Chương 2

BÁO THÙ - Phần 2

Tác giả: 岁引

Edit: Nhược Ảnh

**********

5.

“Chị đang làm gì vậy? Không phải là đang đọc sách đấy chứ?”

Thứ Hai, trong phòng học, tôi đang ngồi tại bàn học nghiêm túc đọc sách thì đột nhiên cuốn sách trước mặt bị người ta giật mất.

Tôi ngước lên nhìn, hóa ra là La Mạt Mạt.

Bạn bè của Nguyên Giảo Giảo nhiều lắm, nhưng người bạn thân nhất của cô ả chính là La Mạt Mạt.

La Mạt Mạt cũng là người duy nhất dám làm những chuyện mà đám con gái chẳng dám làm.

Nhà cô ả có tiền, tuy không so được với nhà họ Nguyên nhưng chẳng kém là bao.

“Sách lớp 3 á?” Giọng nói chói tai chứa đầy vẻ kinh ngạc của cô ả khiến đám bạn trong lớp chú ý nhìn sang tôi với tâm thế xem trò hay.

“Mọi người nhìn này, chị ta 19 tuổi, học chung một lớp với chúng ta chưa tính, vậy mà bây giờ còn đọc sách tiểu học nữa, không phải bị ngu đấy chứ?”

Có người bật cười vì câu nói ấy.

La Mạt Mạt cũng là cô công chúa mà đám người kia muốn nịnh hót lấy lòng, vậy nên có rất nhiều tiếng phụ họa vang lên.

Tôi vẫn cầm bút trong tay và duy trì tư thế lúc đầu, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi.

“Hình như có làm gì thì chị ta cũng không biết giận nhỉ? Đúng là kỳ quái.”

“Nghe nói chị ta bị tai nạn, xem ra không chỉ mất trí nhớ mà còn ngu người luôn rồi.”

“Có thể lắm.”

Tiếng nói chuyện xung quanh truyền vào tai tôi, nhưng mãi mà tôi chẳng có phản ứng gì.

La Mạt Mạt mất hứng nên vứt trả cuốn sách lại cho tôi.

Bây giờ là giữa trưa, còn hơn một tiếng nữa mới tới tiết tiếp theo, La Mạt Mạt trở lại lấy đồ cho Giảo Giảo.

Tuy Nguyên Giảo Giảo có rất nhiều bạn nhưng cô ả không cho phép ai động vào đồ của mình, duy chỉ có La Mạt Mạt là ngoại lệ, cho nên La Mạt Mạt còn vô cùng vui lòng khi làm mấy chuyện này.

Cô ả thò tay vào túi xách của Giảo Giảo rồi rút ra một chiếc túi nhỏ, vô tình kéo ra cả một bao thư màu hồng.

Vừa nhìn đã biết đây là thư tình, La Mạt Mạt không để ý lắm, cho đến khi cô ả cầm lên xem thử và thấy hình vẽ bên ngoài bao thư thì dừng lại.

Sau vài giây đắn đo, cô ả bèn mở bao thư rồi lấy bức thư bên trong ra.

Chẳng biết La Mạt Mạt nhìn thấy cái gì mà sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó cô ả cầm lấy lá thư, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng học.

“Mạt Mạt làm sao thế?”

“Không biết, hay là chúng ta đi xem thử nhé? Mình không yên tâm lắm.”

Mang danh là quan tâm, nhưng thật ra có mấy người chỉ muốn đi xem kịch vui.

Những người còn lại, hoặc là do dự rồi đi theo, hoặc là tụ tập lại bàn tán, suy đoán đủ chuyện.

Tôi hơi nghiêng đầu sang thì thấy cặp sách của Giảo Giảo bị mở ra rồi đặt bừa trên bàn, tình cảnh ấy khiến tôi không khỏi nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy thoáng qua rất nhanh, tôi lại tiếp tục ngồi đọc sách thật nghiêm túc.

Đến khi sắp tới giờ vào lớp thì Nguyên Giảo Giảo mới trở về, sắc mặt cô ả khó coi vô cùng, lửa giận cháy hừng hực khắp người khiến người ta chẳng dám lại gần.

Sắc mặt của La Mạt Mạt đang đi theo sau Nguyên Giảo Giảo cũng chẳng tốt hơn là bao, cô ả nhìn em gái tôi như thể nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.

Đám người đi xem náo nhiệt trở lại, thấy tình hình như thế thì chẳng dám ho he gì.

Không khí yên tĩnh bao trùm phòng học đến hết tiết đầu, cũng vì tiết đầu tiên là của giáo viên chủ nhiệm, ai trong lớp cũng sợ cô ấy, ngay cả Nguyên Giảo Giảo cũng thế.

Nhưng chỉ cần hết tiết thì sự e ngại ấy sẽ bay đi ngay.

“La Mạt Mạt, cậu có bệnh không thế? Cậu tưởng ai cũng thích tên bạn trai kia của cậu à? Cậu ta viết thư tình cho tôi là chuyện của cậu ta, có bản lĩnh thì tới mắng cậu ta đi, tới chỗ tôi phách lối làm gì?”

La Mạt Mạt cũng không phải là quả hồng mềm mặc người ta nắn, cô ả đứng phắt dậy, giọng nói còn lớn hơn cả Nguyên Giảo Giảo.

“Nguyên Giảo Giảo, đừng cho là tôi không biết tâm tư của cậu, cậu là đứa mắc bệnh công chúa, lúc nào cũng muốn mọi người thích cậu, xem cậu là trung tâm. Cậu nghĩ đám người kia thật sự muốn làm bạn với cậu à? Sai rồi, bọn họ chỉ muốn lợi dụng cậu thôi.”

Giọng nói của La Mạt Mạt vốn đã sắc bén, bây giờ cô ả còn hét lên nên chói tai vô cùng.

Tuy vậy, trừ Nguyên Giảo Giảo dám lên tiếng thì những người khác đều im lặng, bình thản ăn dưa.

Hai người này là bạn bè lâu năm, vậy nên chính bọn họ cũng là người biết nên đâm vào điểm nào là trí mạng nhất.

Để có thể gây tổn thương cho người kia, bọn họ dần dần mất khống chế, chẳng thèm che giấu lời nào nữa.

Nguyên Giảo Giảo nói bạn trai của La Mạt Mạt là thứ bẩn thỉu, lén lút qua lại với bao nhiêu người sau lưng cô ả, cũng chỉ có La Mạt Mạt quý gã như vàng.

La Mạt Mạt giận đến mức nói sang chuyện của tôi.

Cô ả kể thật ra tôi không phải là con nuôi của nhà họ Nguyên, mà tôi chính là con gái lớn được gia đình tìm về sau khi thất lạc nhiều năm. Điều này khiến đám bạn trong lớp vô cùng kinh hãi.

Đủ loại ánh mắt nhìn về hướng tôi, có giật mình, có thương hại, có tò mò,… chẳng sót cái nào cả.

Cuối cùng chuyện này kinh động đến chủ nhiệm lớp, hai người họ bị gọi lên văn phòng, còn lớp chúng tôi tiếp tục vào tiết hai.

Một tiết học nữa trôi qua, tôi nghe nói hai người kia vẫn tiếp tục cãi nhau khi đến văn phòng, thậm chí còn đánh nhau nữa, chủ nhiệm lớp bèn gọi cho phụ huynh, bây giờ cả hai đã được ba mẹ đưa về nhà rồi.

Không có Nguyên Giảo Giảo ở đây nên đám người trong lớp đành vây quanh tôi, hy vọng tôi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Tôi ôm cặp sách lắc đầu liên tục, dáng vẻ như chẳng dám nói điều gì.

Trí tưởng tượng của con người là thứ phong phú nhất trên đời, bọn họ bắt đầu tưởng tượng ra đủ điều, sau đó tự tìm cho mình một đáp án dù trong đó có những điểm thật bất hợp lý. Cuối cùng bọn họ còn tụ lại bàn luận về ý kiến của từng người, thoạt nghe cũng chân thật lắm.

“Nhiễm Nhiễm.” Tôi chủ động đi tới cạnh một bạn học nữ.

“Gọi tôi làm gì?” Cô bạn tên Tuyên Nhiễm này quay sang nhìn tôi với vẻ khó chịu.

Cô ta là một trong những người hay vây quanh em gái tôi, cũng như răm rắp nghe theo chỉ thị của cô ả.

“Thật xin lỗi, tôi nhớ có một lần Giảo Giảo gọi cậu như vậy, tôi nghĩ là tôi cũng có thể.” Tôi cúi đầu ra chiều áy náy lắm.

Tuyên Nhiễm nghe thế thì tâm trạng tốt hơn nhiều.

“Nói đi, chị tìm tôi làm gì?”

“Nhiễm Nhiễm, bây giờ Giảo Giảo và bạn thân của nó trở nên như vậy, chắc con bé đang buồn lắm, tôi biết nó không thích tôi cho nên tôi không dám xuất hiện trước mặt nó quá nhiều, nhưng cậu không giống vậy. Giảo Giảo từng nói, trừ Mạt Mạt ra, cậu là người hiểu con bé nhất, cậu có thể tới an ủi Giảo Giảo không?”

Nụ cười trên mặt Tuyên Nhiễm rực rỡ chưa từng thấy, các ý định trong đầu cũng bắt đầu xoay chuyển.

“Tôi là bạn của Giảo Giảo, đương nhiên là phải làm như vậy rồi.”

Ngày đó vào tiết tự học buổi tối, Tuyên Nhiễm không đến lớp mà xin nghỉ để đến nhà họ Nguyên.

Tôi liếc sang chiếc ghế trống không của cô ta rồi nhếch môi cười nhìn cuốn sách trong tay.

Quà tặng thứ nhất đã tặng xong rồi, nên chuẩn bị món quà thứ hai thôi.

6.

Diệp Thời Nhất tới chỗ tôi khi tiết thứ hai của lớp tự học buổi tối vừa kết thúc.

Cậu ta giơ cái túi màu trắng trong tay lên, trong đó toàn là đồ ăn vặt.

“Chị Ý Ý, tôi nhớ trước kia chị thích ăn mấy món này lắm.”

Cậu ta đặt đồ ăn vặt xuống rồi chống cùi chỏ lên bàn, nhìn tôi với đôi mắt sáng quắc.

Đám người trong lớp hoang mang quan sát hai đứa tôi, nhưng chẳng ai dám tiến tới bắt chuyện.

“Cảm ơn.” Tôi hơi luống cuống, “Như vậy có được không? Cậu giúp tôi nhiều quá, còn tìm sách hộ tôi nữa mà.”

“Không sao, có thể cống hiến sức lực cho chị là vinh hạnh của tôi đấy.” Diệp Thời Nhất bật cười để lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp, quả là chàng trai tỏa sáng lòng người như ánh mặt trời.

“Chị Ý Ý, nghe nói hôm nay lớp chị xảy ra chuyện, làm tôi cứ tưởng chị bị làm sao, chị vẫn ổn là tốt rồi.”

“Là Giảo Giảo, tôi không sao hết.”

Thời gian nghỉ không bao lâu nên Diệp Thời Nhất cũng chẳng nán lại thêm nữa.

Lúc đi, cậu ta còn để đống đồ ăn vặt lại.

Giây tiếp theo có người tới hỏi về mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

“Nguyên Ý, có phải Diệp Thời Nhất thích chị không?”

“Có lẽ là vì Giải Giảo, cậu ấy biết Giảo Giảo mà.” Tôi đáp.

“Đương nhiên là cậu ấy biết Giảo Giảo rồi, chuyện này mà còn phải nói ư?”

Thông qua cuộc trò chuyện giữa đám bạn học, tôi đã hiểu hơn về mối quan hệ giữa Diệp Thời Nhất và Nguyên Giảo Giảo. Bởi vì mẹ của bọn họ là bạn bè nên cả hai được xem là thanh mai trúc mã. Bọn họ đã từng chơi thân với nhau lắm, nhưng càng lớn thì càng bất ổn, cuối cùng là như tôi nhìn thấy dạo gần đây.

Giờ tự học kết thúc, tôi cầm túi đồ ăn vặt một thân một mình trở về phòng kí túc xá, nào ngờ lại bị người ta chặn đường.

“Nguyên Ý, rốt cuộc quan hệ giữa chị và Diệp Thời Nhất là thế nào? Sao cậu ấy lại tốt với chị như vậy hả? Còn mang đồ ăn tới cho chị nữa chứ.” Cô gái nọ dùng ánh mắt tràn đầy đố kỵ nhìn chằm chằm vào tôi.

Người thích Diệp Thời Nhất nhiều lắm, cô gái này chỉ là một trong số đó.

“Tôi không biết.” Tôi đáp.

Đống đồ ăn vặt trong tay tôi bị người nọ giật lấy, tôi chỉ lẳng lặng nhìn theo rồi cúi đầu.

“Chị và Diệp Thời Nhất ở hai thế giới khác nhau, tôi khuyên chị đừng mơ…” Cô ta bắt đầu luyên thuyên không ngừng nghỉ.

Chờ người nọ nói xong, tôi mới lên tiếng: “Có thể hỏi cô một chuyện không?”

“Hỏi đi, chuyện gì?”

“Bạn học Diệp hỏi tôi rất nhiều thứ về Giảo Giảo, nhưng tôi chẳng trả lời được, có lẽ tôi không phải là một người chị tốt nhỉ?”

Cô gái vừa rồi vẫn còn dằn mặt tôi đột nhiên ngây cả người, cô ta cười xùy rồi ném đống đồ ăn vặt lên người tôi.

“Hóa ra là tìm hiểu Giảo Giảo thông qua chị.”

Sự ghen tỵ vẫn bùng cháy trong mắt, nhưng lần này đối tượng không phải là tôi mà chính là Nguyên Giảo Giảo, bây giờ cô ta chỉ thấy thương hại và giễu cợt tôi mà thôi.

Tôi chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống nhặt đống đồ ăn vặt lên.

Thời gian sau đó tôi không thấy Nguyên Giảo Giảo đến trường nữa, La Mạt Mạt và Tuyên Nhiễm cũng không nốt.

Chờ đến khi quay về nhà vào chiều thứ Sáu, tôi gặp Tuyên Nhiễm ở nhà mình.

Cô ta đã thành công rồi, chỉ vỏn vẹn năm ngày mà cô ta đã lên chức bạn thân nhất của Nguyên Giảo Giảo. Quần áo trên người cô ta là do Nguyên Giảo Giảo tặng, chúng đắt tiền và xịn hơn quần áo của tôi nhiều.

Bấy giờ hai người họ đang ngồi trong phòng khách trách mắng La Mạt Mạt.

Nguyên Giảo Giảo chửi La Mạt Mạt là thứ ăn cháo đá bát.

Cô ả và La Mạt Mạt làm bạn với nhau từ thời tiểu học, trước kia nhà họ La chưa được như bây giờ, nói trắng ra là chẳng cùng tầng lớp với nhà họ Nguyên, cũng nhờ La Mạt Mạt dụ dỗ chiều chuộng Nguyên Giảo Giảo, thỉnh thoảng còn biết than khổ, vậy nên cô em gái ngốc nghếch của tôi mới nhắc tới nhà họ La với ba để ông ấy giúp đỡ bên đó.

Nguyên Giảo Giảo cứ ngỡ là mình có ơn với La Mạt Mạt, nên La Mạt Mạt làm như vậy chính là lấy oán báo ân.

Tuyên Nhiễm ngồi bên cạnh rất biết cách phụ họa theo lời của Nguyên Giảo Giảo.

Khi thấy tôi xuất hiện, một người thì liếc xéo khinh miệt, còn một người thì bắt chước nhìn tôi với ánh mắt đầy xem thường.

Tối đó, Nguyên Giảo Giảo đi tắm còn Tuyên Nhiễm ngồi nghịch điện thoại trong phòng khách.

Tôi tiến tới gần Tuyên Nhiễm và nói, “Nhiễm Nhiễm, dây chuyền của cậu đẹp quá.”

Nghe thấy thế, Tuyên Nhiễm quay sang nhìn tôi với nụ cười tươi rói.

“Cho dù chị có thích thì cũng không có cửa đâu.”

Tôi mỉm cười, “Tôi nhớ Giảo Giảo cũng có một cái, nhưng con bé không thích.”

Sắc mặt Tuyên Nhiễm hơi thay đổi.

Tôi giả vờ như không nhận ra: “Nhiễm Nhiễm, tốt nhất là cậu đừng để Giảo Giảo thấy sợi dây chuyền này, con bé nói chỉ có đám ăn mày mới đeo thứ này thôi.”

Sắc mặt Tuyên Nhiễm càng khó coi hơn.

Tôi ngồi xuống cạnh cô ta, “Ba tôi thương con bé lắm, vì con bé không thích sợi dây chuyền kia nên ông ấy đã mua cho nó rất nhiều trang sức xinh đẹp.”

“Chị đang ghen tỵ với cậu ấy à?” Tuyên Nhiễm lạnh lùng nhìn tôi, lòng tự ái của cô ta đang bị chà đạp nặng nề, bởi vậy cô ta chỉ còn cách tìm lại cảm giác từ chỗ tôi mà thôi.

“Sao thế được?” Tôi lắc đầu, “Con bé là em gái của tôi, ba tôi từng nói mọi thứ trong nhà đều là của em gái, tôi đường đường là chị gái, phải biết nhường nhịn nó chứ.”

Tuyên Nhiễm nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, nếu không phải nơi này chẳng mấy an toàn vì người khác có thể nghe được cuộc trò chuyện thì có lẽ cô ta đã mắng tôi là đồ ngu rồi.

“Em gái tôi ở cạnh ba mẹ nhiều năm như vậy, bọn họ yêu thương con bé cũng là lẽ thường, chỉ tiếc tôi không phải là con trai thôi.”

“Bọn họ thích con trai lắm hả?” Tuyên Nhiễm hỏi.

Tôi gật đầu, “Nếu có con trai thì ba tôi nhất định sẽ bồi dưỡng thằng bé thành người thừa kế, chỉ tiếc sức khỏe của mẹ tôi…”

“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rồi, không có cách nào sao?”

Tôi lắc đầu, “Không có.”

Tuyên Nhiễm rơi vào trầm tư, mãi cho đến khi Nguyên Giảo Giảo sắp tắm xong thì cô ta đứng bật dậy.

“Nhiễm Nhiễm.” Tôi gọi cô ta, “Tôi nhớ gần khóe mắt của cậu có một cái nốt ruồi đẹp lắm, cậu nên để lộ ra.”

Tuyên Nhiễm vô thức chạm vào nốt ruồi ấy, chẳng biết cô ta nghĩ tới điều gì mà trong ánh mắt kia chất chứa rất nhiều toan tính.

Tôi mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô ta.

Tuyên Nhiễm và Nguyên Giảo Giảo vẫn là bạn thân nhất. Thân đến mức Chủ nhật nào Tuyên Nhiễm cũng theo Nguyên Giảo Giảo về nhà, thậm chí cô ta còn có phòng riêng ở nhà họ Nguyên.

Nguyên Giảo Giảo rất hài lòng với người bạn này, trong mắt cô ả, Tuyên Nhiễm không xinh đẹp bằng La Mạt Mạt, tính tình cũng mềm mỏng hơn cô bạn thân cũ, lại còn tôn sùng lời cô ả nói như thánh chỉ, một con chó như thế thì làm sao chủ nhân không thích được chứ?

Tôi thường nghe có người lén lút bình luận về Tuyên Nhiễm, nói cô ta chẳng khác nào con chó của Nguyên Giảo Giảo, gọi thì đến, đuổi thì đi.

Lời bàn tán càng ngày càng nhiều, chắc chắn Tuyên Nhiễm cũng nghe được, ấy vậy mà cô ta vẫn kiên trì với cách làm của mình, chẳng thay đổi dù chỉ một chút.

Vụ việc của Nguyên Giảo giảo và La Mạt Mạt còn liên lụy đến cả phụ huynh hai bên.

Dẫu sao thì nhà họ La cũng yếu thế hơn nhà họ Nguyên, chưa kể La Mạt Mạt còn chẳng có người ba bất chấp tất cả vì con gái như ba Nguyên, vậy nên chuyện ầm ĩ khi trước đã kết thúc bằng lời xin lỗi từ phía La Mạt Mạt, cô ả bị ép phải nhận lỗi với Nguyên Giảo Giảo trước lớp học.

Còn tên bạn trai của La Mạt Mạt chỉ được mỗi gương mặt điển trai để mê hoặc cô ả chứ chẳng có ai chống lưng, Trong mắt mọi người, tên đó chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, thế nên dù là nhà họ Nguyên hay nhà họ La thì cũng không bỏ qua cho gã đâu.

Mặc dù gã năm lần bảy lượt nói chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình, nhưng vô dụng thôi, ai mà thèm tin một kẻ trăng hoa miệng đầy lời hay nhưng chẳng có câu nào là thật chứ?

La Mạt Mạt xin chuyển trường, ngày cô ả đi, tôi ngồi bên cạnh Nguyên Giảo Giảo dõi mắt nhìn theo.

Tôi nghe thấy em gái mình cười lạnh, “Đây chính là hậu quả vì dám đắc tội với tao.”

Tôi biết cô ả cố tình nói câu này cho tôi nghe.

Tôi hiểu tính cách của Nguyên Giảo Giảo, cũng biết La Mạt Mạt là người như thế nào, tuy vậy, kẻ hiểu rõ đối phương hơn cả lại chính là hai người bọn họ.

Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế, sự yên tĩnh hiện tại chỉ là bề ngoài mà thôi. Việc tôi cần làm lúc này đây chính là chờ đợi, và trong lúc ngồi im chờ đợi, tôi sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.

7.

Diệp Thời Nhất rất tốt với tôi.

Cậu ta mua sách tiểu học và sách trung học cơ sở cho tôi, thậm chí còn dành thời dạy tôi sau giờ học.

Gia cảnh của cậu ta vẫn sờ sờ ra đó, vậy mà còn phụ đạo cho tôi, tuy giáo viên chủ nhiệm không nói rõ nhưng lại âm thầm dặn cho tôi phải biết giữ khoảng cách, sợ tôi yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến lớp học, tôi nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Nguyên Giảo Giảo không nhịn được nữa, mỗi lần thấy Diệp Thời Nhất tới đây là cô ả lại cau có, Tuyên Nhiễm ở bên cạnh cũng bị vạ lây.

Nguyên Giảo Giảo bèn nói chuyện này với ba mẹ.

Thế là bữa cơm tối vào ngày thứ Sáu hôm ấy, ba mẹ đã nhìn tôi với thái độ vô cùng khó chịu, còn Nguyên Giảo Giảo hả hê ngồi đó hóng chuyện.

“Nguyên Ý, nghe nói gần đây con qua lại với Thời Nhất.” Mẹ tôi nhíu mày, hiển nhiên là không ủng hộ chuyện này, “Nguyên Ý, Thời Nhất và Giảo Giảo lớn lên từ bé với nhau, khi hai đứa nó ra đời, hai gia đình cũng đã nhận định Giảo Giảo sẽ là con dâu bên nhà đó, người làm chị như con sao có thể…”

“Có thế nào thì ba cũng không cho phép con liên lạc với Thời Nhất, bằng không con đừng về nhà họ Nguyên nữa.” Ba tôi vẫn quen thói ra lệnh như thường lệ.

Ngay cả mẹ tôi cũng không ngờ ông ta sẽ nói như thế, bà ta quay đầu nhìn chồng mình, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không lên tiếng.

“Ba, mẹ, hai người yên tâm.” Tôi nghiêm túc trả lời, “Con sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì của em gái, trước kia là thế, và hiện tại cũng sẽ như vậy.”

“Hy vọng con nói được làm được.”

Ba tôi hừ lạnh rồi quay sang bóc tôm cho Giảo Giảo.

Cơm nước xong xuôi, mẹ tôi do dự trong chốc lát rồi lặng lẽ tới an ủi tôi: “Nguyên Ý, con cũng đừng trách ba con, Giảo Giảo ở bên cạnh ông ấy từ nhỏ đến lớn nên ông ấy thiên vị con bé cũng là điều dễ hiểu.”

Thật vậy ư?

“Mẹ, ba không sai mà, con sẽ không trách ba đâu.” Tôi đáp.

Tôi vừa trở về phòng đã nhận được tin nhắn của Diệp Thời Nhất, cậu ta hỏi tôi đã về đến nhà chưa. Tôi lập tức soạn những lời ba tôi đã nói thành tin nhắn rồi trả lời cậu ta.

Người nọ nhắn lại rất nhanh, “Chị Ý Ý, tôi chưa bao giờ biết chuyện này, cũng sẽ không để chuyện này xảy ra đâu, chị phải tin tôi.”

Tôi đáp, “Thời Nhất, có lẽ cậu đã quên mất chuyện đó, hoặc có những nguyên nhân khác nữa, nhưng tôi đã đồng ý với ba rồi, xin lỗi cậu.”

“Nhưng rõ ràng cậu ta đã có bạn trai, cho dù cậu ta thật sự là cô dâu nhỏ của tôi thì bây giờ cũng đâu có tính nữa.”

“Thời Nhất, nếu như có một ngày chuyện cậu và Giảo Giảo đã được đính ước từ trước bị lộ ra, Giảo Giảo chia tay với bạn trai, muốn thực hiện ước hẹn khi trước, vậy thì cậu sẽ làm sao?”

Sau khi gửi tin nhắn này đi, tôi không đợi người kia trả lời mà gửi thêm một tin nhắn nữa.

“Thời Nhất, tôi có thể cảm nhận được trong lòng Giảo Giảo có cậu, có lẽ sau này hai người sẽ ở bên nhau đấy, chúng ta cứ vậy đi.”

Gửi tin nhắn xong, tôi đặt điện thoại di động qua một bên và không quan tâm đ ến nó nữa.

Có lẽ là do miệng tôi xui nên chỉ vài ngày sau chuyện kia thật sự bị lộ ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết Diệp Thời Nhất và Nguyên Giảo Giảo được đính ước từ nhỏ, vậy mà Nguyên Giảo Giảo lại lén lút qua lại với gã bạn trai hơn mình hai tuổi.

Nguyên Giảo Giảo vừa hoảng vừa giận, thấy tôi bình thản ngồi ở bên cạnh thì giận chó đánh mèo, “Nguyên Ý, có phải chị gây ra chuyện này không?”

Tôi ra chiều oan ức lắm, vừa ngước lên nhìn ả vừa nói, “Giảo Giảo, sao chị phải làm thế hả? Em cũng biết chị đâu có người bạn nào.”

“Cũng đúng, chị thì làm được trò trống gì chứ.”

Giảo Giảo bực tức ra khỏi phòng học.

Thật ra cô ả và Lâm Kính Tri lén lút qua lại với nhau, ngay cả ba mẹ cũng chẳng hay biết chuyện này, vì nếu bọn họ biết thì chắc chắn sẽ không cho phép con gái bảo bối của mình quen một gã chẳng ra gì như thế.

Ba mẹ của chúng tôi chỉ vừa ý Diệp Thời Nhất mà thôi.

Tôi lẳng lặng.nhìn theo bóng dáng dần mất hút của em gái.

Thật sự tôi đâu có làm chuyện này, tôi chỉ để vài người biết chuyện này thôi.

Nguyên Giảo Giảo chẳng quay về lớp học nữa, giáo viên nói rằng ba mẹ đã xin cho cô ả được nghỉ vài ngày.

Tôi chả quan tâm nhà họ Nguyên xảy ra chuyện gì, lúc này đây tôi yên tâm ngồi trong phòng học, có một đống sách vở và tài liệu trợ giúp, bây giờ tôi chẳng cần Diệp Thời Nhất nữa.

Diệp Thời Nhất vẫn tới tìm tôi, nhưng sau vài lần tôi nghiêm túc bảo cậu ta đừng tới tìm mình nữa, cậu ta bèn bực tức rời đi.

Lâm Kính Tri lén lút liên lạc với tôi.

Có lẽ gã đã cùng đường nên mới nhớ đến kẻ đã bị quên lãng này.

Gã không dám dùng số điện thoại thật để liên lạc mà dùng mã số rất lạ, sau khi giải thích mình là ai xong, gã bảo muốn nói chuyện với tôi.

Tôi đồng ý, hơn nữa còn hẹn gặp gã vào chiều thứ Sáu, sau khi tôi tan học.

Thứ Sáu, tôi đến gặp người nọ như đã hẹn.

Đã lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau.

Khi trước gặp nhau cũng là vì Giảo Giảo có hẹn với gã và gọi tôi đi cùng. Nhưng từ khi cứ “bất ngờ” gặp Diệp Thời Nhất hết lần này tới lần khác, cô ả chẳng thèm gọi tôi đi nữa.

Lâm Kính Tri nhìn tôi với ánh mắt rất phức tạp, ánh mắt ấy vừa chất chứa bao nhiêu áy náy, vừa chôn giấu thật nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ có chuyện còn quan trọng hơn những điều ấy, huống hồ tôi còn đang mất trí nhớ, gã có nói thì tôi cũng chả hiểu gì.

Thế nên gã nói thẳng vào chủ đề chính, “Ý Ý, cô có biết tình hình bên Giảo Giảo thế nào không?”

“Nếu như đây là điều anh muốn biết thì tôi chỉ có thể xin lỗi anh thôi, tôi cũng không rõ lắm, ba chỉ gọi điện thoại tới, dặn tôi sau này trông chừng Giảo Giảo thật kỹ, không được để con bé qua lại với người không đứng đắn, có lẽ ông ấy chê anh nghèo, chê anh không có bản lĩnh cũng nên.”

Cũng giống như việc Nguyên Giảo Giảo và La Mạt Mạt hiểu rõ nhau, tôi chắc chắn rằng chẳng có ai hiểu rõ Lâm Kính Tri hơn tôi cả.

Sắc mặt của người nọ lập tức thay đổi.

“Nhưng anh yên tâm đi, tôi thấy lúc này Giảo Giảo vẫn quan tâm đ ến anh lắm đấy. Dù con bé có vẻ để ý cậu Diệp kia, nhưng lâu ngày thì con bé sẽ nhận ra ai mới là người quan tâm con bé nhất, thích hợp với con bé nhất thôi.”

Vẻ mặt của người nọ càng lúc càng tệ hơn, ánh mắt cũng trầm xuống hẳn.

“Nguyên Ý, bây giờ ngay cả cô cũng xem thường tôi à?”

“Cái nhìn của tôi có quan trọng không? Hay anh đi hỏi Giảo Giảo đi, dù sao hai người cũng đang quen nhau mà.”

Cuối cùng tôi nói mình bận việc khác nên đứng dậy rời đi, Lâm Kính Tri muốn đưa cho tôi ít tiền nhưng bị tôi từ chối.

Tiền gã có ở đâu ra? Nguồn gốc của số tiền đó chỉ có một mà thôi, là do Nguyên Giảo Giảo cho gã chứ đâu!