Chương 1

Giữa sự hỗn loạn của tiếng mưa rơi ầm ĩ, tiếng bước chân ồn ào, tiếng động vật gào thét, Kỳ Bạch khó khăn mở một khe mắt.

Đây là đâu?

Tiếng nói chuyện ngắn ngủi của nhân viên y tế trong phòng cấp cứu dường như vẫn còn vang vọng bên tai, mà cậu đã đến một nơi xa lạ khác.

Nước mưa tưới trên đất bùn, bọt nước đυ.c ngầu chặn tầm mắt Kỳ Bạch.

Cậu giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại không thể động đậy, giống như có thứ gì to lớn đè ở trên người.

Cơn đau dữ dội lập tức ập đến, khiến bản thân không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng nức nở trầm thấp.

Một bóng người màu xám nhạt vụt qua như lưỡi dao sắc bén hiện lên, dường như đã nhận ra gì đó, bóng người kia khó khăn dừng bước.

Kỳ Bạch ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt sói sâu thẳm.

Đó là một con sói lớn màu xám nhạt mọc một sừng.

Mặc dù lúc này nó có chút chật vật, nhưng Kỳ Bạch vẫn bị dáng người của nó làm cho chấn động.

Cự lang cúi đầu ngửi ngửi trên người cậu.

Kỳ Bạch ngơ ngác nhìn con thú khổng lồ trước mặt, trong nháy mắt thậm chí quên đau đớn.

Cự lang này, không phải muốn ăn thịt mình chứ.

Một giây sau, móng vuốt của con sói khổng lồ hất văng vào thứ đang đè trên người Kỳ Bạch, lúc này Kỳ Bạch mới phát hiện ra mình đang bị đè dưới gốc cây lớn bị bật gốc.

Cự lang gầm lên với cậu, lập tức há miệng cắn lấy da gáy Kỳ Bạch, xoay người, nhanh chóng hướng về phía trước lao vυ"t đi.

Đầu óc Kỳ Bạch vẫn còn đang mơ hồ, cậu há miệng, thậm chí không biết mình có nên hợp tình hợp lý mà kêu to hai tiếng không, lại giật mình nghe được một tiếng "ngao ô" mảnh mai yếu ớt phát ra từ trong miệng mình.

Cái... Cái gì... Thứ gì đang kêu?

Tốc độ của cự lang rất nhanh, nhưng tiếng thở dốc của nó vô cùng nặng nề, tựa hồ đã là nỏ mạnh hết đà.

Có rất nhiều loài động vật đang bám theo sau nó, phía sau chúng nó không biết có cái gì đang đuổi theo, tất cả động vật đều liều mạng chạy trốn ở trong mưa.

Hai chân trước của một con sơn dương lún thật sâu vào trong bùn lầy, mà bên cạnh nó một con hồ ly mọc một sừng than khóc không chịu rời đi, chỉ là trì hoãn vài giây đồng hồ này, đất đá phía sau cũng đã đuổi theo, trong nháy mắt nhấn chìm chúng nó.

Lở đất!

Kỳ Bạch nín thở, thậm chí cậu không có thời gian để thương tiếc tình bạn phức tạp giữa kẻ săn mồi và con mồi, bởi vì khi nhìn thấy trận lở đất, cũng đủ để cho thấy cậu cũng đang ở trong nguy hiểm.

Tiếng thở dốc to lớn từ sâu trong cổ họng cự lang truyền ra, giống như tiếng gió rách nát, mỗi một lần hô hấp đều vô cùng nặng nề, mà tốc độ cự lang cũng càng ngày càng chậm.

Liên tục chạy trốn, không có đồ ăn, nó không chống đỡ được quá lâu, càng không cần phải nói nó còn ngậm Kỳ Bạch, giờ này khắc này, chỉ cần nặng thêm một chút cũng là trí mạng với cự lang.

Kỳ Bạch cũng phát hiện ra điều này, con sói khổng lồ chạy như có một niềm tin phía trước, nó thậm chí đã không còn ý thức để tránh những chướng ngại vật thấp bé.

Đột nhiên, chân trước cự lang mềm nhũn, một người một sói nương theo quán tính, nặng nề ngã ra ngoài.

Trước mắt Kỳ Bạch là một mảnh lờ mờ, thật vất vả mới đứng lên được, liền thấy cự lang không nhúc nhích, đất đá sau lưng đã gần trong gang tấc.

"Chạy mau!" Kỳ Bạch vừa hô to vừa chạy về phía cự lang.

Bọn họ cách sườn dốc phía trước rất gần, chỉ cần bọn họ chạy thêm vài phút, vài giây đồng hồ, bọn họ đều có thể sống!

Nhưng thân thể của hắn quá nhỏ, hắn không có cách nào kéo thân thể sói lớn, làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, Kỳ Bạch kinh giác hoàn cảnh chung quanh đang dần dần thấp đi, mà thân thể của cậu cũng dần dài ra.

Qua trình biến đổi này hoàn tất trước khi cậu chạm tới con sói khổng lồ trước mặt, chi trước nhỏ ngắn của cậu biến thành hai cánh tay mảnh khảnh, chi sau cuộn tròn biến thành hai chân thon dài.

Kỳ Bạch ôm chặt lấy thân thể sói khổng lồ, sói khổng lồ dưới hai tay cậu vậy mà vô cùng gầy yếu.

Trên mặt đất xuất hiện một vết nứt nhàn nhạt, Kỳ Bạch dùng hết toàn bộ sức lực kéo con sói về phía dốc thoải phía trước: "Kiên trì một chút, kiên trì thêm một chút, đến sườn dốc phía trước, chúng ta được cứu rồi!"

Có lẽ nghe thấy tiếng của Kỳ Bạch, con sói khổng lồ trong lòng cậu tỉnh lại từ trong cơn hôn mê ngắn ngủi, nó chật vật giãy giụa ra khỏi lòng Kỳ Bạch.

Kỳ Bạch nhanh chóng buông tay, để nó tự đứng lên, không phải Kỳ Bạch không muốn giúp đỡ, chỉ là tình trạng của bản thân cậu cũng không tốt, không biết là bởi vì căng thẳng hay là không đủ sức lực, toàn bộ thân thể cậu đều đang không ngừng run rẩy.

Tất cả những điều này chỉ phát sinh trong vòng mấy hơi thở, cự lang rất nhanh liền khôi phục hành động, mắt thấy dòng đất đá sắp sửa cọ rửa tới, Kỳ Bạch ra sức chạy về phía trước, dẫn đường cho cự lang tiến lên sườn dốc.

Nhưng mà cậu vẫn đánh giá cao thể lực của thân thể này, khi dùng cả tay chân leo lên sườn dốc, xung lực cực lớn cuốn ngang eo cậu, trong lúc cuống quít cậu chỉ kịp nắm lấy cỏ dại trên mặt đất.

Xong đời rồi, Kỳ Bạch thầm nghĩ, cậu phải chết ở chỗ này, không còn sức leo để lên nữa.

Tay của cậu bám chặt trên mặt đất, nhưng bùn đất dưới lòng bàn tay lại vô cùng lầy lội, theo nước mưa cọ rửa, cậu căn bản không kiên trì được bao lâu.

Đúng lúc này, một bàn tay tái nhợt, nắm chặt lấy cánh tay cậu, Kỳ Bạch mở to hai mắt, ngẩng đầu liền nhìn thấy một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, hắn cắn chặt răng: "Dùng sức, từ từ leo lên..."

Thiếu niên xa lạ, khiến Kỳ Bạch một lần nữa dấy lên hy vọng.

Kỳ Bạch nắm lấy cánh tay thiếu niên, không dám dùng sức quá lớn, sợ kéo hắn xuống.

Dùng sức khảm chân vào trong đất, lại mượn sức mạnh nước bùn, từng chút một di chuyển lên bờ.

Khi Kỳ Bạch rốt cục bò lên bờ, hai người đều đã sức cùng lực kiệt, bọn họ lảo đảo về phía trước vài bước, cũng không kiên trì nổi nữa, hai người cùng nằm xuống đất.

Kỳ Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt, hòa với nước mưa rơi xuống đất.

Không phải Kỳ Bạch yếu ớt, mà là việc chạy trốn lung tung như vậy, cũng giống như là chuyện mấy đời trước.

Từ khi cậu bị bệnh đến nay, đã bao lâu không ra khỏi bệnh viện, bao lâu chưa từng rời khỏi phòng bệnh, chính mình cũng không nhớ rõ.

Rời khỏi thế giới kia như vậy cũng không tồi, cậu không cần trải qua bệnh tật tra tấn nữa, người nhà cũng không cần phải đau khổ theo.

Chỉ là không ngờ chuyện xuyên không không thể tưởng tượng nổi này lại xảy ra trên người cậu, chẳng lẽ lúc sắp chết chấp niệm quá sâu, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi?

Đáng tiếc mình có kỳ ngộ như vậy, lại không có cách nào báo cho người nhà, hy vọng cha mẹ cùng đệ đệ ở một thế giới khác, có thể sớm gạt bỏ nỗi đau mất mát của mình, bắt đầu cuộc sống mới.

Kỳ Bạch chớp chớp mắt, đem nước mắt trong mắt chớp rớt, hiện tại không phải lúc nên vui mừng cũng không nên đau buồn, người đã mất đi một lần, hoặc là nói, người trải qua ốm đau, càng hiểu được sinh mệnh quý trọng, cậu sẽ không từ bỏ, nhất định phải kiên cường sinh tồn!

Trong sơn động.

Một đám thú nhân rúc vào nhau sưởi ấm lẫn nhau.

Bọn họ đã liên tục chạy trốn về phía bắc mười mấy ngày, nhân số trong lúc chạy trốn không ngừng giảm bớt lại gia tăng, giờ phút này trong sơn động chỉ còn lại có 50 mấy người.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tìm được sơn động rộng rãi có thể chứa được tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người vẫn là âm u đầy tử khí.

Không có ai giao lưu với những người bạn đồng hành xa lạ bên cạnh, bởi vì không ai trong bọn họ biết được, ngày mai lúc này còn có thể nhìn thấy những người giống như vậy hay không.

Thông qua ký ức của nguyên thân, Kỳ Bạch biết mình đã xuyên qua đến một nơi gọi là đại lục Thú Nhân.

Cậu hiện tại là một thú nhân có hình thú của mình, nói đúng ra là một á thú nhân.

Trên đại lục Thú Nhân, giới tính của Thú Nhân không còn phân chia theo nam hay nữ nữa, mà chia làm Giác Thú Nhân và Á Thú Nhân.

Đỉnh đầu Giác thú nhân có một sừng, hình thú to lớn am hiểu chiến đấu, thiếu niên trước đó cứu cậu chính là một gã Giác thú nhân hình sói.

Á Thú Nhân không có một sừng, hình thú rất nhỏ không thích hợp săn bắn, nhưng bất luận nam nữ đều có được năng lực sinh sản con non.

Mưa to liên miên khiến cho nơi sinh sống của nguyên thân xảy ra đại hồng thủy, mà hắn cũng lạc đường trong mưa to khi di chuyển bộ lạc, cũng may trong lúc chạy nạn, hắn gặp phải một đám người lạc đàn.

Mưa to ngoài động vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong động.

Kỳ Bạch nghe tiếng nước mưa đánh vào núi rừng, lặng lẽ cuộn tròn thân thể của mình.

Cậu còn chưa hoàn toàn quen với hình dạng thú của mình, bởi vậy ngoài việc chạy trốn ra, cậu vẫn duy trì hình dạng con người.

Lúc này mái tóc ngắn màu trắng của cậu dán chặt lên trán, đôi mắt tròn xoe mờ mịt nhìn ra ngoài động.

Kỳ Bạch vừa mới học thú nhân bên cạnh ăn một ít rau dại, cậu không biết đó là rau dại gì, chỉ là người khác ăn, cậu mới dám ăn theo, mấy ngày nay đều ăn chống đói như vậy.

Những rau dại này cũng không thể no bụng, Kỳ Bạch vẫn đói đến mức bụng kêu vang, nhưng cậu không có ý định ra ngoài kiếm ăn.

Tất cả mọi người đều như thế, thay vì ra ngoài tìm kiếm con mồi không nhất định sẽ có con mồi, còn không bằng thừa dịp này, ở trong sơn động không dễ gì có được ngủ một giấc thật ngon.

Chỉ có tích góp đủ thể lực, ngày mai mới có sức tiếp tục chạy, bởi vì tất cả mọi người biết, thú nhân lạc đàn rất khó sinh tồn trọng tự nhiên, chỉ có theo sát đội ngũ tạm thời này, bọn họ mới có khả năng sống sót.

Về phần đói khát, đã là trạng thái bình thường của những ngày qua, tất cả mọi người không dám dừng lại ăn uống, cho dù bọn họ đã bỏ lại trận lở đất rất xa.

Trong lúc Bạch Kỳ chịu đựng một trận đói bụng sôi sùng sục, trong đám người vẫn luôn yên tĩnh, đột nhiên có hai thân ảnh hóa thành hình người đứng lên.

Kỳ Bạch biết bọn họ, bọn họ là lão giả trong đội ngũ, Giác Thú Nhân Hầu Nham và Á Thú Nhân Dương La.

Trong những ngày chạy nạn, nếu như không có bọn họ chỉ rõ phương hướng cho đội ngũ, dạy bảo mọi người sinh tồn như thế nào, chỉ sợ người chết sẽ càng nhiều.

Dương La hai tay che mặt sau đó buông xuống trước ngực, vô cùng thành kính nói: "Thần thú giáng mưa to, trừng phạt con dân tham lam của người, nhưng mà thần thú lại nhân từ, người chỉ dẫn chúng ta đi tới cái sơn động này, vì chúng ta để lại một con đường sống sót. Phương bắc là tận cùng thế giới, là nơi thần thú nghỉ lại, chúng ta không thể tiếp tục hướng về phía trước, để tránh quấy rầy thần thú yên giấc. Chúng ta đã được thần thú bảo hộ, đã đến lúc dừng lại bước chân vô tri rồi."

Nói xong hắn chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niệm chú nói: "Thú thần phù hộ."

Giọng điệu nói chuyện của Dương La có một loại nhịp điệu không giống người, dài mà thần bí.

Kỳ Bạch bất giác nghiêm túc lắng nghe.

Lúc này tất cả mọi người đã khôi phục thành hình người, mọi người nghe không hiểu lời Dương La nói, nhưng bọn họ biết, mình không cần tiếp tục chạy trốn nữa, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui sướиɠ, bọn họ đi theo động tác của Dương La, hai tay đan xen, cùng kêu lên: "Thần thú phù hộ."

Kỳ Bạch không biết trên thế giới này có thần linh hay không, nhưng lúc này cậu cũng vô cùng chân thành cầu nguyện trong lòng, cảm ơn sinh mệnh mới của mình.

Mọi người cầu nguyện xong, liền đồng loạt nhìn về phía hai người thủ lĩnh.

Dương La chờ mọi người bình tĩnh trở lại, mới tiếp tục nói: "Ngọn lửa trí tuệ sẽ bén rễ và nảy mầm trên mỗi một mảnh đất mà thú nhân đã bước qua. Cho dù gặp phải nhiều cực khổ hơn nữa, tộc thú nhân chúng ta cũng vĩnh viễn sẽ không lùi bước. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống ở chỗ này, các thú nhân, chuẩn bị mở ra cuộc hành trình mới thuộc về chúng ta."

"Không sai!"

Trong đám người vang lên từng đợt âm thanh ủng hộ.

Lúc này Hầu Nham đứng dậy, dáng vẻ hiền hậu tự nhiên có sức thuyết phục: " Tất cả các á thú nhân cùng ấu tể đến chỗ Dương La tập hợp thành đội, còn giác thú nhân trưởng thành sẽ tập hợp tại đây thành lập đội săn bắn. Thú thần dẫn dắt chúng ta ở lại nơi này, với tư cách là người của Thú Thần, chúng ta vĩnh viễn có thể sinh tồn."