng mộ.

Mạnh Tích Chiêu: Hoài nghi Thôi Dã giả chết cũng là hợp lý, có thể hắn cảm thấy đã hết việc của mình, liền chạy đi sung sướиɠ tiêu dao