Đường Ân Lãng đẩ cửa bước vào tiệm, liếc mắt một cái liền thấy Cục Bột Trắng nằm trên sô pha dùng để tiếp đón khách hàng, lộ ra cái bụng màu trắng mềm mại.
"Ngao ô!" Đường thúc thúc buổi sáng tốt lành! Cục Bột Trắng thấy Đường Ân Lãng tới, lập tức xoay người bò dậy hướng hắn lễ phép chào hỏi.
"An An buổi sáng tốt lành." Tiểu hổ con bộ dáng manh manh đáng yêu, làm Đường Ân Lãng trong lòng một mảnh mềm mại.
"Đường tiên sinh, buổi sáng tốt lành!" Lâm Hạ từ phòng nghỉ ra ngoài, liền thấy được Đường Ân Lãng.
"Buổi sáng tốt lành." Đường Ân Lãng đáp lại, tùy tiện đem túi trong tay giao cho Lâm Hạ.
"Đây là?" Lâm Hạ tò mò hỏi, cậu không nghĩ tới Đường Ân Lãng người lãnh đạm như vậy sẽ mang đồ vật cho cậu.
"Đem cho An An bánh quy mài răng, thành phần của nó không có đường đâu." Đường Ân Lãng trả lời.
Tối hôm qua sau khi trở về, Đường Ân Lãng nhờ bà ngoại giúp hắn làm một ít bánh quy mài răng. Bạch Hổ bọn họ khi còn nhỏ, người lớn liền sẽ giúp bọn họ chuẩn bị bánh quy mài răng, bánh quy nay thực thích hợp dùng để mài răng, so với các đồ vật khác đều dùng tốt hơn nhiều.
Tiểu hổ con vừa thấy liền biết đang đứng ở thời kỳ nghiến răng, không có bánh quy mài răng chuyên dụng sao được chứ? Mặc dù sẽ khiến cho bà ngoại hoài nghi, Đường Ân Lãng cũng muốn chuẩn bị cho tiểu hổ con bánh quy mài răng.
Tiểu hổ con có bánh quy chuyên dụng, bánh quy đã được dị tộc nghiên cứu hàng trăm năm, thành phần dinh dưỡng rất giàu canxi, sắt, kẽm, chính vì thời kỳ trưởng thành của tiểu hổ con mà chuẩn bị! Thành phẩm bà ngoại hổ con làm ra, tất cả đều dành cho cục cưng!
"Phải không? Vậy thật sự cám ơn ngài nhiều lắm, An An thực sự cần nó." Cục Bột Trắng từ sau lớn thường thường nghiến răng, nhưng Cục Bột Trắng một cây nghiến răng bổng không dùng được bao lâu, đều không đủ nhóc con mài, thế cho nên buổi tối nhóc ngủ còn ở nghiến răng, nếu bánh quy mài răng này dùng được thì tốt rồi.
Lâm Hạ không có lập tức cấp Cục Bột Trắng ăn bánh quy mài răng, mà là dẫn Đường Ân Lãng đi lên cho chó nhỏ đang ở trong ổ ăn thử một khối.
"Cứng quá!" Lâm Hạ mới vừa cắn một ngụm, hàm răng liền đau. Cậu gian nan mà ăn một khối, phát hiện không có gì vấn đề mới dám đưa cho Cục Bột Trắng ăn.
Cậu không phải không tín nhiệm Đường Ân Lãng, mà là làm một người ba, cậu muốn bảo đảm vô hại mới có thể đưa cho hài tử ăn.
Cục Bột Trắng ăn một lần liền yêu luôn bánh quy mài răng này, thậm chí ngay cả gậy nghiến răng đều không nghĩ dùng nữa.
Vì thế, cả ngày, Cục Bột Trắng chỉ cần hàm răng khó chịu, liền bắt lấy một khối bánh quy "răng rắc răng rắc" mà gặm.
Xem ra Cục Bột Trắng thực thích bánh quy mài răng, Lâm Hạ thấy nhóc thích còn hỏi riêng Đường Ân Lãng nơi nào có thể mua được.
"Bánh quy là bà ngoại làm, nếu em muốn lại tìm tôi." bánh quy mài răng ấu tể dị tộc ăn ở bên ngoài sẽ mua không được, bánh quy mài răng quan trọng nhất là nguyên liệu chính chỉ có duy nhất dị tộc sở hữu.
"Như vậy à." Lâm Hạ liếc mắt nhìn Cục Bột Trắng đang gặm bánh quy mài răng đến khí thế, có chút thất vọng.
Bánh quy mài răng xem ra là cái thứ tốt, nhưng là không thể mua được cũng không thể phiền toái người ta được.
"An An ăn xong tôi sẽ đưa tiếp cho em." Đường Ân Lãng nhìn ra suy nghĩ của Lâm Hạ.
"Như vậy quá phiền toái đi?" Cục Bột Trắng hiển nhiên càng thích bánh quy mài răng này, Lâm Hạ yêu thương nhóc, chỉ nghĩ cho nhóc con những thứ tốt nhất, nhưng như vậy liền quá phiền toái Đường Ân Lãng.
"Không có gì, bà ngoại thích làm bánh quy nhỏ, vừa lúc thuận tiện giúp An An làm một ít." Đường Ân Lãng nói.
Bà ngoại Đường Ân Lãng là một vị lão thái thái hoà ái, trước kia rất thích làm điểm tâm linh tinh, sau khi về hưu càng là đem sở thích này phát huy tới rồi cực hạn.
"Vậy rất cám ơn anh!" Đường Ân Lãng đều như vậy nói, Lâm Hạ cũng ngượng ngùng cự tuyệt, cảm kích gật đầu tiếp thu ý tốt của hắn.
Đường tiên sinh thật là người tốt! Lâm Hạ nhìn gương mặt tuấn lãng Đường Ân Lãng nghĩ như vậy, tim không biết thế nào chậm nửa nhịp.
"Tôi...... Còn có việc, đi trước đây." Lâm Hạ bị phản ứng khác thường của chính mình dọa sợ, tìm cái lấy cớ vội vàng rời đi.
Sao lại thế này, bình thường cậu không phải như thế. Lâm Hạ chạy đến buồng vệ sinh, dùng nước làm nguội cái nóng lên mặt.
Có thể là hôm nay điều hòa độ bật hơi cao đi? Lâm Hạ nhìn gương mặt chính mình trong gương đang nhiễm sắc đỏ ửng, không xác định mà phỏng đoán.
Hôm nay buổi sáng có mấy vị phu nhân mang sủng vật tới làm kiểm tra cùng làm đẹp, Lâm Hạ với nhân viên trong tiệm bận tối mày tối mặt. Đường Ân Lãng không có trở về, mà là lưu lại hỗ trợ.
"Quả nhiên vẫn là tiểu Lâm kỹ thuật tốt, nhìn bảo bảo nhà ta xinh đẹp hơn nhiều!" Vài vị phu nhân thực vừa lòng với tạo hình mới của các sủng vật, hướng Lâm Hạ khen một trận sau khi cảm thấy mỹ mãn liền ôm sủng vật rời đi.
"Qua thời gian cơm trưa rồi." Lâm Hạ nhẹ xoa xoa cánh tay đau nhức, ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện đã qua thời gian cơm trưa.
"Bảo bảo có phải hay không đói bụng?" Lâm Hạ đau lòng hỏi Cục Bột Trắng. Cục Bột Trắng còn nhỏ, ăn không nhiều nhưng rất nhanh đói bụng, bọn họ vừa rồi đều bận, liền xem nhẹ Cục Bột Trắng. Đều đã muộn như vậy, Cục Bột Trắng hẳn là đói lả.
"Ngao ô." Cục Bột Trắng gặm bánh quy mài răng, tỏ vẻ không phải rất đói bụng.
Bánh quy mài răng chủ yếu công năng là nghiến răng, cũng không có quá nhiều tác dụng làm no bụng, cho nên Lâm Hạ lập tức gọi cơm hộp, trong đó còn có một phần cho Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng hôm nay giúp bọn họ, tự nhiên cũng có một phần cho hắn.
Lâm Hạ gọi cơm hộp ở tiệm cơm nhỏ phụ cận, lộ trình không xa hơn nữa không phải gian cao điểm, cho nên thực mau liền đến. Ba người hai hổ vây ở một chỗ ăn cơm.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng làm nũng tựa vào Lâm Hạ mà cọ cọ, tỏ vẻ không muốn ăn ớt xanh.
"Không được, dinh dưỡng phải cân đối." Lâm Hạ ôn nhu mà dỗ nhóc con ăn. Hôm nay gọi cơm hộp là món xào, bên trong có ớt xanh, Cục Bột Trắng thích ăn thịt, không thích ăn rau xanh, cho nên Lâm Hạ giống mọi khi đều phải dỗ nhóc ăn.
Nghe cậu nói thế tay Đường Ân Lãng run lên, yên lặng đem ớt xanh đang định gắp ra bỏ vào trong miệng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà ăn.
"Ngao ô ~" làm nũng cũng không thể không ăn ớt xanh Cục Bột Trắng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà ăn, cái đuôi vô lực mà rũ, thẳng đến lúc được ăn thịt mới khôi phục sức sống.
Thời gian ăn cơm trưa qua đi, mấy người nghỉ ngơi một lúc, lại bắt đầu đến công tác buổi chiều.
Khiến cho Lâm Hạ kinh ngạc chính là, Đường Ân Lãng không có trở về, tận đến khi cửa hàng thú cưng đóng cửa.
Liên tiếp mấy ngày, Đường Ân Lãng sáng sớm liền tới, cùng bọn họ cùng nhau đi làm rồi tan tầm, quả thực chính là một sức lao động miễn phí, không thu tiền chỉ cần bao ăn uống là được.
Đường Ân Lãng luôn là đi theo bên người Lâm Hạ, học tập như thế nào chiếu cố sủng vật. Hai người cơ hồ thời thời khắc khắc ở chung, khoảng cách cũng kéo gần không ít.
Đường Ân Lãng thực thân sĩ người cũng thực tốt bụng, hắn săn sóc mà chiếu cố mỗi người, bao gồm Cục Bột Trắng, lễ phép mà gãi đúng chỗ ngứa. Này càng làm cho Lâm Hạ đối hắn hảo cảm gia tăng mãnh liệt, đem Đường Ân Lãng định vị từ khách hàng biến thành có thể bạn bè mà đối đãi.
Không thể phủ nhận, cùng Đường Ân Lãng người như vậy làm bạn bè là một việc vô cùng tốt. Cho dù Đường Ân Lãng không biết cách nói chuyện, hắn lại là một đối tượng thực tốt để lắng nghe cùng cố vấn.
Chậm rãi, Đường Ân Lãng đã bước vào cuộc sống của Lâm Hạ.