Chương 2

Trước khi đi ngủ, Nguyễn Vũ đứng trước gương, thật ra vẻ ngoài rất giống với mình kiếp trước, nhìn cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Ngủ thẳng một giấc đến sáng, tinh thần sảng khoái.

Chuyện thứ nhất Nguyễn Vũ làm là đi cửa hàng điện thoại di động, mua một cái điện thoại tiết kiệm chi phí nhất.

Vừa mới ra khỏi cửa hàng, đã bị gọi lại.

“Nguyễn Vũ.”

Nguyễn Vũ nhìn về người thiếu niên đối diện, dáng vẻ dịu dàng lễ độ.

Nhưng khi nói chuyện lại là: “Cậu dám kéo tôi vào sổ đen? Tôi đã nhắc cậu là đừng làm cho Văn Văn tức giận, sao cậu không nghe tôi nói.” Bộ dáng người thiếu niên chính là muốn hỏi tội.

Nguyễn Vũ tức giận rồi, tại sao hắn ta cứ như âm hồn không tan thế?

Cậu là trai thẳng, cậu thật sự không muốn bị cuốn vào câu chuyện máu chó, lòng vòng như vậy, thật không thể chịu nổi.

Nguyễn Vũ liếc mắt một cái, đánh giá thiếu niên, hằng giọng nói: “Tống Thanh Viễn, đừng bám lấy tôi, Văn Văn của anh tức giận thì liên quan gì đến tôi? Anh đi mà dỗ cậu ta, phiền tôi làm gì?”

“Tôi bám lấy cậu? Thật là buồn cười.” Rõ ràng Tống Thanh Viễn không nghĩ đến Nguyễn Vũ sẽ nói chuyện kiểu như vậy với hắn, hơi sửng sốt rồi phản bác lại.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Nguyễn Vũ không nghĩ sẽ quan tâm hắn, xoay người muốn đi.

“Cậu không thể đi, cậu phải đi cùng tôi đến xin lỗi Văn Văn.” Tống Thanh Viễn cản Nguyễn Vũ lại.

“Xin lỗi? Anh đang nói đùa à? Tôi cho rằng mình không hề làm sai cái gì mà cần phải xin lỗi cậu ta cả.” Nguyễn Vũ thật sự rất muốn cười.

“Tại sao cậu không biết hối lỗi?” Trên mặt Tống Thanh Viễn thể hiện sự phản đối đến cùng.

“Nghe này, tôi không rảnh để cãi nhau với các người, chó ngoan không cản đường.” Nguyễn Vũ vòng qua hắn, đi về phía trước.

“Nguyễn Vũ, cậu còn như vậy, tôi sẽ càng chán ghét cậu hơn.” Tống Thanh Viễn ra đòn sát thủ, bình thường chỉ cần Nguyễn Vũ không nghe lời hắn, hắn đều nói như vậy và Nguyễn Vũ sẽ xuống nước thỏa hiệp.

“Vậy thật cảm ơn anh, tôi còn đang mong ước đây.” Nguyễn Vũ quay đầu lại cười.

Nụ cười tự tin này Tống Thanh Viễn chưa từng thấy qua. Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc lại cho hắn cảm giác rực rỡ hẳn lên, cũng tỏa ra sự thu hút riêng biệt nào đó.

Tống Thanh Viễn hồi thần lại, hắn cảm thấy mình bị ngu rồi, Nguyễn Vũ sao lại có sự cuốn hút đến vậy.

“Nghe nói cậu đã quỳ trước mặt Nguyệt Lão ba ngày ba đêm, chỉ vì cầu được ở cùng với tôi.” Thanh âm Tống Thanh Viễn từ từ truyền đến.

Hắn nói xong, lần nữa đi đến trước mặt Nguyễn Vũ, vẻ mặt khinh thường nhìn Nguyễn Vũ: “Cậu cầu xin Nguyệt Lão cũng vô dụng, người tôi thích chính là Văn Văn.”

Nguyễn Vũ nhíu mày, thật không thể tưởng tượng: “Quỳ Nguyệt Lão? Buồn cười quá đi. Anh hãy nghe cho kỹ đây, Nguyễn Vũ tôi mặc kệ là đời trước hay đời này, miếu Nguyệt Lão tôi sẽ không liếc mắt một cái, chỉ có trước mặt Thần Tài, tôi mới quỳ thẳng đến không đứng lên nổi mà thôi.”

Không quan tâm việc nguyên chủ có quỳ hay không, chỉ là cậu không thể thừa nhận.

“Tống Thanh Viễn, tôi thật sự không thích anh, anh nghe hiểu chưa.”

“Cậu… Nguyễn Vũ, trước kia cậu sẽ không nói những lời như vậy.” Tống Thanh Viễn cắn răng, biểu hiện căm hận, nửa ngày cũng chỉ phun ra được một câu như vậy.

“Nói những lời gì? Không thích nghe thì đừng nghe, tôi rất bận, vui lòng nhường đường.” Nguyễn Vũ đã hết kiên nhẫn.

“Hừ, đừng cho là tôi không biết mánh khóe nhỏ này của cậu, muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt chứ gì?” Tống Thanh Viễn tự cho là mình rất hiểu biết cách bày trò của Nguyễn Vũ.

“??? Anh đúng là cực phẩm nhân tài!” Nguyễn Vũ vỗ tay khen ngợi, nói xong nhấc chân chạy luôn, cậu nghi ngờ đầu óc hắn có bệnh.

….

Tình tiết máu chó thật sự xảy ra với cậu rồi!

Nguyễn Vũ Trở lại phòng thuê, ăn bữa cơm đơn giản, Nguyễn Vũ kiểm tra thiết bị livestream xong, chọn một nền tảng tương đối hot, ký hợp đồng nửa năm, thu nhập nhận hơn nửa.

Đời trước làm mệt đến chết đột ngột, đời này Nguyễn Vũ quý trọng sinh mệnh, thời gian livestream tùy ý, thời gian không cố định.

Buổi tối 8 giờ, Nguyễn Vũ đúng giờ mở livestream lên.

Phòng livestream trống rỗng, Nguyễn Vũ cũng không lo lắng, nhìn các chủ kênh khác trong nền tảng, hoặc là khoe tài nghệ, khoe giọng, còn có khoe cả xương quai xanh.

Camera trước mặt, Nguyễn Vũ tự nhiên lick mở một trò chơi bắn súng.

Ngẫu nhiên có vài người qua đường vào phòng livestream, ngạc nhiên ba giây, gương mặt này của Nguyễn Vũ đủ để giữ chân bọn họ lại rồi.

Người đến người đi, qua hơn mười phút, phòng live stream cũng tích lũy được mấy chục người.

Bình luận bắt đầu được mở.

[ Anh trai nhỏ bao nhiêu tuổi vậy?]

[ Anh trai nhỏ thật đẹp nha, quá ưa nhìn rồi, không biết đã có bạn gái hay chưa?]

[ Một thiếu niên trưởng thành như vậy, kỹ thuật có lẽ không tốt.]

[ Lầu trên, là hâm mộ hay ghen tị vậy?]

[ Tôi cược chủ kênh sẽ nhanh rơi xuống.]

Nguyễn Vũ nhìn lướt qua khu bình luận không nói chuyện.