Edit: Thập Tam Thoa.
"Phó Ức Lam, cô biết rõ tôi không dễ chọc, còn muốn cùng tôi chơi trò bỏ thuốc nhàm chán này?" Lật Hạ cười nhạo, "Tôi không đánh giá cao cô, cô cũng đừng nghĩ rằng có thể xem thường tôi."
Vườn hoa nhỏ cách party một khoảng khá xa, không người qua lại, mà bãi cỏ trong nhà đều là tiếng cười cười nói nói, lại càng sẽ không có người chú ý đến bên này.
Phó Ức Lam bị cô giữ chặt, tay đau đến xót ruột, sợ hơi động lập tức sẽ gãy. Muốn tìm người kêu cứu, nhưng cổ cũng đang bị bóp chặt, lập tức hô hấp không thông, làm sao còn có thể phát ra tiếng nữa.
Nhưng cô ta sợ nhất, vẫn là Phó Tư Lam thật xảy ra chuyện.
Không giống với cô ta, Phó Tư Lam trầm mặc biết điều, nghiêm túc thận trọng, ngày thường đều là dáng vẻ trầm tĩnh chín chắn. Nếu như thật bởi vì uống phải thuốc cô ta bỏ, ở ngay trước mặt các bạn học phát "xuân", chuyện này quả là là muốn mạng của cô ta.
Phó Ức Lam cũng không dám nghĩ đến, liều mạng giãy dụa, nhưng Lật Hạ vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô ta.
Nghĩ tới thời gian từng giây từng phút trôi qua, tình huống của chị gái càng lúc càng gay go, Phó Ức Lam lòng như lửa đốt. Mà party cách đó không xa bỗng nhiên nổi lên tiếng người huyên náo, cô ta không tự chủ được nghĩ có phải là đã phát sinh chuyện gì.
Lật Hạ thấy cô ta nhìn về phương hướng bữa tiệc, nước mắt muốn chảy ra khỏi khóe mắt, mới bình tĩnh nói: "Phó Ức Lam, lo lắng cho chị của cô sao?"
Phó Ức Lam không nói được, ánh mắt sắc bén, sự oán độc mãnh liệt hướng về trên người cô, ác độc như rắn rết.
"Biết "suy bụng ta ra bụng người" là sao không?" Lật Hạ chậm rãi nói, dừng giây lát, bỗng ánh mắt thay đổi, âm trầm nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẫn hận của Phó Ức Lam, ngữ khí trở nên tàn nhẫn, hầu như là từng câu từng chữ cảnh cáo:
"Nhớ kỹ cô hiện không thể làm gì được tôi. Cô nếu như còn dám nhục nhã chị tôi," cô tiến sát đến bên lỗ tai cô ta, như chặt đinh chém sắt, "Tao lập tức gϊếŧ mày!"
Phó Ức Lam cả người run lên, một giây sau, Lật Hạ mạnh mẽ đẩy ngã cô ta, cô ta ngã xuống đất, yết hầu cổ tay chỗ nào trên người đâu đâu cũng cảm thấy đau đớn, nhưng đau nhất vẫn là sự nhục nhã đã khắc sâu tận đáy lòng.
Cô ta quá khinh địch, lại để kẻ bỉ ổi như Lật Hạ làm mưa làm gió trên người cô ta.
Cô ta vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lật Hạ đứng trong màn đêm, tóc ngắn hơi rối, sắc mặt trầm tĩnh, phía sau cô lại là bóng đêm không giới hạn.
Chỉ có ánh sáng phát ra từ điện thoại của Lật Hạ là đặc biệt rõ ràng, trang web diễn đàn, nội dung trong video chính là điệu nhảy vừa nãy của cô ta trong bữa tiệc, tiêu đề là "Nữ tinh anh Phó gia mua vui" .
Mà cái diễn đàn đó, chính là Phó Ức Lam lúc còn học cao trung thành lập "Gái hư Lật Hạ".
Khi đó, cô ta dùng các loại lời đồn không có thật, cộng thêm "Con nhà giàu", "hội họp riêng tư "tươi mát"", "lóa mắt", "cuồng loạn", "đồi trụy", "Đe dọa" các loại từ then chốt nhằm kí©h thí©ɧ tầm mắt của mọi người.
Diễn đàn vừa mở lập tức trở nên nổi tiếng, rất nhiều học sinh cấp ba, sinh viên đại học, thậm chí là học sinh trung học đều đăng kí làm thành viên diễn đàn mở topic.
Xã hội này, người người đều là
biện hộ sĩ (xem trọng đạo đức), đều không chịu được những thứ chướng mắt, như Lật Hạ vậy là đại biểu đáng ghê tởm * của người không có đạo đức, hẳn là chịu đến toàn dân khiển trách.
Nhiều người ngoài đời rất hiền lành, nhưng ở trên internet, lại là người điên. Biện hộ lại làm cho bọn họ cực kỳ điên cuồng, dựng cờ chính nghĩa kết bè kết lũ, công kích chửi rủa ghê tởm trong lòng, nhưng lại không biết kỳ thực bản thân lại là công cụ của người khác.
Mà Phó Ức Lam chính là lợi dụng mạng lưới không ràng buộc này đem danh tiếng của Lật Hạ hủy đến triệt để.
Trang web này bị Lật Thu mời hacker công kích nhiều lần, nó vẫn có tầm ảnh hưởng rất lớn, cho dù Phó Ức Lam mất đi khống chế, nhưng ở những nơi khác lần lượt tro tàn lại cháy, cuối cùng bị người bí ẩn không biết nắm giữ.
Đến hiện tại, nó không chỉ khiển trách một mình Lật Hạ, mà trở thành gossip girl lộ ra những scandal tương tự.
Hiện tại mỗi ngày có hơn 5 ngàn hội viên trở lên đăng nhập vào diễn đàn, hầu hết đều là học sinh, cùng học sinh vừa tốt nghiệp những năm gần đây.
Phó Ức Lam sửng sốt, lẽ nào muốn đem những hình ảnh đáng xấu hổ không được tự nhiên vừa nãy... Cô ta làm sao có thể nghĩ đến bản thân thành lập diễn đàn cuối cùng lại là làm hại đến trên đầu mình.
"Không được đăng!" Cô ta đột nhiên hét lên, hướng Lật Hạ vồ tới. Nhưng Lật Hạ đột nhiên đá một chân lên, cơn gió mạnh đập vào mặt, cả người Phó Ức Lam cứng đờ, quỳ ngồi dưới đất, không dám nhúc nhích.
Lật Hạ không có đá cô ta, tuy rằng tư thế cực kỳ hung tàn, nhưng cũng không dùng bao nhiêu lực, gót giày cao gót của cô quét đến chóp mũi của Phó Ức Lam, cố định, cách cô ta chỉ một cái ngón tay.
Hoàn toàn là sỉ nhục.
Phó Ức Lam biết, nếu như Lật Hạ nâng chân, chỉ cần hơi thẳng chân ra, mũi của cô ta tức khắc đứt đoạn.
Cô ta không dám động, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, khuất nhục quỳ một chân trên đất, trơ mắt nhìn ngón tay Lật Hạ lướt trên màn hình gửi video đi, 1%, 50%, 100%, gửi đi thành công.
Lật Hạ vẫn không thu chân về, hướng chóp mũi của cô ta không nhúch nhích, nhìn từ trên cao xuống: "Phó Ức Lam, tôi nói rõ với cô, cái này chính là tôi làm. Dùng để trả thù cô phao tin nói xấu tôi."
Đúng, chuyện này trước đây cô không biết, cô rõ ràng chỉ là thành viên ban nhạc ở quán bar, nhưng mọi người lại gọi cô là gái hư, mà cái diễn đàn này càng là không hiểu ra sao, mỗi ngày đều có lời đồn liên quan tới cô.
Được thừa hưởng ký ức của chị, biết chị lần lượt mời hacker công kích, Lật Hạ mới biết là Phó Ức Lam giở trò quỷ.
Phó Ức Lam khuất phục nhìn chằm chằm giày cao gót của Lật Hạ trước mặt, trong lòng dâng lên oán hận đến tận trời, cô dám quang minh chính đại khiêu chiến với cô ta, coi thường cô ta. Hàm răng thiếu chút nữa cắn đứt, nhưng lời nói ra lại là:
"Không phải tôi."
Lật Hạ nhấc mi khinh thường, mũi chân hơi động, đáy giày tức thì đặt trên lỗ mũi Phó Ức Lam.
Phó Ức Lam kinh ngạc, sau đó ngã ra, không thể tin nhìn chằm chằm Lật Hạ, trên chóp mũi cô ta là bùn đất của đáy giày, mùi đặc biệt gay mũi, Phó Ức Lam hận không thể nhào tới xé cô thành từng mảnh.
"Không phải cô sao? Nhưng tôi lại cho rằng đó chính là cô." Lật Hạ biết rõ giọng điệu của cô ta, cũng lười cùng cô ta tranh cãi, cô thu chân về, trong lòng yên lặng nghĩ, sự oán hận, không thể diệt trừ, vậy thì đến báo từng cái một.
"Còn không đi cứu chị của cô sao?" Lật Hạ cười khẩy.
Phó Ức Lam lúc này mới phát giác, không kịp đi rửa mặt thay quần áo, không kịp cùng Lật Hạ tranh tài, nhanh chóng chạy đi. Một thân hỗn loạn chạy đến trên bãi cỏ, nhưng Phó Tư Lam vẫn là dáng vẻ ôn nhu có độ, đang nói chuyện cùng mấy người bạn. Căn bản một chút dấu hiệu dị thường đều không có.
Cô ta sửng sốt, thế mới biết bị Lật Hạ lừa.
Nhưng xoay người muốn đi đã không còn kịp, có mấy người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ta:"Ức lam, em bị sao thế?"
Phó Tư Lam cũng kỳ quái đi về phía cô ta, Phó Ức Lam tàn nhẫn móng tay bấm vào lòng bàn tay, vừa muốn khóc thảm nói Lật Hạ bắt nạt cô tôi. Nhưng các bạn học lại đẩy bánh kem đến đây, bài hát sinh nhật bắt đầu vang lên.
Phó Tư Lam mỉm cười ước nguyện, nghiêng người thổi nến, lúc này giọng nói nhẹ nhàng của Lật Hạ lại truyền tới: "Cũng chúc chị Lật Thu sinh nhật vui vẻ."
Tô Tiếu cảm thấy mới mẻ: "Sinh nhật Lật Thu cũng là ngày hôm nay sao? Thế nào lại trùng hợp như vậy?"
Lòng Phó Ức Lam như bị đâm một cái, phản xạ có điều kiện nở nụ cười ấm áp nói: "Là thật khéo. Chị tôi sinh ra vào hừng đông, chị hai Lật Thu lại đến nửa đêm mới ra đời." Cô ta hết sức cường điệu khi nói từ "Chị hai".
Lật Hạ như có như không nở nụ cười: "Nhưng tôi lại cảm thấy Tư Lam mới xứng làm chị hai, dù sao, chị ấy cũng là bảy tháng sinh non."
Phó Ức Lam mãnh liệt chấn động, người chung quanh cũng kinh ngạc. Quan hệ Phó gia cùng Lật gia, mười năm nay không ai nói đến, bởi vì trưởng nữ cùng sinh một ngày, thêm nữa thời gian đã lâu, cũng không nói được ai là tiểu tam.
Nhưng tin tức này...
Phó Ức Lam trong lòng thiếu chút nữa điên cuồng, mặt ngoài liều chết mỉm cười, vừa muốn phản bác, Lật Hạ đã cười nhìn về phía Phó Tư Lam: "Chị hai, chị nói có đúng không?"
Phó Tư Lam không có nửa điểm kinh ngạc, giơ ly rượu lên mỉm cười: "Đúng, Lật Thu hẳn là chị cả. Cũng chúc chị ấy sinh nhật vui vẻ."
Phó Ức Lam không thể tin, Tô Tiếu cũng nâng ly: "Chúc Lật Thu cùng Tư Lam sinh nhật vui vẻ." Những người khác cũng theo ồn ào.
Sau khi mọi người cắt xong bánh kem, cũng dần tản đi.
Phó Ức Lam kéo Phó Tư Lam đi qua một bên: "Chị, chị điên rồi sao, làm sao lại có thể thừa nhận như thế?"
Phó Tư Lam không nói gì, đưa điện thoại ra: "Cô ấy gửi video của em đến điện thoại của chị."
Phó Ức Lam sững sờ, lúc này mới ý thức được, cô ta lo lắng sẽ đăng trên diễn đàn, lại không để ý đến giai điệu gửi của điện thoại, nói như vậy, vừa nãy Lật Hạ nói sẽ đăng lên trên diễn đàn, cũng là lừa cô ta.
"Chị, chị cũng thật là, cho dù là vì cái video này, coi như cô ta có đăng nó lên, chỉ cần em lại đăng một đoạn hoàn chỉnh, cũng sẽ không có chuyện gì." Phó Ức Lam tuy rằng sợ, nhưng do gió lạnh thổi qua, rất nhanh lại tỉnh táo.
Phó Tư Lam lắc đầu một cái: "Cô ấy có ghi chép của mẹ nằm bệnh viện năm đó, nếu như chị không thừa nhận, cô ấy sẽ công bố ra. Tuy rằng....." Cô bất đắc dĩ, "Cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ công bố."
Phó Ức Lam choáng váng, Lật Hạ mới tỉnh lại chưa được bao lâu, cô ta đến tột cùng là từ nơi nào biết được chân tướng của những sự việc trước đây?
Phó Tư Lam nhìn cô gái tóc ngắn ở xa xa đang tán gẫu cùng Nghê Lạc, than nhẹ: "Lại nói, chị vốn là sinh non, mẹ.....," cô dừng một chút, trong mắt là tâm tình không nói ra được, ".....đúng là tiểu tam."
Cô dứt lời lập tức rời đi.
Phó Ức Lam nhìn bóng lưng cô rời đi, chỉ tiếc mài sắt không thành kim!
Cô ta cầm điện thoại di động của chị gái, suy nghĩ một chút, không chút do dự chuyển đến thư mục trên điện thoại, đăng video lên diễn đàn.
Mà lúc này, điện thoại của Lật Hạ vang lên, cô cũng là thành viên của diễn đàn "Gái hư", còn đặc biệt cài nhắc nhở.
Mở ra xem, không khác gì dự liệu của cô, video quả nhiên được đăng lên.
Ngăn ngắn mấy phút đã có hơn trăm bình luận, màn hình chật kín đều là "*", "Tiện X", "Trên", "Làm", "Xuyên" tất cả các loại từ then chốt.
Xem ra người nào đó tự bôi xấu bản thân cũng rất lợi hại, thậm chí còn không tiếc đem những từ ngữ dâʍ ɭσạи, xấu hổ kia đều đặt ở trên đầu mình.
Lật Hạ khẽ mỉm cười, ngón tay ở trên màn ảnh lướt mấy lần, lập tức đem thẻ nhớ trong điện thoại rút ra.
Hoàn tất cũng không chút biến sắc, cô xoay người nhìn Nghê Lạc cười: "Có thể cho số điện thoại không? Hoặc là, ngày nào đó tôi muốn gây dựng lại ban nhạc, làm Bass cho tôi đi."
Cô sẽ không mở ban nhạc, cũng không cần Bass, nhưng cô biết, chàng trai mới 21 tuổi này, là cao thủ chơi cổ phiếu.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc viết về chị Tần Cảnh, biên tập bảo không đủ số lượng từ, một chưởng đem tôi đập chết, bức bách tôi lại viết rất nhiều phiên ngoại;
Sau đó đến chị Nghê Già, biên tập lại nói kết thúc không xuôi, thế là lần thứ hai một chưởng đem tôi đập chết, bức bách lại phải viết phiên ngoại về chị ấy...