Chương 5

15

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã bị nhốt trong một nhà máy bỏ hoang đầy bụi bặm.

Một vài người đàn ông lạ mặt hung dữ đứng canh gác bên cạnh tôi.

Một trong số họ đang thong thả lau nòng súng trên tay.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn liếc sang cười rộ lên:

"Yo, đại minh tinh đã tỉnh."

Tôi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn nhíu mày, vết sẹo dài trên má khiến khuôn mặt hắn trông gớm ghiếc khác lạ.

Mặt Sẹo đi tới, dùng nòng súng vỗ nhẹ lên má tôi:

"Làm sao, sợ ngu người luôn rồi?"

"Cỡ này mà nhìn thấy máu, không phải là sợ chết luôn à?"

Vài người ngửa mặt lên trời cười to.

Tôi đột nhiên lên tiếng: "Chu Nguyệt Dao đâu?"

Mặt Sẹo ngừng cười, hắn cúi đầu xuống, nhìn tôi hai giây, mỉm cười nói: "Cũng thông minh đó, ngay lập tức đã có thể đoán được mình đã xúc phạm ai rồi."

"Cũng tốt, xuống Hoàng Tuyền làm một con quỷ thông minh."

Hắn nói được ba câu thì cả ba câu đều không rời cái ch.ết, chỉ để thấy tôi sợ hãi và hoảng loạn.

Nhưng tôi biết Chu Nguyệt Dao sẽ không để tôi ch.ết dễ dàng như vậy.

Hai tháng nay, Lục Nhan lạnh nhạt với cô ta.

Thấy cô ta đắc tội người ta, lại khiến Lục Nhan không vui, ngay cả nhà họ Chu cũng từ chối giúp đỡ cô ta, thay vào đó coi trọng em gái cùng cha khác mẹ của cô.

Đại tiểu thư cao cao tại thượng nhà họ Chu, lại trở thành đứa con bị bỏ rơi của gia tộc trong nháy mắt.

Chu Nguyệt Dao hận tôi đến tận xương tủy, ít nhất phải tra tấn một trận rồi mới gi.ết tôi.

16

Chắc chắn, sau mấy ngày tôi phải uống nước lã bẩn thỉu, cuối cùng cô ta cũng xuất hiện.

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, chiếc cổ trắng thon dài, đeo một chiếc vòng cổ kim cương màu hồng xinh đẹp bắt mắt.

Cái này được Lục Nhan chi 120 triệu nhân dân tệ mua được tại một cuộc đấu giá ở Hồng Kông một tuần trước.

Tôi biết ban đầu anh ta định tặng nó cho tôi như là quà đóng máy.

Do đó, tôi cũng đã chuẩn bị một món quà lớn cho anh ta ở nhà.

Lúc này, Chu Nguyệt Dao giả vờ tai nạn xe cộ xuất hiện ở đây đeo sợi dây chuyền này.

Điều đó có nghĩa là Lục Nhan hẳn đã xem báo cáo thử thai của tôi rồi phải không?

Nghĩ đến đây, tôi không cách nào kìm nén được, phấn khích tới mức run rẩy.

"Sao nào, sợ run rồi à?"

Chu Nguyệt Dao túm tóc và tát mạnh vào tôi,

"Đồ giả mạo, lúc mày dám phô diễn thực lực trước mặt tao, mày nên nghĩ đến ngày hôm nay!"

"Mày nghĩ A Nhan thật sự thích mày sao?" Tao không biết có bao nhiêu thứ giống như mày đã xuất hiện trong quá khứ, dù vậy thì tụi mày cũng chỉ là công cụ anh ấy sử dụng để tán tỉnh tao mà thôi."

"Cho dù bây giờ tao thật sự gi.ết mày, mày cho rằng anh ấy sẽ sẵn sàng nặng lời với tao chỉ vì mày sao?"

"Thứ thấp kém! Đồ rẻ tiền!"

Đúng vậy.

Những người như chúng tôi, rơi vào trong mắt các người, không gì khác hơn là công cụ để tán tỉnh, hoàn toàn không phải là người.

Ngay cả khi ch.ết, cũng không thể khuấy động một chút bọt nước nào.

Nhưng Chu Nguyệt Dao, đại tiểu thư của tôi.

Luôn có chuyện ngoài ý muốn.

Cũng giống như trong số một vạn một ngàn người cô gi.ết ch.ết, nếu không cẩn thận, sẽ xuất hiện một kẻ như tôi.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ấy với một nụ cười chế giễu.

Cười cho đến khi cô ta thẹn quá hoá giận, dùng gót nhọn của giày cao gót đá mạnh vào bụng dưới của tôi.

Cơn đau bụng quặn thắt ập đến, một luồng nhiệt ấm phun ra từ dưới người tôi, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi bụi nhanh chóng khiến não tôi lảo đảo.

Ánh mặt trời vặn vẹo, tro bụi nhảy múa.

Tôi ngã xuống đất, cuộn tròn thành một quả bóng híp mắt lại.

Cho đến khi…

"Bang" một tiếng súng vang lên.

Sau đó là giọng nói của Lục Nhan: "Tạ Đường!"

Viên đạn đó cũng không găm vào cơ thể Chu Nguyệt Dao.

Những lúc như vậy, hắn vẫn luyến tiếc.

Nhưng không thành vấn đề, Chu Nguyệt Dao sẽ làm rối tung mọi chuyện.

Cô ta ngơ ngác nhìn Lục Nhan, nhìn nòng súng chĩa thẳng vào mình trong tay hắn, đột nhiên phát điên:

"Anh đang theo dõi tôi?"

"Lục Nhan, anh theo dõi tôi!"

"Anh không tin tôi chút nào, anh nghĩ Tạ Đường bị tôi bắt cóc ngay từ đầu đúng không? Những lời anh nói muốn cưới tôi, rời khỏi cô ta đều là giả, phải không?!"

Lục Nhan hít sâu một hơi: "Tôi không nên nghi ngờ cô sao?"

"Chu Nguyệt Dao, bây giờ Tạ Đường ở đây, tôi không nên nghi ngờ cô sao?!"

Chu Nguyệt Dao cúi đầu trừng mắt thẳng vào tôi.

Một lúc sau, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh bị cô ta lừa rồi."

"Không sao cả."

"Chỉ cần con đĩ này ch.ết, mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo..."

Cô ta cúi xuống, con dao găm trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, từng chút từng chút áp sát cổ tôi.

"Bang!"

Trong mắt Lục Nhan lóe lên một tia đau đớn, nhưng hắn vẫn bắn.

Lần này, viên đạn cuối cùng cũng xuyên qua thái dương cô ta.

Máu nóng phun ra và bắn tung tóe khắp đầu khắp cổ tôi.

Biểu cảm trên mặt Chu Nguyệt Dao tràn ngập sự hoài nghi và đau đớn tột cùng khi bị người mình yêu gi.ết ch.ết.

Cô tin vào anh ta, cô yêu anh ta, nhưng anh ta đã gi.ết cô bằng chính đôi tay của mình.

Đau lắm phải không, đại tiểu thư?

Tôi nhắm mắt lại hít lấy mùi máu của cô ta.

Nơi Lục Nhan không nhìn thấy, tôi khẽ mỉm cười.

17

Kim đồng hồ được quay trở lại hai ngày trước.

Cuối cùng tôi cũng có được sự tin tưởng của người hầu nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh Chu Nguyệt Dao.

"Tôi biết bạn gái của anh phát điên vì bị cô ta bắt nạt ở trường, cho nên mới nhảy lầu."

Tôi nói: "Tôi nghĩ ra một ván cờ t.ử vong, anh chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ."

"Ván cờ tử xong?"

Ánh mắt anh ta sáng lên, "Chu Nguyệt Dao sẽ ch.ết ư?"

"Không, nhất định sẽ có người chết."

Tôi hơi dừng lại,

"Không phải cô ấy thì là tôi."

"Nhưng không sao, cho dù cuối cùng tôi có

chết, cũng sẽ sớm đến lượt cô ta thôi."

Anh ta hứa rằng sẽ giúp tôi khuyên Chu Nguyệt Dao ngụy tạo một vụ tai nạn xe hơi vào đúng thời điểm để xác nhận địa vị của mình trong lòng Lục Nhan.

Trước khi đi, anh ta đột nhiên lên tiếng: "Cô ấy không phải bạn gái tôi, cô ấy chỉ là... người tôi thích."

"Cô Tạ, cô là vì ai vậy?"

Tôi dĩ nhiên cũng là vì người tôi thích.

18

Với Lục Nhan và Chu Nguyệt Dao mà nói, bọn họ cao cao tại thượng, cái gọi là thích chỉ là món đồ chơi trong lúc rảnh rỗi mà thôi.

Xây dựng nên lợi ích gì đó phía trên, hoặc giẫm lên hài cốt của lũ kiến bé nhỏ.

Cho dù là chuyện gì, cũng luôn phải cân nhắc lợi-mất, tính toán chi phí tổn hại.

Chúng ta không giống như họ.

Chúng ta vốn chỉ có hai bàn tay trắng.

Vì thế, người ta có thể trả giá bằng cả sinh mệnh.

Bọn họ sẽ mãi mãi không hiểu được.

19

Tôi tỉnh dậy một lần nữa là đang ở trong bệnh viện.

Lục Nhan đứng trước giường bệnh, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Anh không biết cô ta điên như vậy, thậm chí cô ta còn làm ra loại chuyện giả vờ tai nạn để lừa anh đi rồi bắt cóc em, Đường Đường, đừng trách anh."

Tôi im lặng một lúc lâu, dưới ánh mắt thấp thỏm của hắn, tôi hỏi:

"Cô Chu đâu?"

"Cô ta âm mưu với người khác phạm tội, xảy ra tranh chấp nội bộ, súng không có mắt."

Lục Nhan bình tĩnh nói: "Nghi phạm gϊếŧ cô ấy đã bị kết án."

Xem ra đây là kết quả hắn đưa ra cho cái chết của Chu Nguyệt Dao sau khi tham khảo ý kiến của nhà họ Chu.

Để có kết quả này, hẳn phải trả giá rất đắt.

Người từng yêu anh đến mức coi mạng sống người khác như cỏ rác, giờ đã chết dưới họng súng của anh, dù nhắc đến cũng không có chút gợn sóng nào.

Hắn ta vốn là một kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Tôi nhìn Lục Nhan, nhẹ giọng hỏi: “Anh có nhìn thấy... quà em chuẩn bị cho anh không?"

"Con của chúng ta, đứa con thứ hai của chúng ta..."

Hắn ta thế mà đỏ mắt, nước mắt chen nhau trào ra:

"Sẽ lại có."

"Đường Đường, sau này chúng ta sẽ có con. Khi nào em khỏe hơn, chúng ta đính hôn."

20

Lục Yến bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn.

Hắn không hề cầu hôn tôi.

Bởi vì trong mắt hắn, trên đời này sẽ không tồn tại người nào từ chối lời cầu hôn của hắn.

Hắn đã mua một viên kim cương hồng của một nhà sưu tập với giá cao và đặt làm nó thành một chiếc nhẫn phù hợp với kích cỡ của tôi.

Hắn cũng thuê một nhà thiết kế để may váy cưới cho tôi.

Tin tức tôi, Tạ Đường, một minh tinh hắc hồng* hạng hai, sắp đính hôn với hoàng tử Bắc Kinh đã được treo trên hot search trong mấy ngày liền.

(*Hắc hồng – 黑红 /hei hóng/: Tự bôi xấu bản thân. để nổi tiếng, nổi bằng scandal.)

Trên mạng, nơi nơi tranh luận sôi nổi.

"Tạ Đường này thật sự có năng lực gì mới có thể bay từ thân phận con hát lên cành cao vậy?"

"Hoàng tử của giới Bắc Kinh lại cưới một con chim hoàng yến, khoa trương quá đi."

Thật nực cười.

Thời đại này rồi, trên thế giới vẫn còn hoàng tử.

Mạng người, vậy mà còn phân ra tôn quý và ti tiện.

Lu Nhan nói rằng sẽ tổ chức bữa tiệc đính hôn lớn nhất thế giới cho tôi.

Hắn mua chiếc váy đắt nhất, mời vô số khách mời giàu có quý phái, đứng sát cánh bên cạnh tôi trên sân khấu.

Sau khi MC nói xong, anh ta đưa micro cho Lục Nhan trước.

Ánh mắt hắn rơi thẳng vào mặt tôi, như chứa chan tình cảm:

"Trước khi gặp Đường Đường, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này sẽ thực sự có một người thực sự yêu tôi, thậm chí còn hơn cả bản thân cô ấy. Tôi sinh ra trong một gia đình như vậy, trong một môi trường như vậy, luôn tính toán được-mất, nhưng cô ấy thì khác.

Những gì cô ấy cho tôi quý giá hơn nhiều so với những gì tôi đã cho cô ấy."

Hắn ta nói những điều chân thành tử tế, bản thân hẳn đã cảm động lắm rồi, phải không?

Chiếc micro được đưa cho tôi, tôi nắm chặt nó và mỉm cười với Lục Nhan:

"Nhưng tôi không yêu anh."

"Lục Nhan, anh gϊếŧ người rồi, làm sao tôi có thể yêu một kẻ sát nhân?"

Hắn ta ngơ ngác tại chỗ, dường như phút chốc trở thành một tác phẩm điêu khắc.

Như thể để đáp lại lời nói của tôi, một video đột nhiên bị phát ra sau lưng tôi, trên màn hình tương tác đang được phát trực tiếp trên toàn Internet.

Chất lượng hình ảnh hơi thấp nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng những người kia.

Trong nhà máy hoang tàn bụi bặm, Lục Nhan bắn Chu Nguyệt Dao cách đó không xa.

Máu phun ra, thấm vào chiếc váy đỏ tươi của cô ta.

Còn tôi?!

Tất nhiên là vì quá đau, cô ta co ro trên mặt đất, bị viền váy và máy móc cũ bên cạnh che chắn hoàn toàn.

Toàn bộ nơi này náo động.

Làn sóng dư luận gây ra bởi đoạn phim được phát sóng trực tiếp đủ sức khiến bất cứ ai phải chịu nhục nhã.

Ngay cả khi người này là "Hoàng tử" của thời đại này.

Tựa như một tòa tháp đã đứng vững từ khi thế giới mới sinh ra lại sụp đổ trong nháy mắt, Lục Nhan quay đầu lại nhìn tôi với vẻ khó tin, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và nghi hoặc.

Cuối cùng, vô số cảm xúc nhạt nhòa chỉ còn lại một mảnh máu tươi đầm đìa, tuyệt vọng và đau đớn.

Hắn mở miệng, một lúc lâu sau mới khó khăn hỏi tôi: "Tại sao?"

"Có phải nhầm lẫn cái gì rồi không, Đường Đường? Có phải là có hiểu lầm..."

Giọng nói dường như mang theo máu tươi.

Tôi cười nhẹ: “Không có hiểu lầm, là tôi cố ý.”

Gϊếŧ người, diệt cả tâm.

Trong những năm ở bên hắn ta, không phải là tôi không thu thập được bằng chứng cho thấy vô số lần trước đây hắn đã coi mạng sống con người là cỏ rác.

Chỉ là vẫn chưa đủ.

Tôi phải dùng chứng cứ Lục Nhan gϊếŧ người cứu tôi đưa hắn lên đường, hắn cứu tôi vì nghĩ tôi yêu hắn.

Giờ đây đã từ trên mây rơi xuống bùn nhơ, ngay cả tình yêu ngay từ đầu cũng là giả dối.

"Đồ rác rưởi như anh, dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ yêu anh?"

Tôi nói, nụ cười tươi hơn một chút,

"Đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, anh trai của tôi tên là Hạ Tế Xuyên."

“Anh chỉ một lời nói mà đã gϊếŧ nhiều người như vậy, chắc sẽ không nhớ hắn là ai.”

“Nhưng cũng không sao, tôi nhớ rõ”