Phương Di Thiến trừng mắt nhìn người đàn ông đang ở trên người cô, nói không sợ hãi chính là gạt người .
Nguyên bản cô chỉ tính cởϊ qυầи áo của cô và hắn, để tạo hiện trường giống như cô và hắn đã có quan hệ mật thiết, nhưng hiện tại trên người hắn chỉ còn duy nhất một mảnh vải, cô cũng cả người chỉ còn quần áo trong, sự việc đã hoàn toàn vượt ngoài dự định ban đầu của cô.
Cô không mong muốn hắn tự nhiên lại tỉnh dậy vào lúc này như vậy, là cô đã bỏ thuốc quá ít sao, tuy rằng vừa rồi hắn có uống hết ly rượu, nhưng hắn tỉnh dậy nằm ngoài dự kiến của cô.
“Anh,anh vì cái gì……”
“Còn tỉnh ? Em là muốn hỏi cái này sao?” Triệu Quân Á tiếp được lời của cô.
Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
“Chắc em không biết, từ khi còn rất nhỏ, anh đã bị đau nửa đầu, bình thường thuốc ngủ, thuốc giảm đau, đối với anh không hề có một chút tác dụng nào.” Hắn nói, trong mắt hiện lên một tia lãnh khốc.
Cô thấy thực sự rất kinh hoảng , mình vì sao không biết chuyện này.
“Anh…… sớm đã biết em hạ thuốc ngủ?” Như vậy tất cả những gì cô làm, hắn đều đã biết, cô cảm thấy thật ảo não, chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
“Anh thật sự không ngờ, Di Thiến.” Hắn đang ở rất gần cô, từng lời nói đều mang theo hương thơm nồng đậm của rượu nho.
“Vì sao lại làm vậy?”Tayhắn vỗ về khuôn mặt xinh đẹp của cô “Tại sao em lại hạ thuốc ngủ với anh ?”
Vì cái gì hạ thuốc ngủ với hắn? Còn có thể vì cái gì khác, đều là bởi cô yêu hắn đến mức không thể tự thoát ra được, yêu đến tâm đều đau đớn rối rắm, yêu đến mức cô nguyện dùng tất cả hạnh phúc của mình để đổi lấy hắn…… Cô nhìn hắn, tưởng rằng mình không thể nói ra những lời này , nhưng mà cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn kích động của chính mình :“Bởi vì em yêu anh a! Anh đến bây giờ vẫn không hiểu, đúng không? Những năm gần đây, anh có biết em ôm tâm trạng như thế nào khi nhìn hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác ở bên cạnh anh? Anh cũng không quen biết bọn họ lâu bằng em, thế nhưng em ở trong lòng của anh, lại vĩnh viễn chỉ là em gái……”
Âm thanh của cô tràn ngập mỏi mệt tuyệt vọng,“Em mệt mỏi, Quân Á, nếu anh không yêu em, có thể đừng đối xử tốt với em nữa được không ?”
Cô nói xong, nhắm hai mắt lại, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của hắn.
Quân Á dường như bị lời nói của cô dọa cho hoảng sợ? Hắn như thế nào còn chưa lập tức đứng dậy rời khỏi người cô, từ nay về sau sẽ không gặp mặt, đoạn tuyệt quan hệ, cô cũng chấp nhận. Có lẽ ban đầu cô sẽ rất đau, nhưng cô là Phương Di Thiến luôn luôn kiên cường, cô tin tưởng cô sẽ quen thôi …… Thế nhưng một hồi lâu sau, hắn cũng chưa có phản ứng gì, thậm chí còn duy trì trạng thái mờ ám giữa hai người.
Cuối cùng cô nhịn không được tò mò mở mắt ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ý cười thản nhiên trên mặt hắn.
“Anh còn suy nghĩ, em định đến khi nào mới chịu nói thật lòng mình với anh.”
Di? Vậy là có ý gì? Cô không khỏi ngây ngốc nhìn hắn, thốt lên.“Anh…… đều đã biết tất cả sao?”
Nghe vậy, bạc môi của hắn khẽ cong lên “Biết cái gì? Về chuyện em đã yêu anh từ rất lâu rồi sao?”
Hắn dĩ nhiên biết? Cô trố mắt kinh ngạc.
Na Na Na Na Na Na hắn vì sao, vì sao… Đôi môi nóng bỏng của hắn bất ngờ che phủ miệng cô, làm cô không thể tiếp tục tự hỏi.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng như lửa, không hề kiêng nể gì xâm nhập vào miệng cô,đùa giỡn lưỡi cô, thiêu đốt linh hồn của cô.
Chưa từng nghĩ hai người lại có thể thân mật như vậy, ban đầu cô không biết phải làm sao, sau đó thì nóng bỏng đáp lại hắn, tay cô đặt ở trên người hắn, thừa nhận sự tiếp xúc của hắn.
Sau một hồi, hắn rốt cục buông cô ra, cô chỉ có thể thở phì phò.
“Đứa ngốc, yêu anh như vậy vì sao không nói ra?” Hắn hôn nhẹ vào vành tai cô, làm cho cô run rẩy một trận.
“Em, em không…… A……”Tayhắn chậm rãi tiến đến giữa hai bắp đùi của cô, trêu đùa nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô khiến cô không ngừng run rẩy.
Hắn âu yếm da thịt non mềm trên đùi cô, cô có chút khẩn trương nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay hắn, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.
Cô thấy trong người đang trào dâng một cảm giác thật mới mẻ xa lạ, cảm giác chờ mong trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Quân Á……” Cô nhỏ giọng gọi hắn.
“Ân? Nói đi! Tại sao không dám nói cho anh biết?” Hắn tiếp tục hỏi, tay kia thì đặt ở trước ngực của cô, nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại của cô sau lớp vải mỏng manh.
“Ách……” Cô có chút ngoài ý muốn mấp máy môi định nói gì đó, nhưng mà toàn bộ tâm trí của cô đều đang đặt vào những hành động của hắn, khó chịu khi hắn ở trên người cô khơi mào tìиɧ ɖu͙©, căn bản không có nghe thấy hắn đang hỏi cái gì.
“Di Thiến…” Môi hắn đặt ở trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng cắn cắn…… Người anh trai ôn nhu dịu dàng nhà bên thật sự không có chút nào giống hắn bây giờ .
————————————-
Triệu Quân Á miễn cưỡng ngồi trên ghế bên cạnh giường, tùy tiện mặc áo sơ mi, không còn vẻ ôn nhu như bình thường, vẻ mặt hắn đạm mạc nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường.
Mọi chuyện so với tưởng tượng ban đầu tốt hơn rất nhiều, vốn tưởng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể chiếm được lòng của cô, không nghĩ rằng cô lại dễ dàng cắn câu như vậy.
Cũng chỉ là phụ nữ mà thôi! Cô cũng giống như những người khác yêu thích diện mạo của hắn, bởi vậy chỉ cần làm một kế nhỏ, liền khiến cô hoàn toàn rơi vào sự khống chế của hắn.
Hắn cũng không chủ động theo đuổi cô, chỉ là có một số chuyện tưởng như vô tình, trên thực tế là hắn đã cố ý tỏ ra ôn nhu với cô, để cô dễ dàng rơi vào bẫy tình hắn tạo ra.
Ánh mắt hắn có chút dao động khi nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường.
Phương Di Thiến quả thực rất đẹp, cô có khuôn mặt xinh đẹp, thân thể hoàn mỹ, lại là cô gái ôn nhu nhưng kiên cường,tất cả đều làm cho người ta rất khó để không yêu thương cô.
Chỉ tiếc…… hắn không phải là một trong số đó.
Quen biết hai mươi năm, nói không có cảm tình với cô là gạt người, nhưng hắn không thể không hận cô.
Chính là hắn hận “Phương gia”.
Hắn nhiều năm đau nửa đầu, chính là do Phương gia tạo thành .
“Tôi đã cho cô cơ hội, Di Thiến.” Hắn đi tới bên cạnh cô, ngắm nhìn cô đang an lành ngủ say “Tôi đã cho cô thêm một cơ hội nữa, nhưng cô lại tự mình khăng khăng một mực nhảy vào giống trước đây.” (chỗ này Quân Á rất hận Di Thiến nên để xưng hô thế này có lẽ phù hợp hơn)
Cô có biết trong lòng hắn mâu thuẫn như thế nào không? Hắn không muốn làm tổn thương người mà hắn từ nhỏ đã coi như em gái,bao dung che chở, nhưng lại không thể không tính kế với cô.
Kí ức đau khổ khi còn rất nhỏ đã nhiều năm qua làm hắn chịu đủ tra tấn bởi những cơn ác mộng và đau nửa đầu.
Cha của bọn họ trước kia vốn là bạn bè tốt, cùng nhau mở công ty, nhưng đến khi công ty làm ăn phát đạt không ngừng lớn mạnh, Phương gia lại có ý đồ xấu, lợi dụng sự tín nhiệm của cha dành cho bọn họ,vu oan giá họa chiếm hết tài sản của gia đình hắn.
Sau khi cha thân bại danh liệt, mẹ vì không chịu nổi sự phản bội của những người bạn thân thiết và áp lực từ dư luận xã hội nên đã tự tử, hắn mãi mãi không thể được khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ khi ấy.
Lúc ấy em gái hắn mới bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu, cũng may hắn đủ lớn để hiểu rõ chân tướng sự việc.
Sau đó, Phương Trung Diệu có lẽ cho rằng chuyện xấu của mình trời không biết quỷ không hay, cho nên lấy bộ mặt lương thiện xuất hiện trước mặt hắn, chủ động đề nghị nhận nuôi hắn và em gái.
Khi đó hắn còn quá nhỏ, không có khả năn báo thù, tất nhiên cũng không ngốc đến mức trực tiếp trở mặt với Phương Trung Diệu.
Hắn vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Phương Trung Diệu, lại làm cho mọi người thấy rằng hắn và em gái vô cùng tiếc thương cha mẹ, nên không muốn được người khác nhận nuôi.
Vì thế Phương Trung Diệu mua ngôi nhà bên cạnh nhà mình, để hắn và em gái tới đó ở, tiện cho việc chăm sóc.
Vốn dĩ tất cả đều là Phương Trung Diệu cướp đi từ gia đình của hắn , bởi vậy hắn cũng không hề khách khí nhận lấy.
Phương Trung Diệu đương nhiên cũng không hề nói gì cho con gái biết, vậy nên, Di Thiến tất nhiên không thể biết được, cô vẫn nghĩ hắn đơn giản chỉ là anh trai ở bên cạnh nhà cô mà thôi.
Cô cái gì cũng tốt, chỉ có một điều đáng tiếc: cô là con gái của Phương Trung Diệu.
Nghĩ đến Phương Trung Diệu, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng như băng.
Muốn trách, thì hãy trách cha của cô đi…. lúc này, Phương Di Thiến khẽ động đậy, chậm rãi mở mắt ra.
“Còn sớm a.” Cô vẫn còn buồn ngủ mỉm cười với hắn.
Điệu bộ ngái ngủ mệt mỏi của cô làm Triệu Quân Á có chút ngây ngốc.
Hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê hoặc của cô, tay xốc chăn bông lên, nắm lấy nơi tròn trịa mềm mại ở dưới chăn, nhìn chúng bởi vì được tay hắn sờ soạng, dần dần nở rộ như đóa hoa kiều diễm.
“Ân!” Cô mềm mại nheo mắt lại, chấp nhận sự vỗ về chơi đùa thô bạo của hắn.
Hắn kinh ngạc khi cảm thấy du͙© vọиɠ của mình đối với cô lại nhiều như vậy, ngày hôm qua, hắn chỉ coi cô là cô gái nhà bên, là con gái của kẻ thù mà thôi.
Bất quá nếu cô chủ động yêu thương nhung nhớ, hắn cũng không cần kiềm chế nhu cầu của mình, không phải sao “Ân !” Cô nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, ngoan ngoãn để hắn chỉ dạy, dẫn dắt đến tận cùng kɧoáı ©ảʍ.
Cô khiến hắn phải chờ thật lâu mới nguyện ý không rụt rè ở trước mặt hắn nữa……