Chương 9

Sau khi Nguyễn Vũ tắt livestream, cậu liền đi tắm trước. Sau khi tắm xong, cậu nằm lên giường ngủ thϊếp đi, không thèm nhìn điện thoại, đời này không thể thức khuya nữa. Nhưng cậu cũng không biết rằng điện thoại đang ở chế độ im lặng, tin nhắn đã dồn dập đến phát nổ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Vũ ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, đây mới là trạng thái cuộc sống lý tưởng của cậu. Lúc này cuối cùng cậu cũng chịu mở điện thoại, Nguyễn Vũ sững sờ ba giây khi nhìn thấy tin tức đang điên cuồng oanh tạc. Trong vô số tin nhắn, cậu nhanh chóng đọc tin nhắn từ người quản lý của nền tảng.

[Xin chào Nguyễn Vũ, tôi tên là Tần Bình, quản lý của nền tảng. Hôm qua tôi đã xem được màn trình diễn xuất sắc của cậu trong buổi livestream tối qua, vì thế tôi nghĩ cậu là một người mới có tiềm năng lớn. Ở giai đoạn này, nền tảng cũng đang đào tạo những người mới, vì vậy để thể hiện sự chân thành, nền tảng dự định ký lại hợp đồng với cậu và chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu tăng mức độ nổi tiếng và đưa cậu trở thành streamer số một trên nền tảng của chúng tôi.]

[Bất kể quy mô và mức độ phổ biến của nền tảng của chúng tôi, tuy là vẫn chưa được xếp hạng trong ngành, nhưng miễn là bạn làm theo các bước của chúng tôi, thì chúng tôi chắc chắn sẽ có thể mở rộng quy mô và đạt được thành công.]

Cái bánh này vẽ thật đẹp, mới sáng sớm mà Nguyễn Vũ đã được cho ăn no rồi.

Nguyễn Vũ đã chọn nền tảng này ngay từ đầu vì quy mô của nó nhỏ và không có gì nổi bật, mặc dù lượng truy cập nền tảng có hạn nhưng cậu lại cảm thấy khá hài lòng.

Nguyễn Vũ cũng không trực tiếp từ chối mà cho người quản lý kia chút mặt mũi: [Cảm ơn sự khẳng định của quản lý, tôi cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng mà thành thực thì thực lực hiện tại của tôi vẫn chưa đủ, chỉ sợ khó có thể gánh vác nhiệm vụ quan trọng này, hy vọng ngài hiểu cho tôi.]

Nguyễn Vũ vừa gửi xong thì nhận được tin nhắn từ tên ngốc Tống Thanh Viễn: [Nguyễn Vũ, cậu thực sự nghĩ livestream chơi game có thể thu hút sự chú ý của tôi à, cậu nghĩ làm thế thì tôi sẽ liếc mắt nhìn cậu lần nữa chắc?]

Trong lòng Nguyễn Vũ chửi đmm cả ngàn lần, vậy mà hôm qua quên không cho số điện thoại của hắn vào danh sách đen, loại sai lầm nguyên tắc này lần sau không nên lặp lại. Không, không nên có lần sau, Nguyễn Vũ lập tức chặn hắn, cả thế giới lập tức yên lặng.

Xem lại thông báo lần nữa thì là tin nhắn thuộc về cha mẹ nuôi. Mấy tin đấy họ đều hỏi Lê Văn có tốt không, mà không hề hỏi han gì đến cậu một chút nào. Trong nguyên văn có viết, coi như hai vợ chồng nuôi lớn nguyên chủ, cũng chỉ là đảm bảo là cậu không chết. Nguyễn Vũ không muốn nhìn nữa, nhưng mẹ Nguyễn đã gọi điện thoại trực tiếp, Nguyễn Vũ cau mày, nhưng cuối cùng cũng bắt máy.

Một giọng nói chói tai từ trong loa phát ra: "Nguyễn Vũ, cha mày gửi nhiều tin nhắn như thế, sao mày không trả lời cái nào, ra ngoài rồi thì liền trở nên ngông cuồng đúng không? Sao mày lại rẻ rúng như vậy? Tao nghe Văn Văn nói mày đi quyến rũ Tống Thanh Viễn, đúng là không biết xấu hổ."

"Mày nhanh chóng từ trong thành phố trở về đi, Lý gia còn không nhận mày thì mày ở nơi đó làm cái gì? Chỉ tổ quấy rầy cuộc sống của Văn Văn."

“Việc đồng áng trong nhà còn đang chờ mày đấy, còn tiền sinh hoạt của chúng tao tháng này sao vẫn chưa gửi về?”

Nguyễn Vũ cầm điện thoại để cách xa lỗ tai, giọng nói ở đâu dây bên kia có chút đáng sợ, mặc dù cậu biết cha mẹ nuôi của nguyên chủ đã đối xử tệ bạc với nguyên chủ, nhưng thật sự nghe được lại là chuyện khác.

"Mày câm à? Mới đi ra ngoài một hồi đã thật sự coi mình là thiếu gia sao?" Mẹ Nguyễn còn đang tức giận trách mắng.

Nguyễn Vũ không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của nguyên chủ khó khăn như thế nào nữa, cậu hít một hơi thật sâu và trả lời: "Triệu Phượng, chính bà là người đã tráo đổi cuộc đời của tôi và Lê Văn vào hai mươi mốt năm trước."

Đầu dây bên im lặng, Triệu Phượng không ngờ Nguyễn Vũ lại dám gọi tên bà ta, lại còn nói ra sự thật năm đó. Triệu Phượng sống nhiều năm như vậy cũng không phải đèn cạn dầu, làm sao bà ta có thể thừa nhận cơ chứ. Bà ta bĩu môi nói: “Mày nói linh tinh gì đấy, không phải tao đã nói hết với mày rồi sao, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Mày tưởng tao chưa bao giờ nghĩ về chuyện ấy hay sao, tao ước gì Văn Văn có thể quay về với tao đấy."

"Ôi, quả nhiên thương nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, lại còn nói dối cơ đấy. Bà để con trai bà sống chỗ tốt, còn tôi thay cậu ta để cho bà nuôi ở nông thôn, vậy mà bà cho rằng Lê Văn sẽ nhận lại bà sao? Tiền của cậu ta cũng không cho mấy người một xu nào hết.”

"Đừng cố gắng kiểm soát tôi nữa, cũng đừng nghĩ sẽ moi được một xu của tôi. Tốt nhất là bà đừng có làm phiền tôi, nếu không, tôi không ngại công khai chuyện này, cho dù nhà họ Lê không nhận tôi thì tôi cũng sẽ khiến cho Lê Văn không thể thẳng lưng mà làm người."

Triệu Phượng nghe vậy, thật sự hoảng hốt, vội vàng cầu xin: “Mày nói cái gì, tao mới cùng mày nói mấy câu, thằng nhóc này làm sao lại còn ghim thù như vậy. Giờ tao không nói chuyện với mày nữa, cha mày gọi tao rồi."

"Bíp bíp."

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Vũ cười lạnh một tiếng, thực ra thì nguyên chủ cũng biết chân tướng, nhưng vì tình cảm gia đình nên mới không đi tố giác.

Nguyễn Vũ không có bất kỳ tình cảm gia đình nào đối với bọn họ, hiển nhiên là bọn họ cũng chưa từng có bất kỳ tình cảm gia đình nào với nguyên chủ, hơn nữa từ đầu đến cuối đều là lừa dối.

Nguyễn Vũ có ý định thu thập chứng cứ trước, cậu muốn hai vợ chồng nhà kia sẽ ở trong tù mọt gông, những thứ nên thuộc về nguyên chủ thì cậu sẽ lấy lại từng cái một.

Mới sáng sớm đã nhận được cuộc gọi như vậy, tâm trạng đang tốt của Nguyễn Vũ cũng đã bị hủy. Bây giờ chỉ có tiền mới có thể chữa lành vết thương cho cậu thôi, cậu rút toàn bộ số tiền thu được từ buổi livestream tối qua vào thẻ của mình, điều này đã khiến cậu được an ủi phần nào. Nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Vũ mới nhớ tới mình còn chưa ăn sáng liền chậm rãi đi ra ngoài. Ở tầng dưới khu chung cư có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng. Nguyễn Vũ đi bừa vào một quán và gọi một bát mì thịt bò.