Đêm giao thừa, Lâm Hạ vì chuẩn bị cho ngày tết mà bận rộn không thôi. Dán câu đối đỏ, làm bữa cơm tất niên...... Bận tối mày tối mặt. May mắn, có Hamster nhỏ cùng Đường Ân Lãng phụ giúp cậu.
Đường Ân Lãng đã nói qua với ông bà ngoại, tất niên năm nay hắn sẽ ở chỗ Lâm Hạ, mùng một sẽ trở lại ăn tết cùng hai người.
Ông bà ngoại Đường Ân Lãng biết hắn đang theo đuổi một người, cũng không làm khó gì hắn, thậm chí hy vọng hắn sớm một chút đem người mang về nhà.
"Đô đô đô......" Tiếng điện thoại Lâm Hạ chuyên dùng cho công việc vang lên.
"Ân Lãng, giúp tôi nhận điện thoại đi." Lâm Hạ đang chuẩn bị nấu canh, hai tay đều không rảnh làm được việc khác.
"Được." Đường Ân Lãng giúp cậu nhận điện thoại, đem điện thoại tiến đến bên tai cậu.
Lúc này động tác của hai người thực thân mật, nhưng bọn họ ai cũng đều không có để ý. Hai người chi gian ái muội vừa phải, ai cũng không dám dễ dàng đâm thủng tầng danh giới mỏng manh kia.
"A lô......"
"Lâm Hạ à? Mau tới đây, Đại Mao nhà tôi không khoẻ!"
"Cẩm tỷ? Chị đang ở đâu?" Lâm Hạ nhận ra thanh âm người đối diện, là Cẩm tỷ hằng năm đều cố định mang một con chó lông vàng tới làm chăm sóc sức khoẻ.
"Ở cửa hàng sủng vật!" Một thanh âm non nớt vang lên, chắc là con trai của Cẩm tỷ, Vương Minh.
Thanh âm đầu kia điện thoại nghe ra sự lo lắng cùng sốt ruột, nhưng Lâm Hạ cũng không thể lo nhiều như vậy. Vội vàng cầm theo công cụ, Lâm Hạ liền lái xe đi ra ngoài.
Mặc dù Lâm Hạ đến cửa hàng thú cưng không cần lái xe, nhưng ở dưới tình huống khẩn cấp vẫn sẽ lái xe cho tiện. Xe là Trần Minh Kiệt sau khi đổi xe mới đưa cho cậu, bằng không Lâm Hạ cũng luyến tiếc mua xe.
Lâm Hạ thực nhanh liền tới cửa hàng sủng vật, vừa xuống xe liền thấy Cẩm Quyên cùng Vương Minh đứng đó, Cẩm Quyên thì đang ôm Đại Mao.
"Lâm Hạ, mau tới cứu Đại Mao......" Cẩm Quyên trên mặt có thương tích, bị thương còn rất nghiêm trọng. Mà Đại Mao được nàng ôm, đồng dạng thoạt nhìn cũng thật không tốt.
"Đại Mao làm sao vậy?" Lâm Hạ một bên hỏi một bên mở cửa tiệm, nhanh chóng tiến vào phòng giải phẫu chuẩn bị dụng cụ.
"Đại Mao...... Thay chị chắn một đạp, sau đó liền biến thành như vậy." Cẩm Quyên thanh âm nghẹn ngào, gian nan mà nói ra sự thật.
"Nó bị đá ở đâu?" Lâm Hạ bắt đầu cấp Đại Mao làm kiểm tra.
"Hình như là chân sau." Cẩm Quyên còn nhớ rõ khi chồng giơ chân định đạp mình, Đại Mao đột nhiên nhảy ra thay nàng chặn một cước đầy lực công kích kia, Đại Mao chân sau bị đá trúng, sau đó Đại Mao thống khổ "Ngao" một tiếng lăn ra ngoài......
"Lâm Hạ, cậu nhất định phải cứu Đại Mao, nó đều là bởi vì chị mới biến thành như vậy......" Cẩm Quyên đầy mặt áy náy nói.
"Em sẽ cố hết sức." Lâm Hạ không có nói nhiều, mà là toàn tâm toàn ý đầu nhập đến việc cứu chữa cho Đại Mao.
Cấp Đại Mao đã làm kiểm tra xong, Lâm Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đại Mao là chân sau bị gãy, cũng may không có thương tổn đến nội tạng, đây đã là một sự may mắn rồi.
Lâm Hạ một lòng tập trung vào trên người Đại Mai, thẳng đến khi xử lý tốt thương thế của Đại Mao lại dỗ nó đi vào giấc ngủ, Lâm Hạ mới chú ý tới tình huống chung quanh.
"Không có việc gì, Đại Mao nghỉ ngơi một đoạn thời gian liền sẽ khoẻ lại." Lâm Hạ nhìn bộ dáng lo lắng của Cẩm Quyên cùng Vương Minh, lên tiếng an ủi.
"Vậy là tốt rồi." Tảng đá đè nặng trong lòng Cẩm Quyên rốt cuộc rơi xuống đất.
"Cẩm tỷ, em giúp chị xử lý vết thương trên mặt nhé?" Lâm Hạ thấy trên mặt Cẩm Quyên cũng có vết thương, có rất nghiêm trọng nữa.
"Chị...... Không có việc gì, đã quen rồi." Cẩm quyên xua xua tay, vẻ mặt mỏi mệt.
Đã quen? Lâm Hạ buồn bực, lại chưa nói cái gì, mà là xoay người lấy thuốc trị thương.
"Em nơi này có bạch dược Vân Nam cùng cồn i-ốt, chị cầm đi đi." Lâm Hạ đem thuốc đưa cho Cẩm Quyên.
"Cảm ơn......" Cẩm Quyên không khỏi có chút động dung, đây là lần đầu tiên có người sau khi thấy nàng bị thương liền đưa thuốc.
Đến ngay cả chồng của nàng...... Haizz, vẫn là đừng nói nữa.
"Ngao ô!" Ba ba, Đường thúc thúc gọi điện thoại đến!
Là âm thanh chuông điện thoại mà Cục Bột Trắng mới cài riêng cho Đường Ân Lãng.
"Ngao ô?" Ba ba, người chừng nào thì trở về? Lâm Hạ vừa tiếp điện thoại, liền nghe được thanh âm mềm mềm mại mại của Cục Bột Trắng.
"Con chờ một chút liền xong, ba ba rất nhanh trở về." Lâm Hạ ôn nhu mà nói, thuận tiện nhìn một chút thời gian. Bất tri bất giác hai tiếng rưỡi trôi qua, trách không được Cục Bột Trắng gọi điện thoại lại đây hỏi.
Sau khi dỗ dành Cục Bột Trắng, Lâm Hạ ngượng ngùng mà nhìn về phía Cẩm Quyên, nếu Đại Mao đã thu xếp ổn thoả, cậu cũng muốn trở về ăn tết.
"Thật ngượng ngùng, Tết nhất còn phiền toái cậu, cậu nhanh trở về đi!" Cẩm Quyên nhìn ra ý tứ của cậu, tức khắc trở lên ngượng ngùng. Ai, đều là bởi vì nàng, làm hại Lâm Hạ Tết nhất còn phải chạy tới.
"Vậy hai người có tính toán gì không?" Lâm Hạ lại hỏi, cũng không có khả năng ném đôi mẹ con này không lo, cậu muốn xác định bọn họ ổn thoả mới được.
"Chúng ta......" Cẩm Quyên sửng sốt một chút, không biết phải trả lời như thế nào.
Hôm nay chồng nàng bởi vì một ít việc nhỏ lại đánh nàng một trận, thậm chí còn dùng lực đạp một cước. May mắn có Đại Mao ngăn trở, bằng không nàng hiện tại làm sao còn có thể đứng ở chỗ này. Trong quá khứ mỗi lần bị đánh, có bao giờ được nhẹ nhàng như lần này đâu?
Đại mao sau khi bị thương, Cẩm Quyên nhịn không nổi nữa, đứng lên ôm theo Đại Mao liền hướng đến cửa hàng sủng vật, con trai cũng đi theo ở phía sau, mặc kệ chồng nàng đang hùng hùng hổ hổ.
Hiện tại đã dàn xếp tốt cho Đại Mao, Cẩm Quyên biết chính mình cũng nên đi trở về. Tết nhất, người một nhà không ở cùng nhau sao được? Trở về cùng chồng nhận sai, nói không chừng hắn tâm tình tốt là có thể tốt tốt đẹp đẹp mà qua một ngày.
"Tiểu Minh, chúng ta trở về đi, ba con đang ở nhà chờ chúng ta trở về ăn tết đấy." Cẩm Quyên tận lực hướng con trai ôn nhu nói, nhưng trên mặt bị thương cùng mới vừa rồi bôi cồn i-ốt làm nàng thoạt nhìn hoàn toàn thay đổi.
"Mình mẹ trở về bồi cái tên ma quỷ kia, con muốn cùng Đại Ma ở bên nhau!" Từ khi Lâm Hạ tới Vương Minh một câu cũng chưa nói qua đột nhiên xé tâm kiệt lực mà hướng mẹ mình nói. Tay nhóc gắt gao nắm lại, thoạt nhìn áp lực thật lâu.