Chương 39: Chuyến đi dã ngoại 3

Cuối cùng thì trận đấu bóng chuyền mà Thuỵ Du căm ghét đó cũng đến

hồi kết thúc sau hiệu lệnh tập trung dùng bữa trưa của trưởng đoàn. Thế

nhưng với Đình Dương và Khải Ân thì mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó,

bởi vì bọn họ lại đang hoà nhau. Trong suy nghĩ của hai con người ấy đều căm hận quả quyết rằng nếu thời gian dài thêm năm phút nữa thì bọn họ

sẽ dứt điểm chuyện này. Thế nhưng trời chẳng mấy khi chiều lòng người,

năm phút thần thánh ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra vì trưởng đoàn đã phát

hiệu lệnh tập trung từ lâu, và trận đấu này không thể kéo dài thêm được

nữa.

Rút kinh nghiệm từ trước, Thuỵ Du ôm lấy những vật dụng cá nhân mà mình mang ra ban đầu chạy đi mất. Nếu bây giờ cô còn nán lại thêm một giây phút nào nữa thì lại biến thành nguy

cơ chiến tranh mất thôi, dù rằng đó là một hành động nhỏ.

Đình Dương khi rời khỏi nơi thi đấu liền nhìn xung quanh một lượt để tìm

kiếm Thuỵ Du, thế nhưng mãi mà không thể bắt gặp hình ảnh của cô thì hắn có chút thất vọng. Khải Ân đã đoán được tình cảnh này từ trước nên cũng không quá hụt hẫng khi không nhìn thấy Thuỵ Du. Cậu biết cô sẽ lén trốn đi trước mà.

***

Thuỵ Du cảm thấy tình trạng của Tú Nhi không được tốt lắm. Từ buổi trưa, khi mọi người gặp nhau ở nhà hàng thì cô bạn đã kì lạ như vậy rồi. Cô có

hỏi qua thì cô bạn chỉ trả lời qua loa cho có lệ. Tú Nhi bảo rằng vì quá kiệt sức nên cô bạn phải ở lại phòng cả buổi sáng để nghỉ ngơi. Nhưng

sau khi qua cặp mắt đang dần sưng lên và cách cư xử kì lạ của Nhất Thiên thì Thuỵ Du cũng hiểu được tám phần câu chuyện. Hai người này, chắc lại gặp nhau nữa rồi. Hẳn là phải có tranh cãi xảy ra.

Trước đây, kiến thức về vấn đề tình yêu nam nữ của Thuỵ Du không được nhiều

lắm, kinh nghiệm thì lại càng không có. Nhưng từ ngày được Nhất Thiên

khai sáng, cô bỗng nhiên hiểu được nhiều chuyện mà vốn trước đây dù suy

nghĩ thế nào cô cũng chẳng thể nào nghĩ ra. Tất nhiên cô cũng mơ hồ biết được mình có cái gì đó không đúng với Đình Dương, nhưng nhớ lại những

lời Nhất Thiên đã từng nói, thôi thì cô cứ giữ riêng cho mình thì tốt

hơn. Chỉ cần có thể cùng sống dưới một bầu không khí, có thể nhìn thấy

và âm thầm bảo vệ hắn là đủ rồi. Thuỵ Du không nghĩ mình là một người có tình yêu cao thượng và lớn lao, nhưng mà hoàn cảnh của cô buộc cô phải

sống như thế. Không thể nào ích kỷ được vì đây không phải là chuyện mà

cô có thể quyết định.

Nhưng cũng vì sự

khai sáng ấy mà Thuỵ Du cũng nhạy bén hơn trong vấn đề tình cảm. Trước

đó cô chẳng thể nào hiểu nổi sự cố chấp của Nhất Thiên và cảm xúc của Tú Nhi. Nhưng bây giờ cô đã rõ rồi, rất rõ.

Lần đầu tiên trong đời,Thuỵ Du cảm thấy bối rối. Tú Nhi là người bạn thân

đầu tiên của cô, trong khi đó Nhất Thiên được xem như là chiến hữu đã

sát cánh với nhau từ bé. giữa hai người họ có hiểu lầm, cô nên làm gì

đây?

Sau khi dùng bữa tối trên thuyền và

trong quãng thời gian chờ thuyền cập bến, mọi người cũng không có việc

gì làm ngoài việc nói chuyện phiếm và chọn một nơi thích hợp trên tàu để hít thở không khí và ngắm nhìn biển đêm.

Thuỵ Du và Tú Nhi đi dạo một vòng dọc du thuyền rộng lớn, chọn một vị trí ít người rồi dừng lại.

- Hôm nay có vẻ tâm trạng của cậu không được tốt nhỉ?

Thuỵ Du lên tiếng trước, cô nghĩ mình rất muốn được cùng Tú Nhi chia sẻ mọi

chuyện. Tất nhiên nếu cần thiết cô cũng sẽ mắng Nhất Thiên vài câu để

bộc lộ sự cảm thông. Bạn bè vốn là nên làm như thế.

- Ừ. Trưa nay Nhất Thiên lại đến tìm mình. Điều đó lại khiến mọi thứ của mình rối tung lên.

- Cậu... Nếu thấy mọi thứ có áp lực thì có thể kể với mình. Dù mình không giỏi trong việc đưa ra lời khuyên nhưng mình có thể lắng nghe. Đôi khi

kể ra mọi thứ lại khiến tâm trạng tốt hơn.

Thuỵ Du nói thật lòng. Cô không muốn Tú Nhi phải như cô. Từ nhỏ đến lớn

không có lấy một người bạn chí cốt để trò chuyện. Có gì không vui cũng

mãi mãi giấu kín trong lòng. Dù đôi khi buồn bực và bế tắc đến tận cùng

nhưng vẫn chỉ có thể chấp nhận và sống tiếp mà thôi.

- Cảm ơn cậu.

- Bạn bè là như thế mà. Đúng không?

Tú Nhi khẽ cười, ôm lấy Thuỵ Du. Cảm giác có bạn bè thật tốt.

Được một lát, khi đã cảm thấy khá hơn, Tú Nhi buông Thuỵ Du ra. Cô đánh ánh mắt xuống sàn nhà, bắt đầu kể chuyện.

- Như mình đã từng nói với cậu, giữa mình và Nhất Thiên là một mối quan

hệ rất phức tạp. Nhưng nếu nói một cách đơn giản thì chúng mình đã từng

bên nhau, đại khái là vậy. Khoảng thời gian đó kéo dài hai tháng, rồi

anh ấy bảo có việc phải đi. Anh ấy hứa với mình rằng sẽ quay lại. Mình

đã tin, hoàn toàn tin vào điều đó cho tới ngày mình bước vào ngôi trường này, gặp anh ấy, bắt đầu nghe về những câu chuyện. Thật ra mình biết

anh ấy cố gắng giải thích một điều gì đó, nhưng sự thật vẫn không thể

nào thay đổi. Làm sao mình có thể phớt lờ được?

Thuỵ Du không nói gì, lúc này cô dường như hiểu được tâm trạng Tú Nhi. Bất

kì ai trong hoàn cảnh đó đều cư xử như vậy. Kể cả cô... Nếu như Đình

Dương có đính ước với người khác, cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước

mặt hắn nữa. Thuỵ Du vô thức đánh vào đầu mình một cái, cô đang nghĩ

lung tung gì thế này? Cô là ai chứ? Trong suy nghĩ và cuộc đời của Đình

Dương, vốn dĩ không bao giờ có vị trí của cô. Cô đã suy nghĩ quá nhiều

rồi.

Tú Nhi lại tiếp tục:

- Nhất Thiên tốt nhất là nên bỏ mặc mình luôn thì tốt hơn. Anh ấy cứ làm

như thế khiến mình dao động. Dù cho thật sự giữa họ không có tình cảm.

Nhưng mà mình cũng không thể cứ mặt dày bám theo một người đã có hôn ước như thế. Tại sao anh ấy mãi vẫn không hiểu được điều đó?

Thuỵ Du cảm thấy đồng cảm. Nhất Thiên trong suy nghĩ Tú Nhi khác với Nhất

Thiên trong suy nghĩ của cô. Nhưng chung quy lại cậu ta vẫn là một con

người giàu tình cảm. Nếu như đổi lại là một người khác, Thuỵ Du nghĩ

rằng anh ta sẽ đóng vai một người con trai tệ bạc từ đầu đến cuối vở

kịch, để mặc cho người yêu đau khổ, sau khi mọi chuyện kết thúc lại quay về bù đắp. Thế nhưng Nhất Thiên lại không làm như thế, cậu không bao

giờ muốn Tú Nhi buồn nên luôn tìm cách giải thích, dù là những lời giải

thích không trọn vẹn khiến cho mọi chuyện càng lâm vào bế tắc, lại càng

khiến Tú Nhi tổn thương. Thật sự Thuỵ Du cũng không biết tính cách này

của Nhất Thiên là tốt hay xấu nữa.

- Phải chi ngày hôm đó mình bỏ mặc anh ta trên đường mà đi thẳng một mạch về nhà thì mọi chuyện đã không như ngày hôm nay.

- Tất cả những gì diễn ra đều không thể thay đổi được, đều là duyên phận

cả thôi. Cứ để mọi chuyện tự nhiên. Điều gì cần đến cũng sẽ đến, cứ xem

nó như là một phần của cuộc đời cậu.

Sau

một hồi trầm mặc lắng nghe và suy nghĩ, cuối cùng Thuỵ Du cũng trả lời

bằng một câu nói vô cùng triết lí. Đây cũng chính là những gì cô đang

nghĩ về chuyện của mình. Cô vốn không nghĩ rằng mình sẽ thích Đình

Dương, nhưng nếu nó đã xảy ra thì cũng không thể nào thay đổi được. Mọi

thứ vốn dĩ đều đã được định đoạt cả rồi.

Một lần hiếm hoi trong đời, Thuỵ Du cảm thấy xung quanh mình chỉ toàn cảm xúc tiêu cực. Đây là tâm trạng khi yêu sao?

Tú Nhi cảm thấy những gì Thuỵ Du nói cũng khá đúng. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, cô cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, muốn hối hận cũng

không kịp nữa. Thôi thì cứ để mọi thứ trở thành một kỉ niệm, dù vui hay

buồn thì cũng đều đáng trân trọng.

- Cảm ơn cậu. Mình nghĩ mình cần đi vệ sinh một chút. - Tú Nhi vừa nói vừa lau nước mắt.

- Ừ cậu đi đi. Mình ở đây chờ.

Thuỵ Du cười mỉm. Tú Nhi thật dễ rơi nước mắt, chả bù với cô. Thuỵ Du biết

là cô bạn cần một chút không gian yên tĩnh để suy nghĩ nên nhanh chóng

trả lời.

Tú Nhi đã rời đi được một lúc,

Thuỵ Du vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhìn ra biển. Thời tiết đêm nay có chút lạnh, trái ngược với sự nóng bức ban ngày, khiến cho kẻ mặc áo ngắn tay đêm nay như cô phải xoa nhẹ hay cánh tay trần để tìm một chút hơi ấm.

Bỗng nhiên trên vai cô xuất hiện cảm xác ấm áp bất ngờ bao phủ. Thuỵ Du khẽ

giật mình nhìn về phía sau. Vai cô đã được một chiếc áo gió khoác lên từ lúc nào. Giọng nói trầm thấp quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai:

- Sao không vào trong? Đứng ở đây sẽ rất lạnh, em lại không mang theo áo ấm.

Tuy rằng giọng Đình Dương vẫn không khác gì so với lúc trước, nhưng bây giờ đã bắt đầu xuất hiện sự quan tâm và lo lắng cho người bên cạnh.

- Em ở đây đợi bạn. Một chút nữa sẽ vào thôi.

Đối với sự quan tâm này của Đình Dương, lòng Thuỵ Du khẽ động. Nhưng cô

nhanh chóng trấn an mình. Thuỵ Du không giống như ngày đầu tiên phát

hiện ra mình thích Đình Dương nữa, bây giờ cô đã bình ổn hơn rất nhiều.

Cô tự nhủ với mình rằng không được quá kì vọng vào những điều không thực tế. Dù cho hắn có tình cảm với cô hay không thì mọi chuyện vẫn không

thể nào đi quá xa. Cô phải tỉnh táo.

- Mặc vào đi.

Đình Dương nói xong, không đợi Thuỵ Du có đồng ý hay không trực tiếp lấy áo

ra khỏi vai cô chờ sẵn, chỉ chờ cô đặt tay vào. Thuỵ Du không từ chối

thành ý của hắn, nên nhanh chóng khoác lên tay. Cô cảm thấy mọi thứ ấm

dần lên, từ hai cánh tay đến tận trái tim mình.

- Anh vào trước. Khi nào gặp bạn rồi em cũng phải nhớ vào đấy, biết chưa?

Đình Dương cũng không muốn ngăn cản việc chờ đợi Tú Nhi của Thuỵ Du, hơn nữa lúc đó lại có người bảo cô chủ nhiệm cần gặp hắn để dặn dò công việc

cho sáng ngày mai nên phải cấp tốc rời đi. Trước đó không quên dặn dò

lại mấy câu.

- Em nhớ rồi.

Sau khi nhận được câu trả lời, Đình Dương yên tâm rời đi.

Một lát sau, Tú Nhi quay lại với một trạng thái khác biệt hoàn toàn so với

lúc ban đầu. Tựa như lần đầu Thuỵ Du gặp cô, vẫn luôn vui vẻ và lạc quan như thế. Tú Nhi khoác tay Thuỵ Du, vô tình nhìn thấy chiếc áo gió màu

đen cô đang khoác lên người.

- Ai dà, của ai đây? Anh Dương hay Khải Ân? - Giọng điệu Tú Nhi có phần nham hiểm.

- Anh Dương.

Thuỵ Du thành thật trả lời.

- Ôi lãng mạn quá đi mất. Không ngờ mình chỉ vừa đi có vài phút thôi mà

anh ấy đã đến rồi. Có khi nào mình đang cản trở hai người không nhỉ?

Tú Nhi tự hỏi bản thân. Cô thậm chí còn muốn ngay lập tức tránh đi nơi

khác để Đình Dương quay lại. Thế nhưng Thuỵ Du liền hoảng hốt phân bua.

- Không có đâu. Cô chủ nhiệm lớp anh ấy gọi anh ấy đi rồi. Hơn nữa, chúng mình... thật sự là không có gì cả.

- Ôi, mình không tin đâu. Mình biết cách anh ấy nhìn cậu là không bình thường mà.

- Cậu xem phim Hàn nhiều quá rồi.

Hai người cứ tiếp tục trò chuyện cho đến khi tàu cập bến. Tú Nhi là đại

diện phòng của cả ba nên phải đi đến phòng của lớp trưởng nhận lịch

trình cho ngày mai. Thế nên Thuỵ Du về phòng một mình.

Gần đến căn biệt thự nhỏ, Thuỵ Du liền bắt gặp Khải Ân đang đi bộ song song với mình. Cô nhìn cậu một chút, cảm thấy không mấy tự nhiên. Dường như

lúc sáng cô còn nợ con người này một lời cổ vũ.

- Cậu nhìn tôi như thế làm gì? Muốn xin lỗi chuyện lúc sáng không cổ vũ cho tôi chứ gì?

Khải Ân hất mặt, làm ra vẻ vô cùng khinh thường. Cậu mới không cần những lời miễn cưỡng.

- Ừ, thật sự là tôi đang nghĩ như thế.

Thuỵ Du bị phát hiện, cũng không muốn che giấu điều này làm gì. Dù cô không

hiểu vì sao nhưng lúc nào cô cũng có cảm giác rằng Khải Ân luôn đọc được suy nghĩ của mình.

Hoặc là bọn họ vốn đã có một sợi dây liên kết vô hình như thế...

- Tôi không muốn lời xin lỗi. Tôi muốn thứ khác.

Khải Ân nói. Cậu nhìn sang Thuỵ Du đang bước song song với mình, một ánh nhìn vô cùng quyết liệt khiến cô có chút chùn bước.

Với chuyện làm Khải Ân phật lòng, Thuỵ Du cũng cảm thấy bản thân mình có

lỗi nên nếu như thứ cậu ấy muốn nằm trong khả năng của cô thì cô sẽ cố

gắng đáp ứng.

- Cậu muốn gì?

Khải Ân dừng bước khiến Thuy Du cũng làm theo. Cậu xoay người lại đứng đối

diện với cô. Khải Ân nhìn Thuỵ Du bằng một ánh mắt kì lạ mà từ trước đến này chưa từng có. Cậu chậm rãi nói ra từng chữ.

- Thứ tôi muốn, là tình cảm của cậu.

Thuỵ Du sững người nhìn Khải Ân. Cậu ta đang nói gì vậy? Cô hoàn toàn bị

chấn động. Thuỵ Du chưa từng nghĩ rằng Khải Ân sẽ thích mình hay những

gì đại loại như vậy. Điều này vô cùng khó tin. Chuyện lúc sáng, cô chỉ

nghĩ đơn thuần là cậu bất mãn thôi. Còn những lời nói ẩn ý lúc trước,

Thuỵ Du cũng không tin tưởng là bao, thậm chí đã lãng quên hoàn toàn,

lúc này chợt nhớ đến.

- Đừng đùa như thế.

- Cậu thấy là tôi đang đùa sao? Tôi hoàn toàn nghiêm túc.

Khải Ân gắt gao giữ lấy bả vai của Thuỵ Du, buộc cô nhìn vào mắt mình. Thuỵ Du lắc đầu liên tục, cô tìm cách gỡ tay cậu ra.

- Xin lỗi, chuyện này không được.

- Vì sao?

- Tôi không có tình cảm với cậu.

Khải Ân cũng biết trước câu trả lời, cậu không có ý định bỏ cuộc. Nhân lúc

cánh tay Khải Ân dần buông lỏng, Thuỵ Du nhanh chóng đẩy cậu ta ra rồi

chạy một mạch về phòng.

- Tôi sẽ không từ bỏ đâu.

Khải Ân nói lớn, bất kể Thuỵ Du có nghe thấy hay không.

***

Ở một căn biệt thự khác cách đó không xa. Đình Dương đứng bên khung cửa

sổ, hai tay hắn đút vào túi quần, ánh mắt lạnh như băng nhìn ra bên

ngoài. Hoàng Minh đứng ở phía sau đã lâu nhưng hắn vẫn không hề có phản

ứng, chứng tỏ tâm trí của Đình Dương đã hoàn toàn nằm ở bên ngoài ô cửa. Hoàng Minh vỗ vai hắn, khẽ thở dài:

- Cậu còn muốn nhìn đến bao giờ?

Đình Dương quay người bỏ đi. Hắn bước vào phòng tắm rồi tát nước lên mặt

mình với hi vọng tìm lại bình tĩnh. Lần này hắn nghĩ mình điên lên thật

rồi. Khi nhìn thấy cảnh Khải Ân thổ lộ với Thuỵ Du, toàn thân hắn cồn

cào khó chịu. Hắn chỉ muốn lập tức lao ra ngoài và nắm tay Thuỵ Du kéo

đi ngay lập tức. Nhưng rồi không rõ vì sao hắn không thể dời chân đi dù

là một bước. Đình Dương nhìn lại mình trong gương, một kẻ đang chìm

trong trạng thái tức giận đến tột cùng, chỉ hận không thể tìm nơi nào đó để trút giận ngay lúc này. Được rồi, hắn thừa nhận mình đã yêu Thuỵ Du. Hắn đã rõ ràng rồi.

- Cậu cứ như thế thì về sau không còn đơn giản là lời từ chối của Thuỵ Du dành cho thằng nhóc đó nữa đâu.

Hoàng Minh dựa người vào tủ quần áo đối diện phòng tắm, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Mình có thể làm gì khác sao? - Đình Dương hỏi ngược lại.

- Tất nhiên là có. Nói với em ấy tình cảm của cậu.

- Chuyện này không được.

Đình Dương lấy chiếc khăn bông bên cạnh từ từ lau đi nước đang còn bám trên

mặt và tóc của mình rồi trả lời Hoàng Minh. Nhận được câu trả lời ngoài

dự đoán, cậu dường như không thể tin vào tai mình.

- Cậu đang nói gì thế? Không giống với cách hành xử thông thường của cậu

chút nào. Là do cậu tự ti sẽ tỏ tình thất bại? Hay là sợ cái thằng nhóc

đó? Theo mình thấy Thuỵ Du hẳn là cũng có tình cảm với cậu.

- Tất cả những điều đó đều không phải.

Đình Dương lên tiếng phủ nhận.

- Thế là vì điều gì?

Đình Dương nhớ lại ngày mà hắn cùng Thuỵ Du đến gặp Thiên Thư, lúc ra về cô

đã nói những điều rất lạ. Tựa như cô sẽ rời đi, bước ra khỏi cuộc đời

của hắn. Điều này khiến Đình Dương cảm thấy vô cùng hụt hẫng và mất mát.

- Trước đó Thuỵ Du đã từng nói những lời rất mơ hồ tựa như em ấy sẽ rời

đi. Vậy thì mình nói để làm gì? Chỉ khiến mối quan hệ giữa mình và em ấy trở nên xa cách.

Hoàng Minh nghe xong lí do thì liền ôm đầu. Cậu không ngờ tên bạn thân mặt lạnh của mình bề

ngoài tưởng chừng như là hoàn hảo và thông minh nhưng trong vấn đề tình

cảm lại suy nghĩ ngốc nghếch như thế. Cậu phải làm công tác tư tưởng mới được.

- Cậu nghĩ thế là sai rồi. Như thế thì càng phải nói. Cậu phải cho em ấy biết tình cảm của mình. Có thể đó là cách giữ em ấy ở lại. Hay ít nhất có thể khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm và không phải hối hận về sau.

Với những

gì Hoàng Minh vừa nói ra, Đình Dương cũng có một chút suy nghĩ. Có lẽ

lời của người từng trải như cậu ta sẽ đáng tin hơn so với kẻ chưa từng

có kinh nghiệm như hắn.

- Mình sẽ suy nghĩ.

Đình Dương nói rồi lên giường của mình, gác tay lên trán mà nhắm mắt lại. Điều này khiến Hoàng Minh cực kì bất mãn.

- Đợi cậu suy nghĩ xong thì Thuỵ Du đã đồng ý thằng nhóc kia mất rồi.

Đối với chuyện tình cảm của bạn bè, Hoàng Minh còn lo lắng hơn chuyện của

bản thân mình. Dù sao cậu cũng không rơi vào tình trạng có tình địch uy

hϊếp, nhưng còn bạn thân của cậu thì không ổn một chút nào. Không hiểu

vì sao Hoàng Minh nghĩ rằng Đình Dương cần phải bị kí©h thí©ɧ mới trở

nên quyết đoán trong vấn đề tình cảm. Đến giờ cậu mới ngộ ra một chân

lí. Gã bạn thân lạnh lùng và hoàn hảo này của cậu, có thể xem là cực kì

thông minh trong những vấn đề khác thì đối với chuyện tình cảm lại trở

nên "ngây thơ" và ngố vô cùng. Còn thua xa cậu. Hoàng Minh cảm thấy thật tự hào.

Hoàng Minh nhìn xung quanh, Nhất Thiên vẫn chưa trở về. Cậu không có ai để chia sẻ nỗi niềm này rồi.

***

Tại một góc khuất giữa các biệt thự với nhau, Mộng Thy cùng Đan Thanh hẹn

gặp mặt. Trái với thái độ vênh váo đắc ý của Mộng Thy, ở Đan Thanh đã

bắt đầu xuất hiện sự e dè và sợ hãi.

- Muốn nói gì thì nói đi. - Đan Thanh nói.

Mộng Thy cũng lười vòng vo, cô ta đi trực tiếp vào chủ đề chính.

- Hợp tác với tôi đi. Loại bỏ Thuỵ Du.

Như nghe được một chuyện vô cùng đáng sợ, Đan Thanh vô thức lùi về phía sau vài bước. Đây là Mộng Thy đang muốn lôi cô vào các hành động hãm hại

người khác của cô ta sao.

- Đừng nghĩ sẽ lôi kéo được tôi vào những chuyện dơ bẩn mà cô làm.

- Tôi biết cô cũng không thích cô ta.

Mộng Thy cười cười nhìn gương mặt đầy tức giận của người đối diện. Cô ta

trưng ra vẻ mặt tự tin, như thể nắm chắc quyền quyết định trong tay.

- Đừng suy bụng ta ra bụng người như thế chứ?

Đan Thanh nhếch môi, ném cho Mông Thy một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ.

Đáng tiếc là lòng dạ của cô không quá thâm độc như người nọ được rồi.

- Ồ, cứ xem như là tôi đoán sai đi. Nhưng yên tâm, về việc cô đã ở bên

cạnh Khải Ân từ năm cậu ta mười tuổi, làm thanh mai trúc mã với cậu ta

những bảy năm, thậm chí cái danh con dâu nhà họ Nguyễn cũng đã dành cho

cô rồi thì tôi không nói sai đâu. Đúng chứ?

Mộng Thy khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Đan Thanh như muốn phơi bày

tất cả tâm tư của người đối diện ra ánh sáng. Thoạt đầu Đan Thanh còn

cảm thấy hoảng sợ, nhưng về sau cô nhận ra rằng mình chẳng có lí do gì

để sợ Mộng Thy cả nên liền ngẩng cao đầu.

- Thế thì sao?

- Hẳn là cô đã yêu đơn phương Khải Ân rất nhiều năm rồi. Bỗng nhiên giữa

chừng lại xuất hiện một người chắn ngang, cô cam lòng sao?

- Đây là lí do cô muốn tôi tham gia cùng cô?

- Đúng vậy.

Đan Thanh cố nén lại đau xót trong lòng. Có một điều duy nhất mà Mộng Thy

không hiểu, đó là một khi Đan Thanh quyết định bắt đầu tình cảm đơn

phương này thì tự cô cũng biết rằng kết cục của nó như thế nào. Dù sao

cũng chỉ là một mình cô thầm yêu Khải Ân, vì thề nên sự hiện diện của

Thuỵ Du vốn chẳng thay đổi bất kì điều gì. Đáng tiếc, cô lại không có

hứng hãm hại người khác như Mộng Thy rồi.

- Bỏ suy nghĩ này của cô đi, Mộng Thy. Vì tôi không giống cô.

Nói xong Đan Thanh liền bỏ đi để lại Mộng Thy với hay bàn tay siết chặt vì tức giận. Cô ta không khỏi rít lên:

- Đồ hèn nhát.

Đợi đến khi Đan Thanh đã về lại phòng, Mộng Thy vẫn giữ nguyên vị trí. Cô

ta lấy điện thoại ra và bắt đầu ấn số. Đầu dây bên kia nhanh chóng có

tín hiệu trả lời. Như lần trước, người trả lời dùng tiếng Anh.

- Sao rồi? - Hắn hỏi.

- Tôi không thể tìm thêm bất kì ai nữa. Chỉ có tôi cùng anh thôi. - Nhớ

đến việc của Đan Thanh lúc nãy, Mộng Thy không khỏi bất mãn.

- Ừ. Cô muốn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng báo cho tôi một tiếng. - Người

nó dừng lại một chút. Không gian bên kia yên tĩnh đến kì lạ, chỉ có âm

thanh của chiếc đồng hồ quả lắc vang lên đều đều. Sau đó hắn không nhanh không chậm mà bổ sung. - Nhưng tôi cấm cô tổn thương đến cô ấy, dù chỉ

là một chút.

- Được.

Mộng Thy nghiến răng đồng ý với yêu cầu này. Nếu như không phải vì người kia quá đáng sợ, cô ta sẽ không để yên cho Thuỵ Du.

- Cuối tuần này tôi sẽ sang Việt Nam. Thứ hai sẽ đến trường. Khi gặp tôi, cô có thể giả vờ không quen biết.

- Tôi biết rồi.

Mộng Thy nói xong thì người kia liền tắt máy, không muốn cùng cô ta nói chuyện nhiều lời.

Ở một căn phòng cách nơi đó gần nửa vòng Trái Đất, Oliver Smith, kẻ có

một mái tóc màu nâu hạt dẻ, gương mặt dễ nhìn cùng đôi mắt màu xanh lục

đang bất động nhìn vào một bức hình trong một quyển album. Trong hình là hắn cùng với một cô gái trẻ, còn có một bé gái nhỏ tuổi đứng bên cạnh,

cả ba đều trông rất vui vẻ.

- Julia, à không bây giờ phải gọi em là gì đây nhỉ? Kaylee hay là Thuỵ Du? Chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi.

Oliver đóng quyển album lại, toan cất đi nhưng vô tình đánh rơi ra một bức

hình cũ. Hắn khẽ cúi người nhặt lên, đôi mắt màu xanh lục nheo lại, từ

người hắn bắt đầu toát ra lòng thù hận đến cực độ. Nếu có người lạ ở

trong phòng sẽ rất ngạc nhiên, không hiểu vì lí do gì hắn lại trở nên

hằn học khi nhìn thấy bức ảnh này bởi đây cũng chỉ là một bức ảnh rất

bình thường. Trong hình là ba đứa trẻ với ba biểu cảm khác nhau khi đứng trên một chiếc bục cao nhận giải thưởng.

Cô bé đứng ở vị trí thứ ba mỉm cười vô cùng rạng rỡ nhìn vào máy ảnh. Tiếp đến là người ở vị trí thứ hai, cậu bé này chính là Oliver nhưng trong

trạng thái vô cùng căm giận nhìn sang trái, ánh mắt của hắn tựa như muốn gϊếŧ chết người đang đứng Nhất kia. Trái ngược với sự tức giận của

Oliver, cậu bé đạt giải Nhất lại vô cùng điềm tĩnh. Nhìn sơ qua có thể

dễ dàng nhận ra được cậu là người Á Đông với mái tóc đen, nhưng thái độ

của cậu lại hoàn toàn hờ hững. Tựa như chiếc cúp vàng trong tay chẳng có ý nghĩa với cậu là bao.

Chẳng mấy chốc

bức ảnh cũ bị vò nát trong tay Oliver. Hắn không luyến tiếc mà ném vào

máy cắt giấy, lạnh lùng nhìn bức ảnh vì cắt ra thành từng sợi nhỏ vụn.

Oliver siết chặt nắm đấm, nhìn trừng trừng vào chiếc máy đang hoạt động

nơi góc phòng. Giọng nói vang lên đầy oán hận:

- Trần Đình Dương, tại sao lại là mày? Lúc nào cũng là mày? Tất cả những

gì tao muốn mày đều đoạt đi. Nhưng không, lần này tao sẽ đoạt lại tất

cả.

=====

BPN: Thật ra cái tên Smith đã xuất hiện 1 lần ở chap 1. Nếu bạn nào đọc lại cũng đoán được Oliver là ai hén :3