Chương 10

Bên ngoài phòng phẫu thuật, vợ chồng bác Phương vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn Triệu Quân Á trên người đầy vết máu.

“Quân Á, con gái ta đang tốt như vậy, tại sao ở bên cạnh cậu lại biến thành như vậy?” Phương Trung Diệu mở miệng đầu tiên.

Tuy rằng sau khi con gái ra ngoài ở, trước mặt người khác ông luôn tỏ thái độ không thèm quan tâm,nhưng ở trong lòng ông, ông vẫn không ngừng quan tâm lo lắng cho đứa con gái lớn này của mình.

Nay con gái bỗng dưng bị người ta chém mấy dao phải đưa đi cấp cứu, ông làm cha làm sao có thể không lo lắng được?

“Thực xin lỗi, là lỗi của cháu.” Triệu Quân Á giọng nói tràn ngập mệt mỏi.

Vết thương trên tay hắn vẫn chưa xử lý, đã lâu như vậy, vẫn không ngừng chảy máu, nhưng hắn căn bản không còn tâm trí nào để ý tới.

Nhìn kẻ thù gϊếŧ cha đang nổi giận đùng đùng ở trước mắt, hắn phát hiện bản thân mình chẳng hề có một chút vui sướиɠ nào khi đã báo được thù.

Nếu mục tiêu báo thù là thương tổn Di Thiến, như vậy hắn hi vọng đừng bao giờ báo thù thành công.

“Đương nhiên là lỗi của câu, con gái tôi bị thương ở nhà cậu nha!” Phương phu nhân khóc nức nở “Chuyện Di Thiến bị kẻ khác mạo danh bêu xấu trên tạp chí cũng có liên quan đến cậu, từ khi đó chúng tôi nên khuyên nó tránh xa cậu ra mới phải!”

Nghĩ đến sự kiện kia, ngực hắn lại nhói đau.

Rõ ràng lúc ấy đã cảm thấy Nhã Linh có điểm không thích hợp , tại sao hắn còn sơ ý để hôm nay Di nhận sự thương tổn này, chuyện này đúng là có trách nhiệm của hắn.

“Cháu thực sự xin lỗi……” Nếu có thể, hắn mong rằng mình là người bị thương, chứ không phải Di Thiến.

“Giải thích thì có tác dụng gì? Có thể trả lại con gái hoàn chỉnh cho tôi được không?” Phương phu nhân oán hận hỏi, đối với kẻ làm hại con gái của bà không hề có hảo cảm.

“Được rồi, bà đừng khóc lóc than vãn nữa.” Phương Trung Diệu dù sao cũng là người trầm ổn, tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng chưa mất đi lý trí, ông vỗ vỗ tay vợ, khuyên bà bình tĩnh chút.

“Đều là tại ông!” Phương phu nhân tức giận, đem mọi chuyện đổ lên đầu chồng “Năm đó tôi đã nói, con của Triệu Khải không có tốt đẹp gì, cha nào con nấy, ông lại không tin! Hiện tại thì tốt rồi , nhìn xem, con gái chúng ta bị anh em chúng nó biến thành cái dạng gì rồi?”

“Bà nói bậy bạ gì đó!” Phương Trung Diệu biến sắc, khẽ quát “Không phải đã nói không được bàn đến chuyện này sao?”

“Cha cháu? Chuyện này có liên quan gì đến cha của cháu?” Nghe thấy Phương phu nhân dùng loại khẩu khí đó khi nói đến cha mình, Triệu Quân Á rốt cuộc nhịn không được phản bác,“Ông ấy rõ ràng là bị các người hại chết .”

Vợ chồng Phương gia lập tức quay đầu nhìn hắn. Phương Trung Diệu kinh ngạc, Phương phu nhân thì tức giận.

“Cái gì? Chúng tôi hại chết Triệu Khải? Cậu đúng là tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa. Lúc trước cha cậu thiếu hụt công ty lại muốn giá họa cho Trung Diệu, không ngờ chẳng những thất bại , cuối cùng còn sợ tội tự sát.” Phương phu nhân thở phì phì nói.“Tôi vẫn bảo Trung Diệu để hai anh em các cậu đến cô nhi viện là được rồi, cần gì phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc như vậy để nuôi dưỡng, còn cho em gái của cậu đi Mĩ du học, vậy nên tôi sớm biết anh em cậu cũng chẳng hề tốt đẹp giống như cha cậu vậy.”

Trong trí nhớ, Phương phu nhân luôn luôn tao nhã thong dong, thái độ của bà đối với hắn và em gái rằng không tính là thân thiết, nhưng cũng được coi là khá thân mật, hắn không ngờ rằng bà lại nói ra những lời như vậy.

Hắn giật mình,“Nhưng mà, nhưng mà mẹ cháu đã nói là bác Phương…”

“Lời nói của mẹ cậu có thể tin sao?” Phương phu nhân liên tục cười lạnh,“Cậu có biết bà ấy đã bị bệnh trầm cảm, cả ngày luôn ảo tưởng có người hại chết mình?”

“Mẫn Hoa, đừng nói nữa!” Phương Trung Diệu nghiêm khắc nói.

“Vì sao lại không nói? Không nói bọn họ còn tưởng rằng Phương gia chúng ta có lỗi với Triệu gia! Những năm gần đây ông vẫn bị mọi người hoài nghi, chuyện này rõ ràng không phải ông làm, ông lúc nào cũng sợ phá hỏng thanh dạnh của bạn mình mà không chịu làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi không hiểu ông đang suy nghĩ cái gì!” Phương phu nhân ủy khuất nói.

Mẹ bị bệnh trầm cảm sao? Triệu Quân Á hoàn toàn toàn ngây dại.

Vậy mà đến bây giờ hắn mới biết.

Hắn cố gắng lục lọi trong trí nhớ những hình ảnh về mẹ. Trong ấn tượng của hắn, mẹ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ cần không hài lòng chuyện gì, liền đánh chửi hắn và em gái.

Chẳng lẽ…… điều Phương phu nhân nói là thật sự “Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa, hiện tại lo lắng cho tình hình của chị quan trọng hơn?” Con gái thứ hai nhà họ Phương, Phương Di Đổng khuyên nhủ, vì vậy mới làm cho không khí xung quanh bớt căng thẳng hơn.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mọi người đều quên việc vừa cãi nhau, vội vã chạy tới cửa.

Một lát sau, bác sĩ đi ra.

“Xin hỏi mọi người là người nhà của cô Phương Di Thiến sao?” Bác sĩ nhìn mọi người đang lo lắng sốt ruột.

“Đúng vậy, xin hỏi tình huống hiện tại của Di Thiến như thế nào?”

“Cô ấy mất nhiều máu, cũng may đã xử lý kịp thời, cũng không bị đâm vào chỗ nguy hiểm, trước mắt đã không còn gì đáng ngại.”

“Thật vậy sao? Như vậy là tốt rồi!”

“Nhưng mà……” Bác sĩ chần chờ một chút.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy bác sĩ đang khó xử, tất cả mọi người lại lần nữa lo lắng sợ hãi.

“Thật đáng tiếc, thai nhi trong bụng Phương tiểu thư không giữ lại được.”

———————————–

Triệu Quân Á kinh ngạc ngồi trên ghế bệnh viện.

Hắn không biết mình đã ngồi đây bao lâu, ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống từ lâu, cả thành phố phồn hoa náo nhiệt đang tràn ngập ánh đèn.

Cánh tay bị thương…… Hình như, có người thấy hắn chật vật, nên đã nhất quyết lôi hắn đi băng bó vết thương, còn đưa cho hắn một bộ quần áo sạch để thay, miễn cho hắn trông giống như du hồn mặc bộ quần áo đầy máu ở bệnh viện dọa người.

Sau khi phẫu thuật không lâu, Di Thiến đã tỉnh, ban đầu hắn vội vàng muốn gặp cô, không ngờ Phương phu nhân lớn tiếng cự tuyệt, nhất định không cho hắn gặp Di Thiến, còn lạnh lùng nói muốn kiện anh em hắn ra tòa.

Chuyện Di Thiến đã bị xảy thai, khiến cho mọi người gà bay chó sủa, nếu Phương Trung Diệu không ngăn cản vợ đang mặt mũi hằm hằm, hắn không chút nghi ngờ bà sẽ thưởng cho hắn mấy bạt tai.

Kỳ thật, hắn cũng không hề để ý đến sự uy hϊếp của Phương phu nhân, nhưng cứ nghĩ đến Di Thiến ngày hôm nay đã trở thành dạng gì, hắn chịu phần lớn trách nhiệm, hắn không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Đứa nhỏ chưa ra đời của bọn họ…… Hắn thậm chí còn chưa nói cho Di Thiến biết hắn đã biết việc cô mang thai.

Trong lòng hoảng hốt, hắn cảm thấy ánh sáng xung quanh như bị che khuất, ngẩng đầu, hắn nhìn thấy “bạn gái cũ” của mình – Giang Ái Ân.

“Học trưởng, bộ dạng của anh thật khó coi.” Giang Ái Ân nhíu mi nhìn hắn.

Hắn miễn cưỡng cười cười,“Anh trai em đâu? Tại sao anh ấy lại để em đi ra ngoài vậy?”

“Ai nhìn thấy em cũng hỏi vấn đề này là sao? Là anh ấy đưa em đến.” Giang Ái Ân ngồi xuống ghế bên cạnh hắn “Không nói chuyện đó nữa. Anh không định vào gặp Di Thiến sao?”

“Gặp cô ấy?” Hắn nhìn đám đông đang đi lại trước mặt “Anh cũng muốn gặp”

Nhưng hắn có tư cách gì để gặp cô “Vậy đi đi! Vợ chồng bác Phương cũng vừa rời đi rồi.”

“Em cho rằng anh sợ vợ chồng bác Phương sao?” Hắn cười khổ.

“Anh sợ Di Thiến không muốn gặp anh?” Suy nghĩ của cô cũng thay đổi rất nhanh.

Triệu Quân Á không nói chuyện, xem như cam chịu .

“Anh không đi gặp cô ấy, làm sao lại biết cô ấy không muốn gặp anh?”

“Cô ấy chắc chắn không muốn gặp anh.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn đứng dậy.

“Mặc kệ như thế nào, anh vẫn nên đi gặp cô ấy một lần, anh cũng không muốn phải hối hận cả đời chứ?” Giang Ái Ân ở phía sau hắn nói.

Ái Ân nói rất đúng, hắn nên đi gặp Di Thiến, mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, hắn vẫn còn nợ cô ấy một lời giải thích.

Dù sao hắn cũng không còn gì để mất, tệ nhất, có thể coi là bây giờ.

Hắn đến trước cửa phòng bệnh của Phương Di Thiến, sau khi gõ cửa, liền mở cửa đi vào.

Phương Di Thiến đang nhìn ra ngoài cửa sổ , khi nghe thấy hắn đến, quay đầu nhìn về phía hắn.

Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, ngay cả đôi môi đỏ mọng của cô bây giờ cũng không còn huyết sắc.

“Di Thiến.” Hắn bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị dao cắt, nhìn cô như vậy, hắn cảm thấy trái tim đau đớn như bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.

“Đứa nhỏ đã không còn.” Cô nhẹ giọng nói.

“Anh biết.” Ngực hắn đau xót.

“Anh đã sớm biết tôi mang thai.” Cô quay đầu đi, lời nói mang theo khẳng định.

“Trước đó…… đã biết.”

Ánh mắt của cô dời khỏi người hắn, kinh ngạc nhìn lên trần nhà,“Như vậy, Phương gia nợ các người một mạng, bây giờ xem như đã trả đi?”

Tâm hắn đau đớn như bị người ta hung hăng đâm một nhát, đau đến mức hắn không thở nổi,“Di Thiến, anh thật có lỗi, đáng ra anh không nên ra khỏi nhà, anh không biết tại sao Nhã Linh lại có chìa khóa……”

Ai! Cô đương nhiên hiểu được a! Phương Di Thiến yên lặng nghĩ.

Hắn nếu thật sự muốn cô chết, chỉ sợ người mất đi, không chỉ có đứa nhỏ .

Chỉ là cô vẫn rất khó chấp nhận.

“Thời điểm tôi biết mình mang thai, tôi cao hứng vô cùng, một lòng thầm nghĩ muốn chia sẻ niềm vui này với anh.” Âm thanh của cô thật khiến người ta sợ hãi “Cũng trong ngày hôm ấy, tôi nhìn thấy tờ tạp chí, cũng hiểu được anh tiếp cận tôi là có mục đích.”

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, biết chuyện kia đã làm tổn thương cô rất sâu.

Cô vốn dĩ vẫn luôn hi vọng trở thành vợ của hắn, trở thành mẹ của con hắn ……“Di Thiến, tuy rằng ban đầu anh tiếp cận em là có mục đích, nhưng sau này…… anh thật sự không cố ý tổn thương em.” Hắn tình nguyện làm người bị tổn thương.

Hắn vô cùng kích động trong khi cô lại có vẻ thực bình tĩnh “Kỳ thật, hiện tại ngẫm lại, có lẽ đứa nhỏ mất đi cũng tốt, giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, tôi biết anh không thể quên đi mối hận với cha tôi, nhưng cũng không thể buông tha cho tôi……”

“Về chuyện kia, anh sẽ điều tra lại rõ ràng.” Hắn vội vàng nói.“Có lẽ không liên quan đến bác Phương.”

Không liên quan đến cha? Cô nao nao “Ý của anh là, đó là hiểu lầm?”

“Có thể là thế.” Hắn vạn phần đau lòng nhìn cô “Di Thiến, anh không biết diễn tả sự áy náy của mình đối với em như thế nào…… Em hi vọng anh làm gì? Chỉ cần em muốn, anh sẽ nhất định làm được vì em.”

Hắn đã nợ cô rất nhiều, nếu thật sự mối thù bao năm qua chỉ là hiểu lầm, hắn không biết làm sao để đối mặt với cô.

Cô nhìn hắn thật lâu, thở dài,“Nếu tôi nói, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa thì sao?”

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng.

Cô đã không còn thương hắn, hắn không thể ép buộc cô ở bên cạnh hắn nữa.

“Nếu… Đó là hy vọng của em.” Hắn thực thong thả, cố gắng nói từng chữ “Anh sẽ thành toàn cho em.”

Cho dù sau đó tâm hắn sẽ chết đi, mãi mãi không tìm lại được nữa, hắn cũng phải bắt buộc chính mình làm như vậy.

Đó là hắn nợ cô.

“Phải không?” Âm thanh của cô nghe không ra cảm xúc.

“Anh thực sự thực sự xin lỗi……” Hắn đau lòng nói: “Về phía Nhã Linh, anh sẽ không thiên vị cô ấy, cô ấy nên bị trừng phạt như thế nào, anh sẽ để cô ấy tự gánh chịu.”

“Anh yên tâm, tôi cũng không muốn kiện cô ấy” Triệu Nhã Linh cũng đã đủ đáng thương, chẳng những yêu thương chính anh trai mình, bây giờ tinh thần lại suy sụp, cô không muốn tại thời điểm này còn ném đá xuống giếng “Trách nhiệm hình sự thì không thể tránh được, nhưng tôi cũng không chủ động kiện cô ấy.”

“Di Thiến, em……” Tại sao cô luôn luôn khoan hồng độ lượng như vậy? Ở trước mặt cô, hắn tự cảm thấy mình thật ngây thơ, thật ích kỷ, thật buồn cười.

“Quân Á, tôi mệt chết đi, muốn ngủ.” Vừa trải qua phẫu thuật, lại thêm nỗi đau mất đi đứa nhỏ, cô cảm thấy mình đã mất hết sức lực.

Hắn lại cảm thấy một trận đau đớn. Cô là đang……hạ lệnh đuổi khách sao? Hắn vẫn nhớ lúc nãy cô có nói rằng cô không bao giờ muốn gặp hắn nữa, như vậy lần này từ biệt, hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Suy nghĩ ấy làm hắn cảm thấy kinh hoảng, lại có bất lực.

“Đúng rồi, anh có thể giúp tôi kéo rèm lại được không? Tôi sợ ngày mai hừng đông, tôi sẽ không ngủ được.”

“Được.” Hắn đi lên phía trước, giúp cô kéo rèm.

Động tác của hắn rất chậm và cẩn thận, mỗi một khắc ở bên cạnh cô, sau này đều trở thành kỉ niệm quý giá của hắn.

“Kia…… Anh đi rồi.” Che rèm lại cẩn thận, hắn quay đầu lại, buộc chính mình phải nói ra lời từ biệt “Em phải hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Ân!” Cô thản nhiên gật gật đầu, để hắn giúp cô đắp lại chăn.

“Bảo trọng.”Tayhắn đắp lại chăn cho cô mà có chút run rẩy.

Đây là lần cuối cùng, qua đêm nay, hắn sẽ không có cơ hội làm như vậy giúp cô nữa…

“Ngủ ngon.” Cô khép mắt lại.

“Ngủ ngon……”

————————————–

Từ sau ngày ấy, hắn lại lần nữa cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.

Hắn bắt đầu không phân biệt được ngày và đêm, hương vị thức ăn trong miệng, chỉ còn chua xót.

Trong đầu hắn tràn ngập hình dáng của người con gái xinh đẹp ấy, trong lòng hắn chỉ có cô và đứa nhỏ đã mất đi của bọn họ.

Đối với chuyện Phương phu nói, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới điều tra được rõ ràng.

Đúng là cha mẹ hắn đã vét sạch công ty, cũng có ý đồ vu oan cho bạn, sau thất bại nên sợ tội tự sát, mặc dù sự việc đã xảy ra nhiều năm, nhưng mọi người cũng không dễ dàng quên đi.

Mối hận nhiều năm trong lòng hắn, Di Thiến phải chịu bao khổ sở, đột nhiên đều trở nên vô nghĩa, thành thứ vớ vẩn buồn cười.

Hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu, muốn trốn tránh sai lầm của mình.

Tự hành hạ chính mình, là điều trước kia hắn không bao giờ nghĩ sẽ làm, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể mượn rượu để quên đi cảm giác áy náy và đau đớn trong lòng.

Trong phòng một đống hỗn độn đã vài ngày chưa dọn dẹp sửa sang, đồ đạc bị ném bừa bãi ra nền nhà.

Mất đi Di Thiến, hắn giống như mất đi bộ phận lớn nhất trong cơ thể mình.

Hắn không muốn rời đi, cũng không muốn ai bước chân đến nhà hắn.

Nơi này là nơi hắn và Di Thiến đã từng ở chung, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào phá hỏng.

Hắn loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng từ phía cửa truyền vào, tiếp theo lại nghe thấy cửa đóng lại, ánh sáng liền biến mất.

Là sự thật, hay là ảo giác? Hắn mơ hồ nhìn thấy có người đến.

Chẳng lẽ là trộm sao? Hắn hoang mang nheo mắt lại, sau khi suy nghĩ một chút, quyết định mặc kệ.

Thôi thôi, hắn chẳng muốn để ý cái gì cả, chỉ cần người đó đừng…… Tiếng gót giầy nện xuống nền nhà, tiếng động ấy làm cho hắn đang mơ mơ hồ hồ cũng không thể không để ý.

Người mới đến cản trở việc hắn đang tưởng niệm Di Thiến, điều này làm cho hắn thực sự tức giận.

“Tại sao anh lại tự hành hạ bản thân mình thành cái dạng này?”

Trong phút chốc, hắn ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người nọ không biết đã đứng ở trước mặt mình từ khi nào.

Hắn ngây ngốc nhìn đối phương, khó có thể tin, thật lâu không thể phản ứng.

“Anh say rồi sao?” Người nọ lên tiếng, lúc này cô ngồi xuống, đem bàn tay lạnh lẽo đặt lên khuôn mặt ửng hồng vì uống rượu của hắn.

Hắn nín thở trừng mắt nhìn đối phương, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Là…… Giả đi? Thật sự làm sao cô có thể chủ động xuất hiện trước mặt hắn nhưng cảm xúc trên khuôn mặt lại rất chân thật, rõ ràng…

“Quân Á……”

Nghe thấy âm thanh mềm nhẹ khẽ gọi, hắn rốt cuộc nhịn không được, vội vàng ôm chặt lấy cô, dùng sức hôn xuống đôi môi đỏ mọng mà hắn đã nhung nhớ bao lâu nay.

Cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ của hắn, tâm hồn hắn đã khô cạn từ lâu, bây giờ cảm thấy có cô bên cạnh thật dễ chịu.

Hắn đưa lưỡi vào trong miệng cô nghịch ngợm, hút nước bọt ngọt ngào, hắn xúc động giống như đứa trẻ mười tuổi, thầm muốn đem thân thể mềm mại này sáp nhập vào cơ thể hắn, mãi mãi không chia lìa.

Hắn nhất định là điên rồi, tại sao lại có ảo giác rõ ràng như vậy……

“Quân Á, buông em ra, em không thể thở được ……” Cô gái bị hắn coi là ảo giác khẽ thở dài.

Hắn cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, bắt đầu cẩn thận đánh người con gái trong lòng mình.

Quần áo của cô bị hắn làm cho rối loạn, môi cũng bị hắn hôn sưng lên, đáy mắt tràn ngập nhu tình cùng kí©ɧ ŧìиɧ vừa qua, hoàn toàn là do tranh chấp vừa xảy ra giữa hai người.

Bị rượu ăn mòn đầu óc, đến tận lúc này lý trí mới chậm rãi phục hồi.

“Di Thiến?” Hắn nghi hoặc gọi.

“Như thế nào, lâu lắm không gặp, không nhận ra em sao?” Cô cười nói.

“Không, anh chỉ là……” Chính là không nghĩ tới còn có thể gặp lại cô.

“Bộ dáng của anh thật chật vật.” Cô nâng mặt hắn lên, đánh giá trong chốc lát.

“Tại sao em lại đến đây?” Không phải cô đã nói không bao giờ muốn gặp hắn nữa sao?

“Em muốn hỏi anh một chút, tại sao lại không đến gặp em?” Cô và hắn đều ngồi xuống dưới sàn nhà “Chẳng lẽ lời hứa của anh với em là giả?”

Lời hứa… “Anh đã nói , cho dù em muốn cái gì, anh đều làm cho em, lời này là giả sao?”

“Nguyện vọng của em, không phải là muốn anh rời đi sao?” Nghĩ vậy, hắn lại thấy một trận đau lòng.

“Em đã từng nói như vậy sao?” Cô cười lớn, nhìn hắn.

“Ở bệnh viện không phải em……” Khoan đã, đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia trí nhớ.

Ngày đó cô nói như thế nào?

Nếu tôi nói, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa thì sao? Cô nói nếu… Cô chỉ dùng câu nghi vấn, mà không phải câu khẳng định.

“Nghĩ ra chưa?” Phương Di Thiến sâu kín hỏi.

Hắn trừng mắt nhìn cô, trong lòng mênh mông kích động khó có thể diễn tả, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, dùng toàn bộ cơ thể để cảm nhận sự tồn tại của cô.

“Mấy ngày nay tâm trạng em thật sự không tốt.” Cô nhẹ nhàng nói “Cục cưng đã không còn, tất cả mọi người đều tới thăm em, an ủi em, cố tình a! Vậy mà ba ba của cục cưng lại chưa hề xuất hiện”

“Anh cứ nghĩ…… nghĩ rằng em không muốn gặp anh nữa.” Vui sướиɠ khi cô trở lại, hắn thề với lòng mình mãi mãi cũng không buông cô ra.

Cô vẫn không nói gì, kéo tay hắn, xem xét vết thương trên cánh tay hắn.

Lúc này vết thương đã rút chỉ, nhưng nhìn vết sẹo dữ tợn vẫn khiến cô thấy sợ hãi.

“Vết thương khâu mấy mũi?”

“Mấy chục mũi đó! Anh quên rồi.” Hắn căn bản không hề chú ý đến vết thương, hắn không nhớ vết thương đã được người ta chữa trị như thế nào.

“Đau không?” Cô vỗ về vết thương của hắn.

“Làm sao đau bằng những gì em phải chịu?” Hắn chua sót nói, vẫn không thể quên được hình ảnh cô ngã trong vũng máu, trong lòng đau đớn không thôi.

Hắn chẳng còn tâm trí quan tâm mình bị thương như thế nào.

Cô nhìn hắn một lúc, sau đó tựa đầu vào vai hắn “Em…từng thực yêu thực yêu anh.”

Từng…… đáy lòng hắn trầm xuống.

Lần trước khi cô nói như vậy, sau đó liền nói cô không bao giờ yêu thương hắn nữa.

Biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cô mỉm cười, lại nói:“Sau này, em cũng từng oán hận, thề rằng vĩnh viễn không tha thứ cho anh.”

Hô hấp hắn cứng lại, vội vàng cúi đầu nhìn cô, muốn biết kế tiếp cô sẽ nói gì.

Nhưng mà cô lại mỉm cười, không vội vã cho hắn đáp án.

“Vậy…… Hiện tại thì sao?” Biết rõ là cô cố ý muốn hắn hỏi, nhưng hắn vẫn cắn răng hỏi.

Ai bảo hiện tại mọi quyền lực đều nằm trong tay cô.

Cô vẫn như cũ không trực tiếp cho hắn đáp án cụ thể, chỉ nói:“Ngày đó a! thời điểm em nghĩ mình sắp chết, trong lòng đều suy nghĩ về anh, em thật sự hối hận đã không nói cho anh biết, em đã tha thứ cho anh. Em biết anh đã phải khổ sở như thế nào trong hai mươi năm qua, càng hiểu được mâu thuẫn trong lòng anh, muốn yêu em nhưng lại không thể yêu, muốn hận em lại không thể hận được……”

Cô hôn lên vết thương trên cánh tay hắn.

“Không……” Triệu Quân Á lắc đầu “Mặc dù là như thế, cũng không thể bao biện cho việc anh đã làm em tổn thương, hơn nữa bác Phương cũng không có lỗi.”

Là lỗi của hắn, tại hắn không xác minh sự việc nên đã làm ra sai lầm, không nên để Nhã Linh lấy cớ báo thù để tổn thương Di Thiến.

Cũng có thể “Báo thù” thật ra cũng là một cái cớ hắn dùng để ngụy biện cho việc muốn tiếp cận Di Thiến……

“Khi đó em đã thề với lòng mình, nếu còn may mắn sống sót, em nhất định phải nói cho anh biết, em đã tha thứ cho anh.” Cô nhẹ nhàng cười,“Hiện tại nghe được anh nói như vậy, em biết rằng quyết định của em là chính xác.”

“Kia……” Yêu? Cô còn yêu hắn không? “Nhưng em không biết mình còn yêu thương anh hay không.” Cô xem vết thương trên tay hắn “Ít nhất lúc ấy là như thế. Nhưng mà khi em nhìn thấy anh bị thương do đỡ dao cho em, em hiểu được thật ra anh nguyện ý hi sinh tất cả vì em, kể cả sinh mệnh của anh.”

Chắc chắn phải có tình cảm sâu đậm mới có thể làm cho một người liều lĩnh lấy thân mình đỡ dao cho người khác.

“Đó là do anh hại em.” Ngữ khí hắn tràn ngập áy náy,“Nếu không phải vì anh, em căn bản sẽ không…”

“Không, anh không phải loại người vì cảm thấy áy náy với người khác mà nguyện ý vì đối phương trả giá tất cả.” Cô ôn nhu nói:“Anh làm như vậy, là vì anh yêu em, thực yêu thực yêu em, giống như em yêu anh trước đây, có phải không?”

“Đúng vậy, anh yêu em.” Lần đầu tiên hắn đem những lời này nói một cách hoàn chỉnh với cô, “ Anh thực yêu thực yêu em, Di Thiến.”

Cho dù cô có thể yêu thương hắn một lần nữa hay không, hắn biết mình sẽ vĩnh viễn yêu cô không bao giờ thay đổi.

Tâm trạng của hắn bây giờ giống như bị cáo đang chờ quan tòa phán quyết, tràn ngập bất an, hắn vừa cảm thấy bản thân mình không xứng được cô yêu lần nữa, nhưng cũng cảm thấy thật chờ mong.

Mà cô lại cứ nhìn hắn ôn nhu như vậy, vẻ mặt hắn vẫn thường thấy trước khi xảy ra chuyện kia.

Sau một lúc lâu, cô rốt cục cũng mở miệng “Thật ra, điều một người phụ nữ muốn, chỉ là có được một người yêu mình đến răng long đầu bạc mà thôi.”

Cái gì thề non hiện biển, dù chết không dời, cô không cần, chỉ cần có thể ở bên nhau đến già, cô đã cảm thấy mỹ mãn.

“Ý của em là… Anh còn có cơ hội?” Trong lòng hắn dấy lên một tia hy vọng.

“Anh từng nói rằng, nguyện ý làm cho em một chuyện, đúng không?” Đáy mắt cô hàm chứa ý cười, không đáp hỏi lại.

“Trừ việc phải rời xa em, chuyện gì anh cũng làm được.” Chuyện kia quả thực rất khó khăn, hắn không làm được.

Cô nở nụ cười, sau khi cô giận hắn, đây là nụ cười đẹp nhất hắn được thấy.

“Xác định sao? Em rất tham lam đó.”

“Thực sự xác định.” Hắn chỉ sợ cô ngay cả đưa ra yêu cầu với hắn cũng không muốn.

“Như vậy, em muốn anh hảo hảo yêu thương em, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không rời xa em.” Cô nhìn vào mắt hắn, lộ vẻ nhu tình.

Hắn thâm tình nhìn cô “Đây là vinh hạnh của anh.”

---------Hoàn---------