Chương 1-1: Tiết tử

Phương Di Thiến lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Ánh mắt của cô thực chuyên chú tưởng như đem dáng hình của hắn vĩnh viễn khắc sâu dưới đáy lòng.

“Quân Á…” Tay cô mơn trớn khuôn mặt hắn, khẽ vuốt đôi lông mày của hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi xinh đẹp của hắn.

Cô vẫn còn nhớ rõ khi hắn ôn nhu mỉm cười,bạc môi cong cong thực tao nhã mê người.

“Anh từng nói rằng em là cô gái tốt.” Cô chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người con trai đang ngủ say ấy,“Nhưng là anh đã nhầm rồi, đến lúc này em sẽ không như vậy nữa.”

Hắn liệu có thể hiểu được tâm tư của cô trong hai mươi năm qua? Làm sao hắn có thể hiểu được ánh mắt cô nhìn hắn mang theo tâm tình gì? Cô khẽ vươn bàn tay non mịn nhỏ bé vuốt ve ngực hắn,sau đó chậm rãi thong thả cởi bỏ từng nút áo sơ mi của hắn.

Bên dưới lớp quần áo là thân hình rắn chắc bất đồng với gương mặt nhã nhặn, cô chần chờ một chút, mới lại tiếp tục cởi bỏ những nút áo tiếp theo của hắn.

“Anh cũng thường nói em là người em gái mà anh yêu thương nhất.” Cô nhẹ giọng nói.“Nhưng anh có biết hay không, em không bao giờ muốn làm em gái của anh!”

Sau khi vất vả cởϊ áσ hắn ra, tay cô đi xuống phía hông của hắn.

Bởi vì cô khá nhỏ so với hắn, cho nên phải rất khó khăn mới cởi được dây lưng của hắn, sau đó từng bước cởϊ qυầи dài của hắn.

Cuối cùng cô cũng cởi được hết quần áo ngoài của hắn, hiện tại hắn trên người chỉ còn duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ.

Nhìn người con trai gần như trân trụi ở trước mặt mình, tay cô bắt đầu hơi hơi phát run, nguyên bản ý chí kiên định ban đầu cũng dần dần dao động.

Cô chưa từng nhìn thấy thân thể của đàn ông, nam nữ lại có điểm khác biệt làm cho cô vô cùng do dự có nên xem hay không.

Huống chi hắn là người đàn ông mà cô yêu nhất.

Có nên tiếp tục không? Vẫn là nên dừng lại đi thì hơn?

Ngay tại lúc cô đang do dự không biết làm như thế nào, hắn bỗng nhiên xoay người thay đổi tư thế, vừa vặn nằm đè lên ống tay áo của cô.

“Ách!” Cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kinh hoảng tưởng rằng mình đã làm hắn thức giấc.

Tuy rằng hắn chỉ là xoay người trong khi ngủ, vẫn chưa có dấu hiệu như đã tỉnh dậy, nhưng bởi cô có tật giật mình mà cảm thấy vô cùng kinh hoảng.

“Phương Di Thiến, mày đúng là đồ vô dụng.” Cô thấp giọng tự mắng mình.“Mày bình thường rất dũng cảm kia mà? Hiện tại mới có một chút như thế đã muốn buông tay sao?”

… Cô đứng ở bên giường, tự mình động viên mình lấy lại tinh thần, đắn đo suy nghĩ thêm một lúc lâu mới chậm rãi tiếp cận hắn trở lại.

“Mình nhất định có thể làm được !”Cô tự trấn an tinh thần mình.

Cô nuốt nước miếng, bàn tay mềm chậm rãi hướng tới phía dưới người của hắn, chuẩn bị cởi bỏ mảnh vải duy nhất còn lại trên người hắn, cô cảm thấy thật khẩn trương mà khẽ dừng lại.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay cô vừa chạm vào hắn, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cả người cô ngã nhoài trên giường.

Thực không may còn ngã đúng lên thân hình của hắn.

Cô kích động ngẩng đầu,bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình.

Trong lúc nhất thời, cô cứng họng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

“Em……”, em có thể giải thích! Cô định nói như vậy, nhưng đầu óc cô lại như ngừng hoạt động, làm cho cô hoàn toàn nói không nên lời.

Chính là chủ nhân của đôi mắt kia cũng không muốn chờ cô giải thích, hắn liền dùng sức, làm cho cô càng thêm ép sát vào l*иg ngực rắn chắc của hắn.

Cô có thể cảm thấy cảm giác ấm áp truyền đến từ l*иg ngực trần trụi của hắn,bởi vì hô hấp mà trầm ổn phập phồng.

Khoảng cách quá mức thân mật, lại thêm hơi thở nam tính của hắn làm cho cô thấy kinh hoảng, lại cảm thấy hai người thật quá mức khác biệt.

“Quân, Quân Á……” Đôi mắt hắn mờ mịt u tối nhìn cô, hắn không hề biết cô đang gọi tên của hắn. Sau đó hắn hôn cô.