Vốn là Cục Bột Trắng và Lâm Hạ cùng nhau chơi trò chơi, cuối cùng biến thành Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng cùng nhau chơi, còn Lâm Hạ trở lại quầy, tiếp tục việc buôn bán.
Một số khách nhân mới muốn rẽ vào khu trong cửa hàng nhìn xem nhưng nghe được tiếng chó sủa từng đợt từng đợt bên trong, chân mới vừa bước vào lại vội vàng lùi ra ngoài, sợ tới mức chạy nhanh như chớp. Nhưng những khách quen của cửa hàng đại đa số đều thấy qua tình cảnh này rồi, bọn họ không những không bị dọa chạy mà còn tiến đến vây xem, thậm chí còn đem theo sủng vật nhà mình tiến vào cho nó chơi cùng.
Thành phố lớn cái gì cũng tốt, nhưng có điều bất tiện chính là không gian cho sủng vật hoạt động không nhiều cho lắm, khắp nơi đều là các toà nhà cao ốc, con người vội vàng cùng dòng xe đông đúc. Các sủng vật chỉ có thể nhốt ở trong nhà, thời điểm chủ nhân có thời gian rảnh rỗi mới dắt chúng đi ra ngoài dạo được.
Có khách hàng nhìn thấy Lâm Hạ nơi này có một đống chó mèo cùng nhau chơi đùa liền nói giỡn bảo Lâm Hạ nơi này là nhà trẻ sủng vật, suy nghĩ một chút vẫn là rất có đạo lý.
"Chào anh ạ!" Đi vào trong tiệm là một cậu bé hơn mười tuổi, thoạt nhìn giống một học sinh trung học.
"Chào em, xin hỏi anh có giúp gì được cho em không?" Cậu bé trắng nõn sạch sẽ, mi thanh mục tú khiến cho người ta sinh hảo cảm.
"Em nhìn thấy ngoài cửa dán thông báo tuyển nhân viên làm thêm, nên muốn vào hỏi một chút ạ." Cậu bé rất có lễ phép mà nói.
"Em muốn hỏi hộ người khác hay là hỏi cho chính em?" Lâm Hạ cảm thấy cậu bé nhiều nhất chỉ học cấp ba không thể lớn hơn được nữa.
"Là em muốn đến xin làm thêm." Cậu bé cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Cậu bé vì tìm việc làm thêm đã đến vài cửa hàng, cậu cũng đã nói mình có thời gian cũng không sợ chịu khổ, nhưng bởi vì liên quan đến tuổi nên đều bị cự tuyệt.
"Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Hạ thấy cậu bé dù trời không nóng cũng đang toát mồ hôi liền đoán được nhóc này đã chạy rất nhiều nơi xin việc. Lâm Hạ không đành lòng làm tan biến hy vọng của cậu bé.
"Em năm nay 16, bất quá chứng minh thư mới vừa làm, còn chưa thể lấy ra, đây là thẻ của em anh có thể xem một chút." Cậu bé thấy Lâm Hạ hỏi, như cảm thấy được hy vọng, nhanh nhẹn lấy ra thẻ học sinh để có thể chứng minh mình không phải lao động trẻ em.
"Em vẫn còn đang đi học đi?" Lâm Hạ cầm lấy thẻ học sinh, muốn hiểu biết càng nhiều tin tức hơn về cậu bé.
"Em hiện tại học lớp 10, chương trình học không phải rất bận. Hơn nữa em là học sinh ngoại trú, có rất nhiều thời gian nhàn rỗi." Cậu bé nói.
"Em không lo lắng đi làm thêm sẽ ảnh hưởng việc học tập sao?"
Lâm Hạ không quá minh bạch một hài tử đang đi học tại sao lại muốn đi làm thêm, hiện tại học sinh hẳn là lấy việc học làm trọng đi? Người nhà của cậu bé cũng đồng ý sao?
"Sẽ không sẽ không, thành tích học tập của em rất tốt, không...... Em không phải khoe khoang, anh không cần lo lắng." Cậu bé vì muốn công việc này nói rất nhiều.
"Vậy người nhà của em có đồng ý không?" Nhìn thấy cậu bé tận tâm tận lực muốn lấy được công việc này, hơn nữa nhóc cũng bảo đảm việc học tập của mình, Lâm Hạ trong lòng đã có quyết định.
"Đồng ý ạ."
Đạt được câu trả lời khẳng định của cậu bé, Lâm Hạ đồng ý tuyển cậu nhóc làm nhân viên. Cậu cẩn thận hỏi thời gian cậu bé có thể đi làm, rồi cùng cậu bé nói về vấn đề thù lao cùng đãi ngộ.
Nghỉ đông còn chưa có kết thúc, bởi vậy cậu bé trong khoảng thời gian này đều rất rảnh.
Cùng cậu bé ký hiệp nghị xong, Lâm Hạ bắt đầu mang cậu nhóc đi làm quen công tác của cửa hàng sủng vật cùng dạy cậu nhóc phải làm những gì. Cậu bed thực cần mẫn cũng thực thông minh, chỉ cần dạy một lần là có thể học xong, Lâm Hạ cảm thấy chính mình nhặt được bảo.
Cậu bé tên là Trần Diệu Quang, Lâm Hạ từ cùng cậu bé nói chuyện mới biết được, nhóc này là người huyện Giang Thành, tháng chín năm ngoái được tuyển vào cấp ba trong thành phố phân, người trong nhà đều ở tại nông thôn, cậu bé hiện tại tá túc ở nhà cô.
"Đây là một hài tử rất nỗ lực, cùng bảo bảo giống nhau nha." Lâm Hạ xem cậu bé nghiêm túc làm việc, lại nhìn Cục Bột Trắng nghiêm túc luyện tập nhảy lên, nghĩ thầm vậy.
Chơi cả một buổi sáng, Cục Bột Trắng hư nhuyễn thân mình nằm xoài trên mặt đất, mặc cho quả bóng cao su lăn lăn bên cạnh nhóc.
Mà khu đất trống bên kia,
đồng dạng nằm la liệt mấy chú chó cùng Vương Tử Ngọc.
Vương Tử Ngọc giống như cá muối nằm xoài trên sàn nhà, bên cạnh theo sát Uy Phong.
Mệt chết đi được! Đến tột cùng là hắn đùa chó hay là chó chơi hắn, hu hu hu......
Đường Ân Lãng cũng quần tây giá cả sang quý trực tiếp ngồi vào bên cạnh Cục Bột Trắng, dùng tay giúp Cục Bột Trắng mát xa.
Vận động kịch liệt xong phải mát xa mới được, như vậy tiểu hổ con ngày mai ngủ dậy sẽ không khiến cả người khó chịu.
"Grừ grừ......" Đường Ân Lãng lực độ vừa vặn tốt, Cục Bột Trắng thoải mái đến phát ra thanh âm sung sướиɠ.
Lý Hào sâu kín mà liếc liếc mắt nhìn sang bên này, sau đó đứng dậy đi đến bên người Vương Tử Ngọc.
"Oa nha nha!" Vương Tử Ngọc nội tâm cuồng khiếu, nhìn Lý Hào to con, sợ một chân hắn sẽ dẫm đến trên người mình. Từ góc độ của Vương Tử Ngọc mà nhìn thì chân Lý Hào thô dài tựa như kình thiên trụ.
Sau khi Lý Hào ngồi xuống liền học theo bộ dáng của Đường Ân Lãng, mát xa cho Vương Tử Ngọc, làm Vương Tử Ngọc sợ đến nỗi trừng lớn hai mắt.
Lý Hào lần đầu tiên giúp người khác mát xa, lực đạo tay không tốt lắm khiến Vương Tử Ngọc đau đến kêu ra tiếng. Lý Hào nói câu xin lỗi, lực đạo lại ôn nhu hơn rất nhiều, Vương Tử Ngọc rốt cuộc vẻ mặt trở lên hưởng thụ.
Một trận cầu bay chó sủa buổi sáng trôi qua, mọi người gọi cơm hộp cùng nhau ăn cơm trưa.
Lâm Hạ đem nhân viên mới trong tiệm, Trần Diệu Quang, giới thiệu cho mọi người nhận thức, bọn họ mới biết được trong tiệm có một nhân viên mới. Không có biện pháp, mọi người đều chơi đến điên rồi......
Buổi chiều bởi vì có nhân viên mới cùng với Lý Hào nhàm chán đến giúp đỡ, Lâm Hạ thanh nhàn thật sự, đơn giản chỉ cần tắm cho mấy bé chó mèo trong tiệm, Đường Ân Lãng cũng giúp cậu làm.
Một đống lông xù xù bùm bùm bị Lâm Hạ bỏ vào trong bồn tắm, tự giác một chút thì tự mình nhảy vào, không tự giác thì một hai phải chờ Lâm Hạ tự mình nhấc vào bồn.
"Gâu gâu......" "Meow......"
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng dịch bước nhỏ lại đây xem náo nhiệt.
Lâm Hạ thói quen mấy nhóc lông xù xù hoà âm cùng nhau, tắm cho chúng không cảm thấy có cái gì. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Đường Ân Lãng, quả nhiên phát hiện hắn có chút không thích ứng.
"Có khỏe không?" Lâm Hạ hỏi.
"Còn tốt." Đường Ân Lãng nỗ lực khắc chế muốn nhăn lại mày, làm bộ bình tĩnh nói.
Dị tộc thính lực so với người bình thường càng tốt hơn rất nhiều, ba loại âm thanh trộn lẫn đối với Đường Ân Lãng mà nói không thua gì câu lạc bộ đêm ca vũ. Nhóm chó mèo này hơn nữa cả Cục Bột Trắng, thật sự không phải đang mở party chứ?
"Không được đừng cậy mạnh." Lâm Hạ trong lòng yên lặng nói, nhưng mặt mũi nam nhân không thể dễ dàng chọc phá.
Tắm xong cho nhóm thú cưng lại sấy lông cho chúng, một buổi chiều đi qua, lại đến thời gian tan tầm của cửa hàng sủng vật. Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng mang Cục Bột Trắng đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu cơm.
Về đến nhà, Cục Bột Trắng làm ổ trên sô pha ở phòng khách xem TV, hai người lớn thì ở phòng bếp nấu cơm.
"Lâm Hạ." Đường Ân Lãng vừa rửa rau vừa kêu Lâm Hạ.
"Dạ?" Lâm Hạ đoán hắn có việc muốn nói.
"Ngày mai anh phải về thủ đô một chuyến, khả năng phải đi nửa tháng, xử lý một chút sự tình." Đường Ân Lãng nói.
Đường Ân Lãng trong lòng thực không tình nguyện, nhưng hắn ở thủ đô có thật nhiều việc cần phải xử lý. Hắn được nhận định là Đường gia gia chủ đời tiếp theo, gia tộc rất nhiều sự vụ đều là hắn phụ trách, hơn nữa gia tộc bọn họ phạm vi hoạt động chủ yếu là ở thủ đô.
Lâm Hạ ở tại Giang Thành, Đường Ân Lãng khẳng định muốn đi theo Lâm Hạ ở lại Giang Thành, cho nên hắn muốn từ bỏ sự nghiệp ở thủ đô. Gia tộc đã đồng ý thỉnh cầu của hắn, Đường gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, dù gia chủ không phải hắn cũng vẫn ổn. Đường Ân Lãng lần này trở về chính là muốn xử lý vấn đề bàn giao công tác, thời gian nửa tháng có khi vẫn không đủ.
Đường Ân Lãng cũng không nghĩ hai người mới ở bên nhau không bao lâu liền phải tách ra một đoạn thời gian lâu như vậy, nhưng vì tương lai của bọn họ, Đường Ân Lãng không thể không trở về.
"Thủ đô?" Lâm Hạ nghe được thủ đô, thất thần một chút, nhưng thực nhanh cậu liền lấy lại tinh thần. "Anh là người thủ đô?"
"Đúng vậy." Đường Ân Lãng nghĩ đến chính mình còn không có cùng Lâm Hạ nói qua chuyện này, liền bắt đầu giới thiệu sơ qua: "Gia tộc của anh ở thủ đô, Giang Thành là nơi ông bà ngoại cư trú."
"À!" Lâm Hạ mặt ngoài bình tĩnh như thường, trong đầu lại nhấc lên một trận gió lốc.
Thủ đô, tổng tài, dị tộc, tư thái mãnh thú, bánh quy mài răng, còn có tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt......
Lâm Hạ nhớ rõ khi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Ân Lãng nhìn thấy cậu đã phát ngốc rất lâu, thẳng đến khi cậu nhắc nhở mới đem chó con bị thương cho cậu.
Nghĩ đến khi đó hắn liền nhận ra mình đi? Sau đó bất động thanh sắc mà tiếp cận cùng theo đuổi mình, còn không dám nói ra thân phận dị tộc.
Đường Ân Lãng, anh đến tột cùng là ai? Anh đối với em là loại tình cảm gì?