Hắn dời đi, môi hoàn mỹ khẽ mở, nàng hoàn toàn nghe được, là chậm rãi hoàn thành cái lời nói lúc trước chưa có nói xong, một cái: là chữ “Xin lỗi” (khiểm), thật xin lỗi (Bão khiểm)! Không phải là ôm (bão)!
Mỹ nữ thế nào cũng đã đáp đất rồi.
“Phốc!” Khúc Đàn Nhi đem bùn đất bên trong miệng phun ra ngoài, đôi mắt đẹp lóe lên tia hung ác, cũng không có trừng ai, nhưng kém chút nữa trừng thành một cái lỗ trên mặt đất rồi. Sau đó…
“Ngươi vừa rồi tại sao lại không đỡ ta?” Nàng buồn bã, nàng oán, nàng bi, nàng thảm… Thế nào nàng lại xui xẻo như vậy, gặp phải một cái nam nhân hỗn đản.
Mặc Liên Thành cử chỉ ưu nhã nhẹ nhàng phủi bớt bụi trên người hắn do lúc nàng nhảy xuống. Nữ nhân này cũng không có giống bề ngoài dịu hiền mềm mại của nàng. Lời đồn đại quả nhiên không thể tin. Xem ra, vở kịch sau này, có lẽ sẽ rất đặc sắc đây. Hắn liền cười nhạt một tiếng, lơ đễnh hỏi: “Ta có nói qua muốn đỡ ngươi sao?”
“Nhưng ngươi cũng không nói là không đỡ nha.”
“Cho nên bây giờ ngươi mới có thể nằm trên mặt đất.”
“…” Nàng, nàng, nàng… lần đầu tiên, có xúc động muốn gϊếŧ người. Bất đắc dĩ, toàn thân nàng trước mắt đau muốn chết, đầu hơi nâng lên, ánh mắt đảo qua hắn: “Công tử, ngươi không thể đỡ ta dậy một chút sao?”
Rất nhanh, thấy chết không cứu, nàng từng trải nghiệm qua.
Nhưng thấy ngã không đỡ, nàng cũng lại gặp đến.
Mặc Liên Thành nói: “Ngươi có tay có chân, bản thân tự đứng lên, có khi còn càng nhanh hơn.”
“!!!...” Xác thực, cái tên nam nhân, tâm đủ ác.
Khúc Đàn Nhi hiện tại không phải muốn đứng dậy, mà là muốn đạp cho hắn một cước bay đến hầm cầu đi.
“A… Tứ tiểu thư, ngài tại sao lại ở chỗ này, lão gia đang tìm ngài đó.” Một đám gia nhân vội vã đuổi ra, thấy Khúc Đàn Nhi nằm sấp trên mặt đất, vội vã đem nàng đỡ dậy, sau đó ngượng ngùng quét mắt qua phía Mặc Liên Thành một chút, lại hướng phía cửa sau mang nàng đem về.
Mặc Liên Thành thú vị nhìn bọn hắn vội vã rời đi.
Bỗng nhiên, hắn có chút mong chờ lúc sau nàng nhìn thấy hắn là phu quân tương lai của nàng, sẽ xuất hiện một cái thần sắc như thế nào.
Sau quá nửa canh giờ.
Khúc Đàn Nhi trở lại trong phủ, nhận mệnh thay một bộ váy dài đương thời với họa tiết mây bên cạnh, thiếu chút nữa là để cho người ta khiêng đến sảnh chính. Cả quá trình từ đầu đến cuối nàng chỉ cảm thấy mình như một con cá chết, mà những cái nô tì đang ở nhích tới nhích lui sửa soạn nàng, đoán chừng là coi nàng thành con rối đi.
Từ khi vào sảnh chính nàng, nàng cũng không hề ngẩng đầu lên.
Chỉ vì, hôm nay kẻ đại giá quang lâm, là vị hôn phu của nàng, Bát Vương gia Mặc Liên Thành.
Còn về hắn dáng dấp ra sao? Quản hắn làm gì, chỉ cần lớn lên giống người, lớn lên không có lỗi với bách tính trăm họ là được rồi.
“Đàn Nhi khấu kiến cha, khấu kiến đại nương.” Khúc Đàn Nhi ôn nhu cúi đầu, tao nhã lịch sự mà thi lễ. Hai tay nàng đặt phía trước, mười ngón tay thon dài cùng một chỗ, bày ra dáng dấp mười phần là một cô gái ngoan ngoãn… Không cần phải giả trang, vốn là bề ngoài của nàng luôn tạo cho người ta cái cảm giác này.
“Đàn Nhi, còn không mau bái kiến Bát Vương gia cùng…” Thanh âm uy nghiêm của Khúc Giang Lâm vang lên.
“Vâng, Đàn Nhi bái kiến Bát Vương gia, không biết Bát Vương gia hôm nay đến, khổng thể tiếp đón từ xa, mong rằng Bát Vương gia sẽ không trách Đàn Nhi thất lễ.” Không đợi Khúc Giang Lâm nói xong, Khúc Đàn Nhi trực tiếp hướng bên phải chỗ ngồi, cho rằng đó là chỗ Mặc Liên Thành, khẽ chào thân, nói ra một đoạn lời chào máy móc đông cứng.
Quản hắn là bát gia hay chim sáo (bát ca) làm gì, kể cả xem như hắn là chim hoàng anh cũng đều chẳng có gì mà nói.
Chỉ là, Khúc Giang Lâm lại quát nhẹ: “Hồ đồ, đó là Thập Tứ Vương gia, Bát Vương gia là ngồi ở…”