Chương 6

Buổi tối chủ nhật, phòng khám không mở cửa, Triệu Quân Á khó khăn lắm mới có một buổi tối được ở nhà.

Hôm nay, Phương Di Thiến bàn giao lại các công việc trong quán rượu cho Diệp tiểu thư, quản lý cô mới tuyển không lâu,nhưng cô dặn hắn nhất định phải ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, không cho hắn đi theo.

Hắn làm theo, mục đích lúc trước đã đạt được, hắn cũng không cần thực hiện khổ nhục kế nữa, lúc này hắn còn có chuyện khác quan trọng hơn- xem xét nên đối phó cô như thế nào.

Hắn lạnh lùng nhìn những tấm ảnh đen trắng ngổn ngang trên bàn, biểu tình thâm trầm.

Tất cả những bức ảnh này, đều là ảnh hắn cùng Phương Di Thiến ở trong phòng hoan ái.

Trong ảnh, ánh mắt người nữ lộ vẻ nhu tình, hoàn toàn đắm chìm trong sự kí©ɧ ŧìиɧ tốt đẹp, hồn nhiên không biết nhất cử nhất động của cô đều bị máy chụp ảnh giấu ở sau chiếc gương to chụp được.

Ngón tay hắn mân mê vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình uyển chuyển mềm mại trong ảnh, hắn nhớ đến cảm giác khi vuốt ve âu yếm thân thể mĩ miều đáng yêu ấy.

Những bức hình này, ban đầu hắn định sử dụng để hủy hoại cô, đây là thủ đoạn nhanh nhất.

Nhưng là…… Hắn phiền muộn đặt những bức ảnh đó xuống bàn, phát hiện chính bản thân mình không thể chịu được người đàn ông khác nhìn thấy những ảnh này của cô.

Tình huống này vượt ra khỏi sự khống chế của hắn, thật sâu trong con người hắn vẫn thực để ý cô.

Linh linh linh…… Nhưng vào lúc này, tiếng bộ đàm ở cửa vang lên.

Hắn cầm lấy bộ đàm, có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh người mới đến trong màn hình,“Nhã Linh?”

Đáng chết, mấy ngày nay hắn bận xử lý chuyện của Di Thiến, đã hoàn toàn quên mất Nhã Linh.

Hắn chạy nhanh xuống lầu mở cửa cho cô.

Triệu Nhã Linh trừng mắt tức giận nhìn hắn một cái, mới bước vào trong.

Hắn mở cửa nhà mình, chờ Nhã Linh đến.

“Đinh!” cửa thang máy đưa đến tầng nhà nơi Triệu Quân Á ở thì dừng lại, Triệu Nhã Linh từ bên trong đi ra.

“Nhã Linh……” Biết cô em gái luôn luôn dính lấy hắn chắc chắn đã bị chọc tức, Triệu Quân Á thở dài.

“Kế hoạch của anh tốt nhất là vô cùng thuận lợi, không được có một chút sai lầm gì.” Quả nhiên, Triệu Nhã Linh nổi giận đùng đùng với hắn,“Anh hứa với em cái gì hả? Mấy hôm trước còn nói sẽ đến tìm em, kết quả mấy ngày nay lại chẳng thèm quan tâm em.”

“Chuyện đó để sau hãy nói.” Hắn cầm tay em gái kéo vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Anh và Phương Di Thiến hiện tại làm sao vậy?”

Không biết có phải hắn nhìn nhầm không, Nhã Linh khi nói đến tên Di Thiến, tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.

Hắn suy tư một chút, mới nói:“Rất thuận lợi.”

“Tiếp theo thì sao? Anh định làm như thế nào?”

Triệu Quân Á không nói chuyện, ánh mắt vô tình dừng lại ở trên những bức ảnh ở trên bàn.

Triệu Nhã Linh cũng nhìn thấy , cô tò mò bước đến,“Đó là cái gì?”

Cô nhặt những bức ảnh lên, kinh ngạc khi nhìn những bức ảnh đó,“Anh, đây là……”

Hắn cảm thấy thực tức giận khi bị xâm phạm quyền riêng tư, cho dù Nhã Linh là em gái của hắn, hắn cũng không muốn cho cô xem mấy thứ này.

“Đừng nhìn .” Hắn đoạt những bức ảnh ở trong tay cô, cả những tấm rơi trên mặt đất , sắp xếp lại cẩn thận rồi đem bỏ vào trong túi giấy.

“Đây là cách anh dùng để đả kích Phương gia?” Cô bình tĩnh hỏi.

“Còn có chút lo lắng.” Đáy mắt hắn hiện lên một chút giãy dụa.

“Nếu đã có những bức ảnh này trong tay , tại sao còn chưa hành động?”

Đối với phản ứng của em gái, hắn có chút ngoài ý muốn.

Hắn tưởng rằng cô nhất định sẽ phản đối thủ đoạn hèn hạ đê tiện này của hắn, không nghĩ rằng cô còn ủng hộ cách làm này của hắn.

“Anh còn vài chuyện lo lắng.” Hắn không thích thái độ áp bức người khác của cô.

“Còn có gì phải lo lắng ? Chẳng lẽ anh luyến tiếc cô ta?” Triệu Nhã Linh nheo mắt.

“Đương nhiên không phải.” Triệu Quân Á không chút nghĩ ngợi phủ nhận.

Không thể thừa nhận…… một khi đã thừa nhận , hắn sẽ không thể tiếp tục báo thù cho cha mẹ nữa.

Né tránh ánh mắt dò xét của em gái, hắn yên lặng đem túi giấy đựng những bức ảnh giấu ở ngăn nhỏ bí mật chỗ TV.

Triệu Nhã Linh biết hắn không muốn nói đến chuyện này nữa, vì thế thay đổi đề tài,“Anh, vậy khi nào anh có thể dẫn em đi chơi? Em đã trở về lâu như vậy, anh lại vẫn còn ở cùng Phương Di Thiến.”

Triệu Quân Á nhăn mi,“Vài ngày nữa được không? Hiện tại anh……”

“Đã hai tuần nay rồi đấy, anh vì cô ta, đối xử với em thật hờ hững, em thật nghi ngờ anh có phải đã có tình cảm khác với cô ta rồi hay không.”

Là, hắn có, nhưng……“Yên tâm, mặc kệ thế nào, thù của cha mẹ, anh nhất định sẽ báo.”

“Tốt nhất là như thế……”

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa.

Hai anh em cùng lúc nhìn nhau, còn không kịp nói gì, liền thấy Phương Di Thiến mở cửa đi vào.

“Quân Á, đôi giầy bên ngoài kia là……” Phương Di Thiến hoang mang hỏi, sau khi nhìn thấy Triệu Nhã Linh đang ở phòng khách, lập tức kinh hỷ tươi cười “Nhã Linh! Không ngờ là em, em đi Mĩ du học về rồi sao?”

“Đúng vậy! Em mới về mấy hôm trước, vì vậy muốn tìm anh trai tâm sự.” Triệu Nhã Linh mỉm cười, thân mật trả lời, hoàn toàn không thấy sự phẫn nộ lúc trước.

“Thật ngại quá, hai người chờ một chút, em sẽ đem thức ăn đêm mới mua về dọn ra đây.” Phương Di Thiến quơ quơ gói to trên tay, bước nhanh về phía phòng bếp,“Nhã Linh, em muốn uống gì?”

“Cái gì cũng được.” Triệu Nhã Linh thúc khuỷu tay vào người Quân Á “Đi giúp Di Thiến đi! Làm sao anh lại để cô ấy một mình trong bếp như vậy?”

“A? Không sao đâu, em rất nhanh liền……”

“Để anh đến giúp em!” Hắn đi tới phòng bếp, từ trong tủ bát đĩa lấy ra ba cái bát.

Triệu Nhã Linh thừa dịp hai người đều ở trong bếp, lặng lẽ mở ngăn nhỏ bí mật chỗ TV ra, nhanh chóng lấy đi túi giấy đựng những tấm ảnh, nhét vào trong túi xách của mình.

Cô đã thấy ánh mắt anh trai nhìn Phương Di Thiến rất khác lạ, cô không tin hắn được.

Triệu Nhã Linh nhẹ nhàng đóng ngăn bí mật lại, trước khi Triệu Quân Á phát hiện ra, bình tĩnh đứng lên.

“A! Không xong rồi.” Triệu Nhã Linh thở nhẹ một tiếng,“Anh, Di Thiến, hai người đừng vội , em nhớ ra còn có hẹn với bạn mất rồi, em phải đi trước a!”

“Nhanh như vậy sao? Em vừa đến chưa lâu mà!” Phương Di Thiến hơi sửng sốt, trong giọng nói tràn ngập luyến tiếc.

Triệu Quân Á cảm thấy em gái hắn đóng kịch quả thực rất giỏi, bỗng nhiên cảm thấy Phương Di Thiến có thể là thật sự đơn thuần.

“Hai người cứ ăn đi, em phải đi.” Triệu Nhã Linh cười cười

“Vậy được rồi! Em đến bằng cách nào? Có muốn Quân Á đưa em về không?”

Trong mắt Triệu Nhã Linh hiện lên một tia tức giận, lập tức lại khôi phục tươi cười,“Không cần đâu! Em tự mình lái xe đến. Anh ấy là anh trai em, nếu như cần thiết, em nhất định sẽ bảo anh ấy đưa về.”

Cô rất hận Phương Di Thiến lấy thái độ của chị dâu để đối xử với cô như vậy.

“Được rồi.” Phương Di Thiến không hề suy nghĩ nhiều như vậy, gật gật đầu,“Vậy em trên đường cẩn thận.”

“Em biết, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Phương Di Thiến cười giơ tay chào tạm biệt.

Nhìn thấy em gái đã rời đi, Triệu Quân Á thở dài một hơi. Vẻ mặt của cô lúc nãy làm hắn cảm thấy có chút không thích hợp.

“Thực đáng tiếc, đã lâu không gặp Nhã Linh ……” Phương Di Thiến vội vàng đem thức ăn bày lên bàn,“Vậy chúng ta đành phải ăn a! Em nhớ rõ anh rất thích đồ ăn của quán này, nên đã ghé qua mua một chút, ngồi đi!”

Triệu Quân Á nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, quả nhiên tất cả đều là món hắn thích. Trong lòng hắn bỗng nhiên trào dâng suy nghĩ phức tạp.

Hắn bỗng thốt lên hỏi:“Vậy còn em?”

“Cái gì?” Cô hoang mang quay đầu.

“Em đều mua những món anh thích ăn, vậy em thì sao?” Cô luôn luôn suy nghĩ cho hắn nhiều như vậy, lại luôn xem nhẹ chính bản thân mình.

Hiện tại nghĩ lại, sự hiểu biết của hắn về cô quả thực quá ít.

Hắn không biết sở thích của cô, không biết cô yêu thích điều gì, cô biết rất nhiều về hắn, hắn lại chỉ biết một chút về cô,cô là người luôn cố gắng, kiên cường, và rất yêu hắn.

Hắn hẳn là nên vui mừng, hắn thậm chí không cần phải trả giá, lại có thể dễ dàng chiếm được trái tim cô, làm cho cô toàn tâm toàn ý với hắn.

Nhưng hiện hắn cảm thấy thật mờ mịt, cái gì cũng không rõ, không hiểu, hắn hận chính mình.

“Em? Em ăn cùng anh là được rồi!” Cô lơ đễnh cười, đưa đũa cho hắn.

Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác khó chịu.

Đúng vậy! Tại sao hắn lại quên cô là người như thế nào? Cô là người phụ nữ luôn luôn tin tưởng hắn, cho dù hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, cô cũng sẽ không hề do dự đi theo hắn, nguyện ý cùng hắn chịu khổ.

Cô…… Vẫn luôn là người như vậy.

“Anh làm sao thế? Từ nãy đến giờ anh luôn ngẩn người, lâu lắm không gặp Nhã Linh, anh rất nhớ cô ấy phải không?” Thấy hắn cầm đũa bất động, cô trêu chọc nói.

Nghe cô nhắc tới em gái, hắn ngẩn người.

“Nhã Linh hình như đã thay đổi không ít…… không giống với tưởng tượng của anh.” Hắn nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Nhã Linh khi nhìn những bức ảnh.

“Nói không chừng cô ấy đã có bạn trai?”

“Có lẽ vậy!” Hắn thuận miệng đáp, gắp chút đồ ăn bỏ vào trong miệng, hắn chẳng cảm thấy mùi vị của thức ăn như thế nào.

“Đúng rồi, chuyện của quán “Hồng” em đã xử lý xong, sau này em chỉ cần thi thoảng đến kiểm tra là được rồi, vì vậy anh cũng không cần phải mỗi ngày đều từ phòng khám chạy đến đó.”

“Ân!” Kỳ thật đó là điều ban đầu hắn vẫn mong muốn, kế hoạch ban đầu của hắn là làm cho cô mất đi công việc, đem thân thể của cô, trái tim của cô, tất cả những gì của cô đều giao cho hắn.

Hắn muốn cô hoàn toàn dựa vào hắn mà sống, sau đó sẽ hung hăng tổn thương cô.

Thế nhưng hiện tại, hắn không muốn tiếp tục như vậy.

Hắn không quan tâm mình làm như vậy là không có lương tâm, nhưng hắn không thể đối mặt với sự tín nhiệm, vẻ mặt tươi cười, sự thiện lương của cô,hắn không thể thực hiện kế hoạch nham hiểm lúc đầu được nữa.

Sự thiện lương của cô có sức sát thương rất lớn với hắn.

“Quân Á?’’, Phương Di Thiến kỳ quái nhìn hắn “Có phải gần đây anh thực sự rất mệt mỏi không?” Chứ không tại sao lại ngẩn người lần nữa như vậy.

“Em thực sự sẽ từ bỏ “Hồng” sao? Nếu không làm được, em vẫn nên tiếp tục làm thì hơn!”, Thật sự hiện tại hắn vẫn có chút mong cô thực sự buông tha “Hồng”.

“Không sao, cho dù không phải bây giờ, một ngày nào đó em cũng muốn buông tay.” Cô nói rất nhanh.

“Di Thiến…… Em có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ…… Anh thật sự không hề tốt như em vẫn tưởng?”

Cô thản nhiên nở nụ cười,“Em chỉ biết, em thực sự rất yêu anh, cho dù có một ngày, anh không hề yêu em, em cũng sẽ vẫn yêu anh như cũ.”

Hắn chợt thấy ngực một trận đau đớn co rút “Đáng giá sao?”

Cô kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái,“Anh cho rằng đối với tình yêu, có thể lấy có đáng giá hay không để phán định sao?”

“Anh không hiểu được, anh chỉ là sợ hãi, một ngày nào đó em phát hiện ra anh không hề tốt như em vẫn tưởng tượng, có lẽ khi đó em sẽ không còn yêu anh nữa ……” Nói ra câu ấy, hắn mới giật mình, thì ra đây mới chính là điều mình vẫn luôn sợ hãi.

Thì ra hắn vẫn luôn lo lắng sau khi cô biết chân tướng sự việc sẽ không yêu hắn nữa, có phải rất buồn cười hay không? Trước kia hắn tiếp cận cô thực sự chỉ vì muốn tổn thương cô.

Hắn nhắm mắt lại, muốn nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, nhớ lại rằng chính Phương gia đã hại chết cha mẹ hắn.

Không phải hắn chưa từng suy nghĩ, Phương Trung Diệu đối với hai anh em hắn rất tốt, Di Thiến ôn nhu cùng thâm tình, tất cả đều làm cho hắn từng do dự, thế nhưng những điều đó vẫn không thể làm dao động ý chí báo thù của hắn.

Vậy mà bây giờ, hắn lại lo lắng cô có thể sẽ hận hắn, hắn chần chờ ……“Nếu có thể, em cũng từng hy vọng chính mình đừng yêu anh nhiều như vậy……” Giọng nói sâu kín của cô vọng vào tai hắn.

Hắn quay đầu nhìn cô.

“Nhưng không biết tại sao, em không thể ngăn cản bản thân mình đừng yêu anh. Em không biết đã tự nói với mình bao nhiêu lần rằng, anh không đáng để em phải yêu nhiều như vậy, nhưng mà cuối cùng em vẫn không ngừng yêu anh.” Cô mỉm cười nhìn hắn.

Triệu Quân Á trong lòng xốn xang, hắn xúc động ôm chặt cô, vừa đau lòng vì sự ngốc nghếch của cô, cũng vừa hận bản thân mình quá đê tiện.

Hắn như thế nào có thể vừa muốn báo thù, lại hi vọng cô mãi mãi yêu hắn không thay đổi “Quân Á, nếu có một ngày, anh thấy mệt mỏi, muốn bỏ đi, thì cứ bước đi! Có lẽ em đủ rộng lượng để chân thành chúc phúc cho anh, nhưng em sẽ thử……”

“Sẽ không có ngày đó .” Hắn vội vàng nói.

Sẽ không có ngày đó , ngoài cô ra, hắn không thể động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

“Cho anh một chút thời gian, anh sẽ nghĩ cách .” Chỉ một chút thời gian là tốt rồi, đến lúc đó, hắn sẽ nghĩ ra phương pháp vẹn cả đôi đường.

Làm cho hắn có thể báo thù cho cha mẹ, lại không làm tổn thương cô……

————————————-

Cô mang thai rồi.

Phương Di Thiến từ khoa phụ sản đi ra, lời nói của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Cô mang thai ,là đứa nhỏ của Quân Á…… Phương Di Thiến đứng ở trước xe của mình ngẩn người một hồi lâu, cho đến tận bây giờ, tâm trí của cô mới dần khôi phục, khóe miệng khẽ nở nụ cười ngọt ngào.

Cô và Quân Á đã có con rồi! Cô nhẹ nhàng vỗ về cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của mình, ở bên trong đang dần hình thành một sinh mạng bé nhỏ khiến cô thật vui vẻ.

Cô rất muốn lập tức nói cho hắn biết chuyện này, nhưng vừa cầm lấy di động, liền buông xuống.

Vẫn là chờ buổi tối hắn về nhà, gặp hắn nói cho hắn biết tin vui này đi. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô suy nghĩ một chút, quyết định đi đến hiệu sách mua một ít sách về phụ nữ mang thai để chú ý ăn uống nghỉ ngơi cho phù hợp.

Vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn, cô không hi vọng sẽ xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Sau khi hạ quyết tâm, thấy vẫn còn đủ thời gian đến hiệu sách, cô liền lái xe đến đó.

Hiệu sách không lớn lắm, nhưng có rất nhiều loại sách khác nhau, cô tìm kiếm một hồi lâu, liền thấy có rất nhiều loại sách tương tự nhau.

Cô chọn mấy quyển nói về những chú ý trong thời gian mang thai của phụ nữ, cũng cầm mấy bản dục anh phương diện, lòng tràn đầy sung sướиɠ hướng đi quầy.

Có thể là bởi vì gần trường đại học, cửa hàng này buôn bán rất khá, có bốn người đang xếp hàng đằng trước cô để chờ tính tiền.

Cô cũng không vội, tùy ý xem những tạp chí mới ở bên cạnh, cầm lấy một tờ lật qua lật lại xem xét.

Đột nhiên, một tiêu đề kì lạ hấp dẫn sự chú ý của cô: con gái của chủ tịch công ty Diệu Dương Khoa Kĩ sinh hoạt cá nhân vô cùng dâʍ ɭσạи. Diệu Dương Khoa Kĩ? Đó không phải công ty của cha cô sao? Toàn thân cô rét run, vội vàng cầm tờ tạp chí lên.

Mặc dù bức ảnh trên bìa tạp chí chụp có chút mơ hồ không rõ, nhưng rõ ràng đó là hình ảnh hai người đang trần trụi quấn lấy nhau. Khung cảnh xung quanh thật sự quen mắt, khuôn mặt của nữ nhân vật chính còn bị khoanh tròn thật nổi bật.

Người phụ nữ trong ảnh chính là cô, địa điểm, là nhà Quân Á…… Cô đột nhiên thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân lên đến tận đầu, toàn bộ máu trong cơ thể như đông cứng lại.

Cô phát run , không muốn nhìn tiếp, nhưng từng câu từng chữ trong tạp chí vẫn đập vào mắt.

Con gái chủ tịch công ty Diệu Dương Khoa Kĩ – Phương Di Thiến kinh doanh quán ăn đêm, thường cùng khách hàng phát sinh quan hệ mờ ám – cô thấy một cái tít nhỏ khác ở bên cạnh cùng rất nhiều ảnh chụp cô gặp gỡ đàn ông ở phòng 43.

Sách trong tay cô rơi xuống đất , làm người bên cạnh nhảy dựng, nhưng cô không hề phát hiện ra, mọi người đang nhìn chằm chằm vào tạp chí.

Rốt cục là đang có chuyện gì xảy ra, những bức ảnh kia giống như được chụp ở trong phòng, chẳng lẽ có người ở trong phòng của Quân Á gắn máy ảnh sao? Tuy rằng ảnh ở bìa tạp chí chụp cũng không rõ ràng, nhưng nếu thực sự ở trong phòng có gắn máy ảnh, chẳng phải là toàn bộ quá trình cô cùng Quân Á bên nhau đều bị người ta nhìn thấy sao? Nghĩ đến việc tờ tạp chí kia sẽ có bao nhiêu người xem, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

“Cô gái, cô có khỏe không?”

Phương Di Thiến đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của nhân viên cửa hàng.

“Tôi không sao……” Phương Di Thiến vội vàng đem tạp chí để lại lên giá, sách muốn mua cũng không cần,sau khi cô thấp giọng nói câu “Thật có lỗi”, liền vội vàng chạy ra khỏi hiệu sách.

Vừa chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, cô kinh sợ vô cùng, nước mắt không thể kiềm chế chảy tràn mi, cô hoàn toàn không rõ tại sao chuyện này lại xảy ra, cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt, một lòng thầm nghĩ muốn đến bên Triệu Quân Á tìm kiếm sự an ủi.

Cô muốn cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, nhưng tay lại quá mức run rẩy, mãi vẫn không thể cắm chìa khóa xe vào ổ được.

“Bình tĩnh, Phương Di Thiến, mày bình tĩnh một chút……” Cô không ngừng tự nói với chính mình.

Nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào, tay cô vẫn run run không nghe lời.

Cuối cùng, cô thất bại bỏ lại cái chìa khóa xe, hai tay cầm lấy tay lái, quật cường không muốn khóc thành tiếng.

“Tại sao lại như vậy……”

Cô không ngờ chính mình lại trở thành nữ nhân vật chính trong bìa tạp chí đó! Hơn nữa nội dung của nó lại chẳng tốt đẹp gì…… Qua hồi lâu, Phương Di Thiến rốt cục mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Hiện tại nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ của cô dần dần hoạt động trở lại.

Đi tìm Quân Á sao? Không biết hắn đã biết chuyện này chưa? Cô cầm điện thoại gọi cho hắn thì nghe thấy tiếng trả lời tự động của tổng đài, cô nhớ ra khi hắn làm việc thì không mở điện thoại.

Cô định gọi điện thoại đến phòng khám, nhưng suy nghĩ kĩ lại thấy không ổn, cuối cùng cô quyết định trực tiếp đến phòng khám tìm hắn nói chuyện.

Nhớ tới Triệu Quân Á, cô dường như có thêm dũng khí để đối mặt với tất cả.

Chỉ cần hắn ở bên cạnh cô…… Đúng rồi, phải đi tìm hắn. Cúi người nhặt chìa khóa xe lên, Phương Di Thiến bình tĩnh cắm chìa khóa vào ổ khóa, khởi động xe. Cô hít một hơi sâu, lái xe đi về phía phòng khám của Triệu Quân Á.