Buổi chiều Vương thúc đã tới một chuyến, vừa tiến đến liền phát cho cho bọn anh bao lì xì. Hắn đem đầu tóc nhuộm đen, thoạt nhìn trẻ lại không ít.
"Vương thúc có việc vui sao?" Lâm Hạ cười hỏi.
"Không sai, vợ tôi lại mang thai, nàng hôm nay vừa trở về liền nói cho tôi tin tức tốt này." Vương thúc vui tươi hớn hở. Vợ hắn thể chất không dễ thụ thai, bọn họ kết hôn nhiều năm mới có Nhã Nhã. Đột nhiên bây giờ hắn lại nhận được tin tức vợ mang thai, Vương thúc cho rằng là nữ nhi của hắn đã trở lại.
Bất luận hài tử là con trai hay là con gái, họ đều sẽ coi như bảo bối mà yêu thương. Bọn họ không kịp dành tình yêu cho nữ nhi, vậy thì sẽ ở trên người đứa bé sắp ra đời này bù đắp. Nhưng hai người cũng rõ ràng, mỗi hài tử là một cá thể độc lập, không phải thay thế phẩm của ai cả, họ sẽ không đem con trai / con gái trở thành Nhã Nhã.
"Chúc mừng Vương thúc!" Lâm Hạ nhìn thiệt tâm tươi cười trên mặt Vương thúc, anh thực lòng vì hắn mà cao hứng.
"Cảm ơn cậu!" Vương thúc đưa xong bao lì xì liền rời đi, hắn còn muốn đến nhà bạn tốt đưa bao lì xì.
Hôm nay không phải rất bận, Lâm Hạ nhàn đến nhàm chán ngồi ở quầy lễ tân xem tin tức trên vòng bạn bè chờ Đường Ân Lãng nhắn tin. Tính toán thời gian, Đường Ân Lãng chuẩn bị xuống máy bay rồi đi.
"Tiểu Hạ Hạ đang làm gì thế?" Trần Minh Kiệt gửi cho anh một tin nhắn âm thanh.
"Không làm gì, đang ở trong tiệm. Cậu đang đâu?" Lâm Hạ hồi âm.
"Tớ ở quán rượu, đêm nay tớ phải chuốc say Cảnh Nhiên mới được ~ !" Trần Minh Kiệt thuận tiện gửi tới một cái biểu tình câu dẫn.
"Cơ khát như vậy?" Lâm Hạ trong thanh âm mang theo tiếng cười.
"Cái gì cơ khát nha, là Cảnh Nhiên quá bảo thủ được không? Bọn tớ ở chung một tuần, hắn cũng chưa chạm qua tớ một lần, chạm vào một cái liền đỏ mặt? Cậu nói xem hắn xem cũng không ít phim, như thế nào còn ngây thơ như vậy?" Trần Minh Kiệt oán giận.
Trần Minh Kiệt cùng Cảnh Nhiên là trúc mã trúc mã, hai người hiểu nhau tận gốc rễ, bởi vậy không bị gia đình phản đối liền cùng nhau ở chung.
"Cậu cũng biết tính cách của hắn, hơn nữa như vậy còn rất có tình thú, có phải hay không?" Lâm Hạ cười nói.
"Cũng đúng." Trần Minh Kiệt lại cùng Lâm Hạ nói một đống lời mới cảm thấy mỹ mãn mà kết thúc nói chuyện phiếm.
Mới vừa kết thúc trò chuyện cùng Trần Minh Kiệt xong, Đường Ân Lãng liền gọi điện thoại đến.
"Lâm Hạ." Giọng nam trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cello, giống như có dòng điện chảy qua đáy lòng Lâm Hạ, tê tê dại dại.
"Anh tới nơi rồi à?" Lâm Hạ biết rõ còn hỏi, bởi vì anh không thể lập tức nghĩ ra mình muốn nói gì.
"Ừm, vừa mới đến." Đường Ân Lãng nói.
"Đã ăn cơm trưa chưa vậy?" Lâm Hạ nhìn đến thùng rác đầy vỏ cơm hộp, không biết Đường Ân Lãng đã ăn gì chưa.
"Ăn rồi, cơm trên máy bay." Đường Ân Lãng đạm nhiên nói.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Hạ gật đầu, tuy rằng Đường Ân Lãng nhìn không tới, nhưng hắn đoán được Lâm Hạ tiếp điện thoại động có tác nhỏ. Đầu gật gà gật gù bộ dáng, thực đáng yêu.
"Không ăn ngon như em làm." Đường Ân Lãng nhớ tới Lâm Hạ làm đồ ăn, tức khắc cảm thấy vô vị, không có Lâm Hạ ở bên người mỗi ngày, hắn khẳng định ăn không ngon.
"Phải không? Nếu không em gửi ship cho anh nhé?" Lâm Hạ nói giỡn.
"Được." Biết rõ là lời nói vui đùa, Đường Ân Lãng vẫn như cũ không chút do dự đáp lời.
Hai người nói một hồi, vì để không chậm trễ Đường Ân Lãng, Lâm Hạ chủ động treo điện thoại.
"Lâm ca!" Vương Tử Ngọc nhìn thấy Lâm Hạ ôm di động ngây ngô cười, cho rằng có chuyện gì nên kêu anh hoàn hồn.
"Hả?" Lâm Hạ lấy lại tinh thần, thu hồi biểu tình tan vỡ, khôi phục bộ dàng thường lui tới.
"Lý Hào đâu?" Lâm Hạ không thấy được Lý Hào, lại hỏi.
"Ở phòng nghỉ ngủ rồi." Vương Tử Ngọc không nghĩ tới, Lý Hào khi ngủ bộ dáng thật đáng yêu, hắn chụp lén mấy bức ảnh liền.
......
Khi cửa hàng sủng vật đóng cửa, Hà Trần đến đón Trứng Cuộn đã biến về hình người về nhà. Một người một hổ về đến nhà cảm thấy thật lạnh lẽo, thói quen náo nhiệt đột nhiên chuyển sang hình thức tịch mịch, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Ăn xong bữa tối, Lâm Hạ hôn chúc ngủ ngon Cục Bột Trắng, sau đó ở trên cuốn lịch khoanh tròn vào ngày hôm nay.
Còn có mười bốn ngày. Lâm Hạ nhìn những con số trên lịch thầm nghĩ.
Ba giờ đêm tiếng chuông di động điên cuồng vang lên, đánh thức Lâm Hạ.
"A lô?" Lâm Hạ mơ mơ màng màng tiếp điện thoại.
"Tiểu Hạ Hạ...... Mau tới cứu tớ...... Có quái vật! Hu huhu......" Trần Minh Kiệt nói năng lộn xộn, trong thanh âm mang theo khóc nức nở.
"Trước trốn cho kĩ, đừng phát ra âm thanh, tớ rất nhanh sẽ đến!"
Lâm Hạ lập tức liền tỉnh táo rồi rời giường phủ thêm áo khoác, cầm chìa khóa xe thuận tiện cầm theo thuốc diệt côn trùng cùng chày cán bột chạy ra ngoài. "Cậu ở nơi nào?"
"Tớ ở nhà...... Cảnh Nhiên không thấy đâu, nhất định là bị ăn luôn rồi......" Trần Minh Kiệt khóc lóc nói.
Trần Minh Kiệt nói nhà, là nhà mà hắn chuyển ra ngoài sống, một tuần trước vừa nghênh đón một người chủ nhân khác.
"Aaa!" Lâm Hạ nghe được Trần Minh Kiệt hét thảm một tiếng, còn có thanh âm di động rơi xuống, sau đó vô luận Lâm Hạ kêu như thế nào, Trần Minh Kiệt đều không có đáp lại.
Hôm nay Trần Minh Kiệt mua rất nhiều rượu, còn tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, Cảnh Nhiên khi trở về thấy một màn như vậy, cảm thấy rất kinh hỉ, cảm động, ngượng ngùng, ánh mắt ẩn sau cặp kính khó nén hưng phấn.
Hai người mỹ mỹ mà ăn bữa tối dưới ánh nến, trong lúc ăn Trần Minh Kiệt rót rất nhiều rượu cho Cảnh Nhiên, khiến hắn uống đến say khướt, gương mặt trắng nõn phù đỏ ửng, nhìn giống như một quả táo chín đỏ mọng nước, khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.
Trần Minh Kiệt lôi kéo Cảnh Nhiên uống say đi tắm uyên ương, sau đó đem người kéo về phòng ngủ đè ở trên giường làm chút chuyện vận động mạnh!
Vốn tưởng rằng chính mình là mặt trên, lại không nghĩ rằng Cảnh Nhiên sức lực lớn hơn hắn rất nhiều, một cái xoay người liền đem hắn đè ở dưới thân. Cũng may Cảnh Nhiên uống say vẫn là ôn nhu, không có đem hắn làm cho quá đau, hai người chơi đến nửa đêm, cuối cùng Trần Minh Kiệt thể lực chống đỡ hết nổi vựng vựng trầm trầm mà ngủ.
Nửa đêm, Trần Minh Kiệt nửa mộng nửa tỉnh cảm thấy thân thể lạnh căm căm, muốn với tay kéo chăn lên đắp. Hắn chăn không sờ đến, lại sờ đến một cây đùi thô lông xù xù kiểu chân khớp. Trần Minh Kiệt tưởng là đùi Cảnh Nhiên, còn lẩm bẩm bảo Cảnh Nhiên dựa gần lại đây sưởi ấm cho hắn.
Chủ nhân cái chân kia sau khi bị hắn đυ.ng tới, lập tức sáp đến gần, cho Trần Minh Kiệt ấm áp. Trần Minh Kiệt thân mình ấm lên, cảm thấy mỹ mãn tiếp tục ngủ. Nhưng còn chưa kịp chìm sâu vào giấc ngủ, Trần Minh Kiệt phát hiện có chỗ không thích hợp, vì cái gì có tám chân lông xù xù lại bám trên đùi hắn?
Trần Minh Kiệt bừng tỉnh, tỉnh lại liền nhìn thấy một con đại quái vật quấn lấy thân thể đang trần trụi của mình ngủ ngon lành.
"Aaa!" Trần Minh Kiệt lập tức sợ tới mức kêu ra tiếng, đánh thức đại quái vật đang ngủ ngon lành.
"Ti ti!" Đại quái vật tỉnh lại nâng lên cái đầu dữ tợn hé miệng như muốn ăn hắn, làm Trần Minh Kiệt vì bảo mệnh bùng phát sức lực tránh thoát đại quái vật, sợ tè ra quần nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, nhưng không có quên thuận tay cầm đi di động ở đầu giường gọi người cầu cứu.
Trần Minh Kiệt mở ra nhật kí trò chuyện, lịch sử cuộc trò chuyện đầu tiên chính là Lâm Hạ. Hắn không rảnh lo nhiều như vậy, trực tiếp gọi cho Lâm Hạ cầu cứu.
Đại quái vật ngơ ngác mà nhìn Trần Minh Kiệt, vẻ mặt mờ mịt. Hắn không biết Trần Minh Kiệt vì cái gì muốn đẩy hắn ra, chẳng lẽ là ghét bỏ bộ dáng của hắn?
Đại quái vật phát ra tiếng kêu thương tâm, nhưng hắn thực mau bình tĩnh lại, từ trên giường bò xuống dưới đi tìm Trần Minh Kiệt.
Trần Minh Kiệt cũng không có chạy xa, hắn chỉ chạy tới phòng khách đã bị đại quái vật đuổi kịp. Đại quái vật thấy hắn còn muốn chạy, lại dùng một cái chân dài đánh rớt di động Trần Minh Kiệt, còn từ trong miệng phun ra sợi tơ màu trắng đem Trần Minh Kiệt nhốt lại......
Lâm Hạ biết địa chỉ nhà Trần Minh Kiệt, anh thực mau đã tới tiểu khu nhà Trần Minh Kiệt.
Vốn dĩ hơn nửa đêm còn chưa ngủ đủ đầu óc liền không thanh tỉnh, hơn nữa lo lắng, hai người chỉ số thông minh không online, không ai nghĩ đến muốn báo nguy cùng gọi người, Lâm Hạ một người trực tiếp tiến lên.
Lâm Hạ tới cửa nhà Trần Minh Kiệt, thử đẩy cửa ra phát hiện cửa vẫn đóng, anh nhanh nhẹn lấy ra chìa khoá dự phòng Trần Minh Kiệt cho mình để mở cửa.
Đi vào trong nhà Lâm Hạ liền thấy đại quái vật đưa lưng về phía mình. Màu nâu, tám cái chân...... Này còn không phải là bản phóng đại của con nhện sao?
Lâm Hạ cứng họng, anh dám khẳng định đại quái vật trước mắt chính là một con nhện biến dị, con nhện này dài tầm một mét chín, thân thể cùng chân đều rất dài. Đối mặt với con nhện lớn như vậy, Lâm Hạ yên lặng nắm chặt cái chày cán bột trong tay.
Con nhện lớn khi Lâm Hạ tiến vào đã phát hiện ra, hắn chậm rãi xoay người, cách nửa cái phòng khách từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Lâm Hạ, phán đoán anh có uy hϊếp cho mình hay không.
Con nhện lớn này vừa động thân, Lâm Hạ thấy được phía sau nó là Trần Minh Kiệt. Lúc này Trần Minh Kiệt bộ dáng cũng không phải là chật vật, mà là đặc biệt, phi thường chật vật. Hắn bị con nhện lớn dùng tơ bao vây lại, còn bị con nhện này lâm thời bện mạng nhện dính ở trên tường. Bị bắt dính ở trên tường Trần Minh Kiệt trừu trừu tháp tháp mà khóc lóc, vẻ mặt giống như sống không còn gì nuối tiếc, làm người nhìn cảm thấy đáng thương không thôi.
"Ti ti!" Con nhện lớn phát hiện Lâm Hạ đang nhìn Trần Minh Kiệt, nó không vui, nó làm ra tư thế công kích, hướng Lâm Hạ phát ra thanh âm cảnh cáo.
"Hiểu lầm hiểu lầm......" Lâm Hạ rất nhanh rời đi ánh mắt, sau lưng một trận mồ hôi lạnh, hiện tại cũng không phải là thời điểm đánh nhau.
"Ti ti!" Con nhện lớn nhìn thấy Lâm Hạ thức thời cũng không có thu hồi phòng bị, ngược lại là làm trầm trọng thêm muốn đuổi anh đi.
"Tiểu Hạ Hạ cậu đi mau, không cần lo cho tớ, Cảnh Nhiên đã bị nó ăn luôn rồi, không thể lại bởi vì tớ mà hại cậu, huhu......" Trần Minh Kiệt quyết định đêm nay trốn không thoát, dù sao Cảnh Nhiên đã bị ăn rồi, hắn cũng không nghĩ sống một mình.
"Ti ti ~" thấy Trần Minh Kiệt cảm xúc kích động, con nhện lớn đau lòng mà nâng lên chân dài an ủi hắn, Lâm Hạ cũng mặc kệ.
Không biết vì sao, Lâm Hạ nhìn đến hành động con nhện lớn đối đãi Trần Minh Kiệt, liền nhớ tới Cảnh Nhiên. Nhà bọn họ chỉ có hai người, như thế nào sẽ chạy tới một con nhện lớn vậy chứ, mà con nhện này thoạt nhìn cũng không có ý tứ muốn đả thương Trần Minh Kiệt. Con nhện lớn thoạt nhìn ngốc ngốc, cùng Cảnh Nhiên ngày thường bộ dáng rất giống a. Hơn nữa Cảnh Nhiên còn là hacker đại thần, động vật sẽ lên mạng còn không phải là con nhện sao?
Đừng hỏi anh vì cái gì từ trên mặt một con con nhện nhìn thấy biểu tình ngốc ngốc, anh cũng nói không rõ.
"Minh Kiệt, con nhện này chính là Cảnh Nhiên!" Lâm Hạ hướng Trần Minh Kiệt hô.
Nếu là Lâm Hạ không đoán sai, sau khi Cảnh Nhiên uống say cùng Trần Minh Kiệt làm chút chuyện, mệt muốn chết rồi hoặc là cảm thấy mỹ mãn ( thoả mãn ) Cảnh Nhiên vô ý thức mà biến trở về hình thái dị tộc của bản thân. Đối dị tộc mà nói, hình thú khiến cho bọn họ cảm thấy thả lỏng nhất.
"Cái gì?" Trần Minh Kiệt nghe vậy đình chỉ khóc thút thít, vẻ mặt kinh ngạc. "Hắn không bị ăn, còn biến thành con nhện?"
"Đúng vậy, hắn cũng là dị tộc, hơn nữa là con nhện!" Lâm Hạ cho cậu một câu trả lời khẳng định.
"Tức chết tớ mà!" Trần Minh Kiệt đối Lâm Hạ nói chân thật đáng tin, tưởng tượng đến mình bị đại quái vật trêu chọc lâu như vậy, lo lắng đề phòng chật vật bất kham, vì Cảnh Nhiên thương tâm còn muốn tuẫn tình. Kết quả đại quái vật chính là Cảnh Nhiên, nhưng mà Cảnh Nhiên là dị tộc hắn như thế nào không biết?
"Đem em thả xuống dưới!" Trần Minh Kiệt một bên khí rào rạt mà rống con nhện lớn một bên giãy giụa. Con nhện lớn bị Trần Minh Kiệt rống to ủy khuất mà cúi đầu, dưới da^ʍ uy của Trần Minh Kiệt, con nhện lớn nâng lên móng vuốt hai ba nhát cắt đứt tơ nhện trên người Trần Minh Kiệt.
Sau khi tơ nhện trên người Trần Minh Kiệt bị chấn động rớt xuống, lộ ra một thân thể trắng nõn, phủ kín thân thể là những dấu vết xanh xanh tím tím ái muội, Trần Minh Kiệt không có mặc quần áo!
"Ti ti!" Con nhện lớn ảo não mà dùng thân thể của mình che khuất thân thể trần trụi của Trần Minh Kiệt, ánh mắt cảnh cáo Lâm Hạ không được xem.
"Tớ đi lấy quần áo." Lâm Hạ trắng mắt liếc con nhện một cái, thời điểm anh cùng Trần Minh Kiệt tắm suối nước nóng đều nhìn thấy hết rồi, có cái gì để mà chắn.
Lâm Hạ rất nhanh đem tới quần áo của Trần Minh Kiệt, con nhện lớn dùng chân dài tiếp nhận cho Trần Minh Kiệt, còn đem thân thể của mình coi như tường vây để hắn mặc quần áo.
Mặc tốt quần áo, Trần Minh Kiệt tức giận tận trời để con nhện lớn quỳ trên mặt đất, hung hăng mà quở trách hắn.
"......" Dưới tỉnh lược n kí tự.
Sau khi mắng xong, Lâm Hạ kịp thời mà rót cho hắn một chén nước, Trần Minh Kiệt uống xong lại tiếp tục mắng. Con nhện lớn đáng thương vô cùng mà quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lâm Hạ thấy hai người không có vấn đề gì, lăn lộn lâu như vậy cũng mệt mỏi, nên cùng Trần Minh Kiệt nói phải đi về.
Trần Minh Kiệt cũng mệt mỏi, hắn vốn dĩ tinh lực liền kém, lại bị tra tấn lâu như vậy, lại khóc lại tức đều mệt muốn chết rồi. Lâm Hạ đi rồi, hắn ném xuống một câu "Hảo hảo tỉnh lại, không có em cho phép không được đứng dậy" sau đó đi tắm rửa, con nhện lớn chỉ có thể tuân mệnh ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.