Chương 29

Lần này Nguyễn Vũ không nhảy đến khu vực hẻo lánh như trước, mà quyết định trực tiếp nhảy đến thành Sư Tử. Chơi phó bản sa mạc không thể thiếu trò đánh đột kích, nên cậu nhanh chóng lựa chọn trang bị phù hợp.

Vừa cầm khẩu M416 trên tay, Nguyễn Vũ đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu không biết là ở đâu, tiếng bước chân giẫm trên cát nghe sột soạt.

Nguyễn Vũ đứng sát cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi để xác định vị trí.

Trên bản đồ chỗ nào cũng là sắt thép rỉ sét và phế liệu, Nguyễn Vũ bỗng nhìn thấy có một kẻ phục kích đang ghé vào tấm sắt phía dưới.

Cậu ngắm ống kính phóng đại ba lần, bắn một phát thẳng đầu.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng M146 bắn thẳng vào đầu, rơi ra hai mươi ba đồng xu.

Sau khi gϊếŧ người xong, Nguyễn Vũ nhanh chóng thu thập các vật phẩm khác.

Không hổ danh là thành Sư Tử, người đi lại rất nhiều.

Nguyễn Vũ vừa thu thập vật phẩm xong, chuẩn bị đi ra ngoài thì bất ngờ có người nã súng vào người cậu, cậu bị trúng đạn.

Nhưng Nguyễn Vũ phản ứng rất nhanh, anh không giống như những người khác, thấy bị thương liền chạy đi, mà ra tay đánh trả, khiến đối phương cũng bị thương.

Sau đó, Nguyễn Vũ xoay người quỳ xuống đất, mà người nọ cũng ngã theo cậu. Cậu tiếp tục lên đạn và nhắm bắn người kia lần nữa.

Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng M416 kết liễu người chơi Tuyết nguyệt thứ mười bốn.

[Mẹ nó chứ, đây là chiêu thức gì vậy?]

[Lợi hại lắm, báo thủ, cậu có thể biểu diễn lại lần nữa được không?]

[Streamer kết thúc nhanh quá, tôi còn chưa kịp phản ứng gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi thấy lối chơi như thế này đấy.]

[Ôi, cái này có ích phết, tôi cũng thường xuyên gặp phải tình huống như này.]

[Streamer ơi, cậu có thể nói cho chúng tôi nghe về nó không?]

Nguyễn Vũ kết liễu người chơi này, sau đó cẩn thận băng bó bản thân. Cậu nhìn thấy khu bình luận đang xôn xao cả lên, nhớ lại bản thân đâu có dùng chiêu thức gì đâu? Chẳng qua chỉ là một phản ứng bất ngờ sau khi bị đả thương do một phút lơ đễnh mà thôi, nhưng làm sao cậu dám thừa nhận bản thân mình bất cẩn không tập trung được chứ!

Nguyễn Vũ xoa mũi, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Cái này gọi là chiêu bái phật. Nếu có ai đánh các cậu, vậy thì đừng chạy vội, hãy phản công khiến đối phương phải quỳ xuống. Tôi thấy những người mới chơi có thể thử như vậy, biết đâu lại có kết quả như mong đợi.”

Xét thấy Nguyễn Vũ rất nghiêm túc giới thiệu, tất cả mọi người trong livestream đều nửa tin nửa ngờ.

[Thật hay giả đấy? Còn có loại chiêu thức này sao?]

[Chiêu bái phật cơ đấy, cười chết tôi rồi. Cậu đang bịa láo đúng không?]

[Tôi là người mới, xin hỏi đây có phải là bí kíp độc quyền của streamer không?]

[Ha ha, sao cậu không gọi là chiêu thức quỳ xuống đi, lại còn bái phật nữa chứ, có quỷ mới tin cậu.]

Trong phòng chơi điện tử sang trọng, ba người đang ngồi cười ngoác miệng đến tận mang tai, trên màn hình hiển thị buổi livestream của Nguyễn Vũ.

Ba người này chính là những kẻ mấy hôm trước bị Nguyễn Vũ thả bom nổ chết. Từ sau khi bị Nguyễn Vũ đánh bại, ngày nào bọn họ cũng ngồi xem livestream của cậu.

“Đại Bạch, Nhị Bạch, Tam Bạch mau ra đây nào, anh họ tới rồi.” Một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn khí chất ngời ngời gõ cửa phòng chơi điện tử, yêu cầu ba đứa con của mình phải hòa thuận với Sở Úy, nếu không sẽ phí công sức của bà.

Trong phòng chơi điện tử có ba người con trai mười tám tuổi giống y hệt nhau. Bộ ba nghe thấy mẹ gọi nhưng không hề nhúc nhích. Cả ba đều có sở thích rất giống nhau, đều mê mấy trò bắn tỉa này, lại còn là người hâm mộ của Nguyễn Vũ.

“Ôi dào, mẹ à, anh họ không phải đến tìm chúng con đâu, anh ấy tìm cha có việc đấy.” Đại Bạch sốt sắng nói.

“Vậy các con cũng phải ra ngoài chào hỏi anh họ một tiếng chứ.”

“Không phải trước kia các con rất sùng bái anh họ sao?” Bà mẹ hơi thắc mắc, trước kia ba đứa con của bà rất hay bám dính Sở Úy, vậy mà hôm nay lại tỏ thái độ khác lạ như vậy.

“Chúng con đã có thần tượng mới rồi, còn nữa, không phải anh họ đã sớm rời khỏi giới Esport rồi, chẳng lẽ chúng con không thể hâm mộ người mới sao?” Tam Bạch thẳng thắn nói.

Bà mẹ bối rối nhìn về phía Sở Úy vừa đi ngang qua, tự hỏi không biết anh có nghe thấy hay không.

Nhưng Sở Úy chỉ ra hiệu gật đầu và đi về phía phòng làm việc của chú anh.

Sở Úy vừa bước vào cửa, người đàn ông đã đứng dậy chào đón: “Tiểu Úy, sao cháu lại đến đây?”

Sở Úy vào thẳng vấn đề: “Tập đoàn xảy ra vài chuyện, ông nội nói muốn thương lượng với chú một chút.”



Nguyễn Vũ ở phía bên kia rất suôn sẻ, vừa chơi vừa dạy học cho mọi người.

Một lần nữa, cậu lại thể hiện những thao tác đáng kinh ngạc. Không biết cậu đã lấy dù từ lúc nào, sau đó nhảy thẳng lên một cái cần trục hình tháp.

Rồi, cậu nằm bò xuống, bắt đầu ngụy trang.

[Tôi phục cậu thật đấy, sao mà chỗ kỳ quái nào cậu cũng tìm được thế.]

[Tôi nói thật, streamer đã nằm xuống rồi thì dù dùng khoa học kỹ thuật cũng không tìm thấy nổi.]

[Lầu trên quen với mấy kỹ thuật công nghệ, chẳng lẽ hay bật hack sao, đúng là đồ khốn kiếp.]

[Ha ha, tôi hiểu rồi, mặc kệ là bản đồ nào, chỉ cần tìm điểm cao nhất mới bắt đầu được.]

[Ôi, thật may mắn, tôi mặc đồ giống y hệt cậu, tôi nghi ngờ đó chính là cậu, hố hố hố.]

Lúc này, Nhị Bạch đang say sưa tặng thêm tên lửa, trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Streamer, cậu có thể chia sẻ địa điểm ẩn nấp trong bản đồ sa mạc này được không?”

Nguyễn Vũ đồng ý với mọi yêu cầu: “Cảm ơn người có ID là Nhị Bạch đã tặng tên lửa, tôi sẽ làm như bạn muốn.”