“Cậu nhìn giống y hệt cậu ta á, cậu ta là một game streamer thường chơi pubg, chuyên chơi kiểu ‘anh hùng’ núp, tôi toàn xem livestream của cậu ta còn học được không ít kỹ thuật núp lùm.” Tài xế phấn khích nói.
“Không phải cậu đang lừa tôi đấy chứ? Hai người nhìn giống y hệt nhau.” Tài xế vẫn không tin hỏi lại cậu.
“Tôi lừa anh làm cái gì, thật sự tôi không chơi trò chơi này.” Nguyễn Vũ nghiêm trang phủ nhận.
“Đm, không phải chứ giọng của cậu cũng giống hệt cậu ta, cậu chính là cậu ta đúng không?” Tài xế khẳng định lại lần nữa.
“Hả, giống nhau như vậy sao, streamer nào vậy, để tôi đi xem thử xem nào?” Nguyễn Vũ tiếp tục giả vờ giả vịt.
“Trên Cao Thố ấy, cậu gõ tìm kiếm báo thủ mạnh nhất là ra, có điều cậu ta toàn livestream vào ban đêm thôi, giờ ban ngày cậu muốn xem cũng xem không được.”
“May cho cậu là tôi có video người ta cắt ghép lại, có muốn xem không?” Tài xế hăng hái đề cử.
“Vậy sao, bây giờ cậu ta nổi tiếng lắm hả?” Nguyễn Vũ tùy ý hỏi một chút.
“Cậu ta rất là hot nha, hai ngày nay không biết ở đâu xuất thế ngang trời, lại là đứa chơi chó nhất trong lịch sử game này, ngày đầu tiên vào đã chơi Long Tề một vố, ngày hôm sau lại chơi Đại Giang.” Tài xế cười cười giới thiệu.
“Anh thích streamer này lắm à?” Nguyễn Vũ đảo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Nói làm sao nhỉ, cảm thấy cậu ta rất thú vị, cách chơi cũng rất là lạ, có thể học được không ít thủ thuật.” Tài xế còn chưa nói đã thì đã đến nơi rồi, Nguyễn Vũ xuống xe trước, mở miệng cười: “Cảm ơn anh đã thích.”
Nguyễn Vũ xuống xe đóng cửa lại, tài xế vẫn còn đang suy nghĩ những lời này là có ý gì.
Đợi đến khi xe chạy được nửa đường rồi, anh ta mới được khai sáng ra, mẹ kiếp, là cậu ta! Người mới ngồi xe của anh ta chính là tên báo thủ kia!!!
Nguyễn Vũ không có trực tiếp đi về nhà ngay mà là đi siêu thị mua sắm, trong nhà không còn gì để ăn nữa rồi cậu phải đi mua đồ ăn về tích trữ, có thực mới vực được đạo.
Nguyễn Vũ cuối cùng vác một túi đồ siêu to khổng lồ đi ra khỏi siêu thị, lại gặp phải mấy con bé du côn lông bông đang đùa giỡn với nhau, Nguyễn Vũ hơi chau mày đi vòng qua bọn họ.
Đang đi về nhà cậu lại bị người khác gọi lại, lần nào gọi lại cũng có chuyện mà: “Nguyễn Vũ, sao vừa rồi mày giả vờ như không biết tao hả?”
Đó là giọng của một cô gái, Nguyễn Vũ quay đầu lại chỉ nhìn thấy một cô bé khuôn mặt tròn tròn ăn mặc đồng phục học sinh xộc xà xộc xệch lại còn trang điểm đậm, tóc tai thì rối tung rối mù. miệng còn đang nhai kẹo cao su.
Nguyễn Vũ không nói chuyện, dù gì cậu cũng không nhận ra đây là ai, nói nhiều sai nhiều, vẫn là im lặng là vàng.
“Tao hết sinh hoạt phí tháng này rồi.” Cô ta duỗi tay ra về phía cậu, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Thấy vậy, Nguyễn Vũ mới sực nhớ ra trong sách có nhắc tới nhân vật này, Nguyễn Yên, con gái ruột của cha mẹ Nguyễn, nhỏ hơn Nguyễn Vũ vài tuổi.
Nguyên chủ học hết cấp ba, tức là đến tuổi trưởng thành, bị bố mẹ nuôi bắt bỏ học ra ngoài đi làm phụ giúp cho gia đình.
Mấy năm nay, học phí và sinh hoạt phí của Nguyễn Yên đều là do nguyên chủ gánh vác, nguyên chủ ăn mặc cần kiệm chẳng dám mua cho mình cái gì, toàn bộ tiền kiếm được đều đưa cho cha mẹ Nguyễn.
Nguyễn Yên vốn dĩ không có khả năng đến thành phố này để học, gia đình cũng có đủ điều kiện cho con gái học ở đây, nhưng cô ta la khóc om sòm, sau khi cô ta đập không ít đồ đạc trong nhà, cuối cùng nguyên chủ vẫn phải thỏa hiệp. Như vậy một ngày nguyên chủ phải làm ba công việc cùng một lúc mới có thể đủ trang trải chi tiêu trong nhà cùng với học phí và sinh hoạt phí của Nguyễn Yên.
Nguyễn Vũ không khỏi bội phục nguyên chủ lúc trước dù rất thiếu tiền cũng không lấy 100.000 tệ mà Lê Văn ném ở trên bàn chỉ vì vừa nghe thấy điều kiện là nguyên chủ phải rời khỏi Tống Thanh Viễn.
Đây chẳng phải là tự do quý giá, nhưng tình yêu càng đắt giá sao?
Đây chẳng lẽ là phẩm chất tốt đẹp của vai chính à?
Có thể có, nhưng mà không cần thiết!
Nguyễn Vũ vừa nhớ tới ngày mà xuyên tới đây trong thẻ của nguyên chủ chỉ còn sót lại đúng 38 tệ, cậu còn cảm thấy thật sự rất hoang đường, hiện tại rốt cuộc đã hiểu ra.
“Không có, em về xin cha mẹ của em đi.” Hồi tưởng kết thúc, Nguyễn Vũ lạnh lùng từ chối.
“Mày thái độ cái kiểu gì vậy, đừng nghĩ rằng tao không biết mấy nay mày làm gì, mày lên livestream kiếm lời không ít tiền, mau nôn ra đây cho tao.” Hai ngày này Nguyễn Yên lên mạng biết được Nguyễn Vũ vậy mà đã nổi tiếng lên nhờ livestream trên nền tảng Cao Thố, rõ ràng có tiền lại không chuyển tiền cho cô ta tiêu xài, may là hôm nay cô ta gặp được cậu ở đây.
Nguyễn Vũ chỉ coi như không nhìn thấy cô ta, quay đầu rời đi.
Cho dù là cậu có tiền, nhưng dựa vào cái gì phải đưa cho bọn họ?
“Mày cẩn thận tao nói cho cha mẹ, đến lúc đó mày phải nhận quả đắng đấy con.” Nguyễn Yên trực tiếp hét vào mặt cậu.
Người trong thôn chú ý đạo hiếu, bách thiện hiếu là trên hết, khi còn nhỏ cả gia đình này đều dựa vào những điều luật đó để khống chế nguyên chủ, khiến nguyên chủ không thể không vâng lời cha mẹ.
“Tuỳ em!” Nguyễn Vũ cười, người của cái nhà này thật là quá đáng quá rồi đấy.