"Ngao ô?" Ba ba người làm sao vậy, có phải hay không không thoải mái? Lâm Hạ biến hóa ngay cả Cục Bột Trắng cũng phát giác.
"Ba ba không có việc gì, bảo bảo bồi ba ba ngủ một giấc thì tốt rồi." Lâm Hạ không nghĩ làm Cục Bột Trắng lo lắng, cười giả bộ một bộ dáng mình không có việc gì.
"Ngao ô." Vâng ạ, An An bồi ba ba ngủ, ba ba tỉnh dậy phải tốt lên nha. Vì để tâm trạng Lâm Hạ tốt lên, Cục Bột Trắng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Lâm Hạ nhắm mắt lại ngủ.
"Ngoan." Lâm Hạ hôn Cục Bột Trắng một ngụm, sau đó ôm lấy Cục Bột Trắng, như vậy cậu mới có cảm giác an toàn. Cậu trước nay đều không hối hận khi sinh ra Cục Bột Trắng, nhưng đối với người mình thích, cậu không biết phải làm như thế nào nói ra.
Lâm Hạ nhìn Cục Bột Trắng, suy nghĩ hồi lâu mới hạ quyết tâm, tìm thời cơ thích hợp cùng Đường Ân Lãng nói chuyện thẳng thắn. Dấu diếm dù sao cũng không tốt, mặc kệ Đường Ân Lãng sau khi biết sẽ phản ứng như thế nào cậu đều chấp nhận......
Đường Ân Lãng thu dọn xong cũng không quay về nhà mình, mà là trực tiếp ở lại nhà Lâm Hạ ngồi trên sô pha cả một buổi trưa, hắn biết Lâm Hạ không thoải mái là bởi vì hắn nói sai lời gì rồi.
Đường Ân Lãng tinh tường nhớ rõ, hắn nói Cục Bột Trắng đoạt bao lì xì quá lợi hại xong Lâm Hạ sắc mặt liền thay đổi, cũng không dám nhìn hắn, bộ dáng Lâm Hạ ánh mắt trốn tránh giống như đã làm chuyện gì thật có lỗi với hắn vậy.
Chính là Lâm Hạ cũng không có làm chuyện gì có lỗi với hắn, ngược lại là hắn nhúng tay vào việc giáo dục Cục Bột Trắng, chọc đến Lâm Hạ không vui.
Đường Ân Lãng cho rằng Lâm Hạ sắc mặt không tốt là bởi vì Lâm Hạ không nghĩ để hắn khua chân múa tay xen vào việc dạy dỗ Cục Bột Trắng, này cũng trách hắn thiếu suy xét. Bọn họ mới vừa xác định quan hệ một ngày mà thôi, Lâm Hạ đối đãi Cục Bột Trắng như thế nào là việc của Lâm Hạ, hắn không nên nhúng tay.
Khi Lâm Hạ trốn tránh mình, Đường Ân Lãng đến bây giờ cũng nghĩ không rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn biết, Lâm Hạ có việc giấu hắn. Nhưng chẳng phải hắn cũng đang có việc gạt Lâm Hạ đấy sao, hắn là phụ thân của Cục Bột Trắng việc này Đường Ân Lãng không dám mở miệng. Hắn sợ mình vừa nói ra, Lâm Hạ sẽ đem hắn người từng làm thương tổn em ấy đẩy ra xa, đẩy đến rất xa không hề gặp lại nữa.
Chờ hắn chân chính bước vào trong lòng Lâm Hạ nói cho em ấy biết sau cũng được.
Đường Ân Lãng luôn tự tin bày mưu lập kế nhưng tại thời điểm không tìm thấy Lâm Hạ liền mất đi sự tự tin, hắn không dám đánh cuộc, chỉ có thể đi từng bước một mà thôi, mỗi một việc dù nhỏ bé không đáng kể đều phải chặt chẽ nắm chắc ở trong tay mới có thể an tâm.
Lâm Hạ tỉnh lại đã là chạng vạng, bất tri bất giác cậu cùng Cục Bột Trắng ngủ cả một buổi chiều.
Thấy Cục Bột Trắng còn chưa có tỉnh, Lâm Hạ liền tự mình xuống lầu.
Cầu thang thiết kế theo phong cách phục cổ, mặt trên bởi vì Cục Bột Trắng nên trải thảm mềm mại, chân dẫm lên cũng thực thoải mái. Lâm Hạ thích chân trần đạp lên trên thảm lông, cậu thích cái loại xúc cảm này.
"Ân Lãng!" Nhìn thấy người ngồi trên sô pha, Lâm Hạ hít ngược một hơi khí lạnh, cậu không nghĩ tới Đường Ân Lãng vẫn còn ngồi ở trên sô pha.
Đường Ân Lãng chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu, cũng đối với cậu lộ ra tươi cười. Không bật đèn nên phòng khách có chút tối tăm, Đường Ân Lãng nhất cử nhất động thoạt nhìn cứng ngắc như tượng điêu khắc vậy.
"Làm sao thế?" Lâm Hạ trong lòng cả kinh, cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì. Cậu qua đi sờ sờ Đường Ân Lãng, lại phát hiện hai tay hắn lạnh băng. "Anh ở chỗ này ngồi đã bao lâu rồi?"
"Không bao lâu." Đường Ân Lãng đứng dậy hoạt động một chút vì ngồi lâu mà tứ chi cứng lại, khuôn mặt tuấn lãng mang theo ý cười nhè nhẹ.
"Có phải đến lúc nấu cơm tối rồi hay không? Để anh phụ em."
"Vâng." Lâm Hạ mỉm cười, tâm tình thả lỏng không ít. Phiền lòng trước đó ném sang một bên, về sau lại nói!
Trong phòng bếp.
Đường tổng từ trước đến nay mười ngón chưa từng dính nước lại xung phong nhận việc nấu cơm, Lâm Hạ đứng một bên chỉ đạo, Đường tổng thành công cho lượng nước thích hợp, sau đó đem gạo bỏ vào nồi rồi ấn nút nấu cơm.
Lần đầu tiên nấu cơm liền phi thường hoàn mỹ Đường tổng tài được Lâm Hạ khen, bởi vì được người yêu khích lệ tâm tình trở nên không tồi nên hắn vui vẻ tiếp tục rửa rau thái rau, muốn biểu hiện càng tốt hơn.
"Ân Lãng, phiền anh giúp em đeo tạp dề vào với" Lâm Hạ đang xào rau mới nhớ tới chính mình chưa mặc tạp dề.
"Được." Đường Ân Lãng đi đến ngăn tủ lấy tạp dề ra, mở ra sau đó đôi tay vòng qua eo Lâm Hạ giúp cậu đeo vào.
Lâm Hạ eo rất nhỏ cũng thực mẫn cảm, không cẩn thận đυ.ng tới đều sẽ nhịn không được cười rộ lên. Đường Ân Lãng tinh tường nhớ rõ Lâm Hạ eo có bao nhiêu mẫn cảm, hai năm trước vào cái đêm kí©ɧ ŧìиɧ kia, hắn liền từng vô số lần vuốt ve qua vòng eo nhỏ nhắn này.
"Đã được chưa?" Lâm Hạ không biết Đường Ân Lãng trong đầu xuất hiện hình làm làm người huyết mạch phun trào, Đường Ân Lãng cọ xát lâu lắm, cậu nhịn không được hỏi ra.
"Ừ." Đường Ân Lãng lưu luyến mà dời tay đi, trong lòng lại nghĩ khi nào mới có thể quang minh chính đại vuốt ve eo Lâm Hạ......
Tạp dề Lâm Hạ mang trên người là Cục Bột Trắng chọn, mặt trên là hoạ tiết mèo con. Cục Bột Trắng tìm không thấy hoạ tiết giống bản thân mình, đành phải chọn một hoạ tiết mèo tương tự với nhóc.
Trên tạp dề thường có cái túi để cất đồ linh tinh, khi Cục Bột Trắng vẫn còn nho nhỏ, liền thích ở khi Lâm Hạ nấu cơm chui vào trong túi, thò ra cái đầu lông xù xù xem ba ba nấu cơm. Nếu Lâm Hạ làm chính là Cục Bột Trắng thích đồ ăn, xung quanh miệng túi của tạp dề thường xuyên ướt, bởi vì Cục Bột Trắng ngửi mùi thơm nhịn không được chảy nước miếng.
Đang trong quá trình nấu ăn, sau khi tỉnh lại Cục Bột Trắng tỉnh lại tự mình chạy xuống. Nhóc theo mùi hương một đường tìm tới, quả nhiên ở phòng bếp thấy được ba ba cùng Đường thúc thúc.
"Ngao ô!" Ba ba, Đường thúc thúc chào buổi tối! Cục Bột Trắng mở to đôi mắt ngập nước hướng hai người vấn an.
"Có đói bụng không, có muốn ăn điểm tâm hay không?" Lâm Hạ chạy nhanh qua ôm nhóc lên.
"Ngao ô!" An An đói bụng, muốn ăn bánh củ năng Đường thúc thúc mang đến! Hôm nay Cục Bột Trắng ăn được mấy món bánh bà ngoại Đường Ân Lãng tự làm, thích ăn nhất chính là bánh củ năng.
Trong lúc Cục Bột Trắng nói chuyện, Đường Ân Lãng đã ra tủ lạnh lấy điểm tâm, đúng là bánh củ năng mà Cục Bột Trắng muốn ăn.
"Ngao ô!" bánh củ năng! Cục Bột Trắng hai mắt sáng lên, vươn móng vuốt muốn lấy tới ăn.
"Hiện tại còn chưa thể ăn, chờ bỏ vào lò vi ba làm cho bớt lạnh mới ăn được." Lâm Hạ giữ lại móng vuốt của Cục Bột Trắng, sau đó bảo Đường Ân Lãng đem điểm tâm bỏ vào lò vi ba làm nóng chút.
Bánh củ năng cất tủ lạnh sẽ lạnh, không làm nóng liền ăn bụng khẳng định sẽ không thoải mái. Cục Bột Trắng nghe hiểu Lâm Hạ nói, cũng liền ngoan ngoãn gật đầu. Lò vi ba làm nóng thật sự mau, chưa đến vài phút Cục Bột Trắng đã được ăn điểm tâm như mong muốn.
Bánh củ năng ngọt ngào trong suốt như pha lê, mềm mại dính dính, cắn một miếng đầy miệng thanh hương. Một miếng bánh củ năng to bằng hai ngón tay, Cục Bột Trắng một ngụm chính là một cái.
"Ngao ô!" Ba ba, Đường thúc thúc, hai người cũng ăn! Cục Bột Trắng là một đứa bé thích chia sẻ, thời điểm ăn gì cũng không quên ba ba cùng Đường thúc thúc.
"Ngao ô!" Còn có Hamster nhỏ ca ca!
Lâm Hạ cũng ăn một miếng bánh củ năng, bởi vì sắp ăn cơm, cho nên Đường Ân Lãng chỉ lấy một ít, Lâm Hạ cũng không muốn cho Cục Bột Trắng ăn nhiều.
Nhưng mà nhìn thấy Cục Bột Trắng ăn đến vui vẻ, Lâm Hạ trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc. Giống như có thứ gì quái quái, Lâm Hạ nhất thời không phát hiện ra.
Đến tột cùng nơi nào kỳ quái? Lâm Hạ nghĩ mãi.
"Canh nấu xong rồi." Đường Ân Lãng thấy nồi hầm canh báo đã nấu xong liền lên tiếng nhắc nhở Lâm Hạ. Hắn vừa nhắc nhở, liền đánh gãy suy nghĩ dở dang của Lâm Hạ.
——
25/4/2020
Dạo này mị đang mê mẩn phim SKAM France =]]]] có thím nào xem để u mê cùng không?
—-
Bánh củ năng - Water chestnut cake (马蹄糕)