Chương 11

Nguyễn Vũ tay cầm hương đi thẳng đến cửa chùa nhưng lại bị ngăn lại.

Người đưa tay ngăn cậu lại là một vị sư thầy khoảng tuổi trung niên, sư thầy nói: “Để phòng tránh hoả hoạn khách vào chùa không được phép châm hương trong phạm vi chùa, phải châm hương bên ngoài xong mới được đi vào.”

Nguyễn Vũ nhìn theo ngón tay của ông ấy về phía cách đó 50m, đây không phải là nơi cậu mới vừa đi vào hay sao?

Nguyễn Vũ: “...”

Nguyễn Vũ cầm trong tay bó hương im lặng không nói, hoá ra nãy giờ cậu làm chuyện không đâu!!!

Không còn cách nào Nguyễn Vũ đành cầm bó hương quay trở lại nơi đó.

Đến gần thì có bốn đến năm người đang dâng hương, Nguyễn Vũ không muốn chen chúc nên đứng một bên để chờ họ dâng xong.

Dưới gốc cây hoa anh đào ở bên kia, một người dáng cao gầy, đeo khẩu trang và mặc áo hoodie xám phối hợp với màu quần trái ngược màu áo, trên tay cầm một chiếc máy ảnh giá trị không rẻ chút nào, người này đang chụp cảnh dâng hương của người xung quanh.

Khi Nguyễn Vũ xuất hiện trong khung hình thì máy ảnh hơi khựng lại.

Mặc dù Nguyễn Vũ đứng cách bàn thờ dâng hương xa đến 2m nhưng người này lại dần dần di chuyển máy ảnh hướng đến nơi có Nguyễn Vũ.

Trong khung hình, thiếu niên đứng dưới gốc cây hoa anh đào, đôi mắt hờ hững màu hổ phách nhạt, tóc đen bóng toả sáng dưới những tia nắng mặt trời, lông mày hơi nhíu lại, nước da trắng toát lên vẻ lạnh nhạt.

Người đàn ông ngẩn ngơ khi nhìn vào bức ảnh chụp trong khoảnh khắc quý giá.

Ngay sau đó người đàn ông và Nguyễn Vũ chạm mắt nhau.

Nguyễn Vũ rất nhạy bén trong việc tìm máy ảnh, chỉ trong thoáng chốc đã phát hiện có người đang chụp lén mình, cậu nhìn thẳng theo hướng mà mình phát hiện có máy ảnh.

Người đàn ông đứng ngơ ngẩn trước ánh mắt đó nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh nhìn thẳng vào Nguyễn Vũ, trong mắt mang theo sự tò mò về một thứ gì đó.

Nguyễn Vũ hơi nhếch mày, người quen hả? Hay là một người xem livestream nhận ra mình? Nhưng mà đối phương mang khẩu trang nên Nguyễn Vũ khó có thể chứng minh được mấy suy đoán đó.

Vào lúc này, đằng trước đã không có ai, Nguyễn Vũ đi lên trước trực tiếp ném cả bó hương vào lửa, hành động này của cậu nhìn không giống một tín đồ của Phật chút nào.

Người xung quanh nhìn Nguyễn Vũ với ánh mắt kì lạ, họ vừa đốt vừa cầu thần khấn phật, mỗi lần chỉ ném một ít chưa từng gặp qua ai có cách làm như Nguyễn Vũ.

Ở một bên, người vẫn luôn dùng máy ảnh đi theo thân hình Nguyễn Vũ đã bật cười thành tiếng trước hành động đó của cậu.

Nguyễn Vũ liếc mắt nhìn người đó rồi đầu cũng không quay lại lần nào nữa cứ thế mà đi thẳng vào chùa, đây chắc chắn không phải là người quen, bởi vì mỗi lần người quen của nguyên chủ xuất hiện nhất định sẽ đến nói móc châm chọc cậu ấy.

Đợi sau khi Nguyễn Vũ đi xa, người đàn ông mới hạ máy ảnh xuống, nhìn theo bóng lưng Nguyễn Vũ đang đi vào chùa.

Một lát sau, có mấy vệ sĩ bao vây lấy người đàn ông trẻ tuổi này, một ông bác gần 50 tuổi cung kính đứng ở trước mặt của người đàn ông nói: “Thiếu gia, thời gian ba ngày đã hết, lão gia gọi cậu quay về tiếp tục công việc học tập về tập đoàn của cậu.”

“Không cần phải vội, bà nội nói cho cháu nghỉ nửa ngày, nhờ cháu chụp hình ảnh mọi người dâng hương ở chùa cho bà, bác cũng biết rồi đó, thân thể bà nội gần đây không được tốt lắm nên không thể tự mình đến đây, cho nên nhờ cháu chụp hình để bà nhìn ảnh an ủi mình.” Giọng nói của Sở Uý trong sáng rõ ràng.

Quản gia im lặng một lát rồi quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho lão gia.

Điện thoại vừa kết nối Sở Úy đã lấy qua nói với người trong điện thoại: “Ông nội, không phải cháu không muốn quay về, trong một năm này cháu được nghỉ chỉ có ba ngày, hơn nữa bà nội bảo cháu chụp hình chùa Thiên Phúc và đã cho phép cháu thêm nửa ngày.”

“Thằng nhóc thối, ở bên ngoài chơi ba ngày rồi, lần này quay về phải học thêm một tuần.” Ông nội Sở giọng nói mang theo ý cười thân thiết.

“Hừ, cháu đã nắm giữ hết tình huống của tập đoàn nhà mình rồi, sản nghiệp liên quan cháu cũng đều hiểu biết, cháu nói thật chứ ông đã không còn gì để dạy cháu nữa rồi.” Sở Úy quen cửa quen nẻo cùng ông nội nhà mình cãi nhau qua điện thoại.

“Ranh con, đừng có mà tự cao, hừ, thứ cháu phải học vẫn còn nhiều lắm.” Mặc dù đang mắng nhưng ông ấy cũng thật sự vui vẻ, cháu trai mặc dù mới tiếp quản tập đoàn một năm nhưng đúng là quản lý gọn gàng ngăn nắp mọi thứ.

Hai mắt ông nội Sở ngân ngấn nước, nếu con trai và con dâu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đâu đến mức Sở Úy phải từ bỏ ước mơ để gánh vác trọng trách này.

“Tiểu Úy à, ông…” Ông nội Sở giọng nói nghẹn ngào.

“Được rồi ông nội, ông nói với bà nội cháu sẽ về ăn cơm chiều và cũng đem theo mấy tấm ảnh mà bà nhớ mong.” Sở Úy không thích những chủ đề quá nhạy cảm nên vội vàng cúp máy.

Ông nội Sở lau nước mắt, câu ‘ông nội thật xin lỗi cháu, một năm này cháu chịu khổ rồi’ cuối cùng vẫn chưa thể nói ra.

Tắt điện thoại, Sở Úy đem điện thoại trả lại cho quản gia, nghiêng đầu nói: “Đi thôi.”

Quản gia vui vẻ hiện rõ trên mặt, ông vội vàng kêu vệ sĩ mở đường.