Tất cả báo chí hôm đó đều đăng hàng tít náy: “Bác sĩ trẻ Trương Vĩ Lục tự sát vong thân”… khiến người xem khó mà tin được.
Bác sĩ Trương năm nay 29 tuổi, năm ngoái sau khi tốt nghiệp, chàng phục vụ tại bệnh viện chính phủ.
Bác sĩ Trương xuất thân từ gia đình giàu có, cha mẹ hiền lảnh tốt bụng, ba người chị của chàng đều xuất giá, là con trai út, chàng càng được cưng chiều vạn bội. Bác sĩ Trương rất tuấn tú khôi ngô, là một mỹ nam lanh lẹ, có duyên, làm rung động rất nhiều trái tim cô gái.
Con đường gấm nhung còn trải dài ở phía trước, nhìn chàng, thân thuộc bằng hữu đều ước ao được số đỏ gióng vậy, cho nên chẳng ai tin nổi là chàng tự sát.
Vì vậy mà bịnh viện thành lập ngay một đoàn pháp y, đề điều tra về việc tự sát của chàng. Bắt đầu từ bối cảnh gia đình Trương Vi Lục, từ quá trình sáu năm ở trường học, cho đến khi tốt nghiệp vào y viện công tác. Toàn bộ tư liệu ghi chép hơn 500 trang, có thể thấy cấp trên và đồng nghiệp rất quan tâm về việc tự tử của chàng.
Trong số sổ sách báo cáo có một đoạn ghi thế này: “Một năm gần đây, người ta mới bắt đầu phát hiện ra tính chất đại trượng phu hùng dũng oai vệ của Trương Vĩ Lục bổng dưng đổi thay và cử chỉ, hành động, giọng nói của chàng… xem ra có phần giống con gái. Ai cũng nghĩ …chắc là do từ bé chàng sinh trong nhà có ba chị gái, lại công tác kề cận toàn với nữ y tá”…
Vừa rồi khi kiểm tra cơ thể chàng, bác sĩ nói phần Hormone (kí©h thí©ɧ tố) nữ quá thịnh, lấn át hẳn hùng tính của nam.
Trong hồ sơ bác sĩ Ngô Uy Xương, người chủ trị cho chàng còn ghi: “Bịnh nhân Trương Vỉ Lục, không thể tiếp thu kí©h thí©ɧ tố nam để duy trì cân bằng, thậm chí còn bị “hoạn tính vô năng” (biến giới bất lực). Tiếp theo hồ sơ ghi rằng chàng bị chứng “hoạn” như thế này đã lâu lắm rồi.
Qua điều tra, thấy bối cảnh nhà chàng rất tốt, bản thân chàng thanh khiết, có tự ái cao, tính tình thuộc loại bảo thủ Dù chàng sớm xa rời cha mẹ đế làm việc độc lập, tuy ở một minh nơi phồn hoa đô hội, có dẫy đầy cám dỗ khiến người ta dễ sa ngã như thành phố Bangkok, hơn nữa xung quanh môi trường làm việc của chàng toán là mỹ nhân, vậy mà chàng vẫn giữ thân như ngọc, quả là hiếm có, khó được.
Thêm một báo cáo nghiên cứu có giá trị khác nữa, ghi rõ: “Trương Vĩ Lục là người miền nam Thái Lan, từng thi vào Đại Học Y đạt thành tích hạng ưu tại Băng Cốc, suốt sáu năm học Đại Học Y, chàng ngụ tại ngôi nhà thuê gần trường. Hăng ngày khi điểm tâm chàng thích dùng cà phê, nước ép hoa quả”.
Quan trọng nhất là: “Buổi trưa và tối chàng đêu ăn cơm gà. Đây là món cơm gà Hài Nam trứ danh mà người Thái Lan rất ưa. Không có rau xanh, chỉ dùng thịt gà kèm cơm, là món ăn nhanh vừa tiện nghi lại rất ngon miệng. Trương Vĩ Lục rất ưa ăn cánh và đầu gà, và chàng ăn ròng rã sáu năm”…
Một nghiên cứu có giá trị hơn nữa: “Trước đây nhà nông nuôi gà, ít nhất sáu-bày tháng mới bán ra tiêu thụ. Nhưng bây giờ nhờ nuôi gà theo khoa học, chỉ cần 40 ngày, gà vẫn lớn mau và rất nhanh chóng đạt đủ trọng lượng chuẩn. Ngày xưa gà trống nuôi đến thời kỳ thanh xuân thì không thể phát phì, lớn mập; người ta vì muốn hưởng dụng nó cho ngon miệng, nên đã thiến nó đi; khiến thịt gà vừa béo vừa mập. Với đà phát triển tiến bộ, khoa học ngày nay đã phát minh ra loại thuốc khiến gà và những loại gia cầm khác mất đi khả năng sinh sản. Chẳng hạn như loại thuốc này được bào chế thành viên, nhét vào mồng gà hay phần bắp thịt cánh, ngoái ra thuốc này còn được trộn vào thúc ăn”.
Cho nên trong lúc chúng ta hưởng dụng thịt gà trống béo phì, nào hay nào biết bản thân mình cũng uống luôn thuốc “hoạn” đó vào bụng, hèn gì mà thời nay đàn ông bị bịnh “hoạn tính vô năng” nhiều đến như thế! Tất cả đều là do ăn thịt gà thiến, heo thiến mà “được”1 như thế.
“Trương Vĩ Lục rất ưa ăn cánh gà, đầu gà – song những bộ phận này chính là điểm tập trung dược vật. Cái hại đầu tiên mà dược phẩm này mang đến là: nó ức chế toàn bộ hoóc-môn nam, chính thuốc “hoạn” này đã liên tục ngấm vào cơ thể Trương Ví Lục ròng ră suốt sáu năm. Những dược phẩm này âm thầm tích lũy và phát tác, thành một lượng thuốc “khủng” đên kinh người. Cuối củng ngay cả bác sĩ Trương Vĩ Lục cũng không thể trị lành chứng giới tính bị “hoạn” của minh”.
Như vậy thì làm người còn gì thú vị nữa? Đây chính là kết luận nghiên cứu sơ bộ về nguyên nhân việc tự sát của bác sĩ Trương, cố nhiên là do chàng không biết mà thành vậy, nhưng căn cứ theo bối cảnh Trương gia, ban điều tra còn có được một báo cáo kinh người:
Té ra, ông nội Trương Vĩ Lục cả đời làm nghề hoạn heo, hoạn gà. Đây là việc tại quê nhà. Phụ thân chàng cũng từng theo phụ suốt 2-3 năm. Sau đó do không muốn kế thừa sự nghiệp của ông nội bác sĩ Trương, cha chàng đã từ bỏ nghề “hoạn” đó. Đâu ai biết hành vi thực hiện việc tuyệt chùng này của tổ phụ chàng đã di họa đến đời thứ ba, khiến tử tôn tự sát tuyệt hậu. Vậy thỉ còn ai dám không tin đây là nhân quả báo ứng chứ?