Chương 46

Giờ hoàng đạo đã điểm, mị lại ngoi lên đây ヽ(>∀<☆)ノヽ(>∀<☆)ノヽ(>∀<☆)ノ

Trên đường đi làm Lật Hạ có đi ngang qua Bách hóa Phó Lam. Sau khi tiến hành rà soát chỉnh đốn lại, việc buôn bán có chút tiêu điều. Nhưng dù sao bây giờ cũng là buổi sáng, nhìn lướt qua cũng miễn cưỡng coi như là có kẻ đến người đi.

Chuyện an toàn vệ sinh thực phẩm lần trước, tuy có gây khủng hoảng, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô lại liếc nhìn về phía Bách hóa Phó Lam một lần nữa, chợt thấy Lam Ngọc và Phó Ức Lam không biết xuất hiện từ lúc nào, dường như đang liều mạng muốn xông vào bên trong nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại.

Lam Ngọc mồm đầy những lời lẽ chửi rủa điên cuồng mắng: "Phó Hâm Nhân khốn nạn, ông đúng là đồ có mới nới cũ, đồ ăn cơm mềm! Có giỏi thì tìm người đi gϊếŧ Giản Nam đi, tức giận với hai mẹ con tôi làm gì? Đúng đấy, tôi chính là ngủ với ông ta đấy, tôi chính là ngủ với toàn bộ đàn ông trên đời này luôn đấy, cho ông đội cả triệu cái nón xanh luôn! Ông chính là số trời sinh bị vợ nɠɵạı ŧìиɧ, ông chính là trời sinh hạ tiện, hai đứa con gái tôi sinh cho ông cũng trời sinh hạ tiện nốt... Phó Tư Lam đồ quên mẹ này, tao rủa mày từ nay về sau sẽ luôn bị người...."

Lật Hạ đẩy cửa kính lên, không muốn nghe những lời nói dơ bẩn như vậy nữa. Cô không quan tâm đến tâm trạng bây giờ của Lam Ngọc và Phó Ức Lam là gì, điều cô quan tâm hơn là tâm trạng của Phó Tư Lam khi nghe những lời này. Không biết Phó Tư Lam sẽ có suy nghĩ thế nào đây?

Phía sau chợt xuất hiện ánh đèn đỏ nhấp nháy, cô quay đầu lại nhìn, trong lòng cả kinh, là xe của bệnh viện tâm thần! Xe dừng lại ở trước cửa Bách hóa Phó Lam, trong nháy mắt có rất nhiều người mặc đồ trắng kì dị đi xuống xe, cầm trong tay những mảnh vải trắng to và rộng đi về phía Lam Ngọc trói bà ta lại.

Lúc này bóng dáng Phó Hâm Nhân mới xuất hiện ở cửa sổ kính ở tầng hai, trông vô cùng lạnh lùng.

Lam Ngọc điên cuồng giãy dụa kêu to, cách một lớp cửa kính thủy tinh mà Lật Hạ vẫn mơ hồ nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế: "Tôi không có điên, tôi không có điên! Phó Hâm Nhân, Phó Tư Lam, đồ khốn nạn!"

Phó Tư Lam là đồ khốn nạn, vậy thì bà ta là cái gì chứ?

"Tôi không điên!"

Nghe nói tất cả những người bệnh khác khi bị bắt đi cũng đều kêu như vậy.

Nhưng cho dù bà ta là điên thật hay điên giả thì lần này Phó Hâm Nhân đúng là đủ ngoan độc. Ly hôn thôi thì làm sao mà đủ chứ? Tốt nhất là tống bà ta vào bệnh viện tâm thần, vậy thì mọi hành vi trước đây của bà ta đều là do bà ta bị điên, không có nửa xu quan hệ gì với Phó gia cả.

Lam Ngọc dãy dụa hồi lâu, Phó Ức Lam cũng ở một bên gào thét ngăn cản, nhưng dù sao cũng không thể chống lại được mấy người đàn ông vạm vỡ đó, cho nên, Lam Ngọc chỉ có thể bị gào khóc mang đi.

Lật Hạ thở dài, chỉ sợ từ nay về sau, bà ta cho dù không điên cũng bị ép cho phát điên luôn rồi.

Mà Phó Ức Lam bị bảo vệ đẩy ngã ở một bên, vẻ mặt trống rỗng.

Sáng sớm là giờ đi làm, rất nhiều nhân viên từ các tòa nhà xung quanh đi ngang qua đều liếc nhìn. Đám người tốp năm tốp ba đi ngang qua xe của Lật Hạ, vừa đi vừa nhỏ giọng nghị luận: "Anh nhìn thấy không? Cái người ngồi bệt trên đất kia chính là Phó Ức Lam đấy. Chính là nữ chính trong clip lần trước tôi cho anh xem đó."

"A, chính là người bắt chước phong cách của dì Tuyết sao?" Người đi đường còn khoa trương diễn tả lại: "Chính là "Chú Giản, chú hãy nhanh lên, nhanh lên, nhanh nhanh lên" đó hả? Cái clip kia tôi đã nghe nhiều người nhắc đến rồi, đúng là hót hòn họt trên mạng luôn đó."

"Hai mẹ con đều bị một người đàn ông ngủ cùng, đúng là ghê tởm muốn chết. Mẹ cô ta chính là tiểu tam, có lẽ cô ta được di truyền bản tính dâʍ đãиɠ đó."

"Cho nên mới nói tuyệt đối không nên làm tiểu tam làm gì cả. Mình làm tiểu tam, kết quả con gái mình sinh ra lại thành tiểu tứ, cùng hầu một người đàn ông với mình. Đúng là điên rồi mà!"

"Đương nhiên là điên rồi, không thấy lúc nãy còn bị bệnh viện tâm thần mang đi sao?"

"Đúng, báo ứng!"

Trải qua vài lần đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng dòng xe cộ cũng di chuyển được một chút. Xe của Lật Hạ cũng rời đi khỏi nơi đó.

Sau khi đến công ty, Lật Hạ theo thường lệ đi dạo quanh một vòng. Sau kì họp cổ đông lần trước, bên trong Bách hóa chưa từng đoàn kết như thế này, trạng thái tinh thần của nhóm nhân viên đều vô cùng tốt. Buôn bán cũng đạt tới giai đoạn cao điểm, bên trong bách hóa khách khứa đông vui nhộn nhịp.

Lên đến văn phòng, xem báo cáo kết quả kinh doanh mới nhất thì thấy doanh thu đang có chiều hướng tăng. Đây đúng là một chuyện đáng mừng. Nhưng còn chưa kịp vui mừng xong thì Thiên Hiền gọi điện thoại tới:

"Lúc nãy Lang thị vừa trình lên Ủy ban Chứng khoán muốn công khai thu mua tập đoàn Lật thị."

Lật Hạ ngẩn người: "Hắn ta thế nhưng lại công khai thu mua sao?"

"Đúng vậy, bọn họ muốn thu mua 30% cổ phần Lật thị, tổng cộng là 1 triệu 1508 vạn cổ, giá mua công khai là 9 đồng rưỡi một cổ."

Lật Hạ nắm chặt di động không nói nên lời. Lang gia lại chuẩn bị dùng một số tiền lớn như vậy để mua Lật thị, tình huống này là thế nào đây?

Đúng lúc này Nghê Lạc cũng bước vào.

Lật Hạ tắt điện thoại, vừa muốn nói tin này liền thấy sắc mặt anh cũng không tốt, trên mặt không có ý cười, ngược lại còn có chút trầm trọng.

Lật Hạ lập tức đoán được: "Chuyện camera theo dõi có kết quả rồi?"

"Ừ." Anh gật đầu, đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn cơ hồ bao phủ cô hoàn toàn, cũng không ôm cô, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, im lặng một lúc mới hỏi: "Em định đối phó với bọn họ như thế nào?"

"Bọn họ...? Cụ thể là những ai?"

"Theo như cậu của Phó Ức Lam nói thì những người có ý định gây tổn thương cho người nhà em là Phó Hâm Nhâm, Phó Tư Lam, còn có Lang Hiểu."

"Vậy.... có bằng chứng không?"

Nghê Lạc xoa mặt cô, "Hai người Phó gia kia có đoạn ghi âm, còn có tài liệu giấy tờ đủ để chứng minh người là do bọn họ sai khiến. Nhưng về phần Lang Hiểu thì không có chứng cứ gì cả."

Vẻ mặt Lật Hạ trống rỗng, có chút giật mình, không ngờ Phó Hâm Nhân lại có thể làm ra chuyện này.

Nghê Lạc thấy cô im lặng không nói, kéo cô vào lòng, thở dài: "Anh Việt Trạch nói, nhiều nhất chỉ là ngồi tù thôi, không thể bị phán tử hình được đâu." Dừng lại một chút, đôi mắt anh tối lại,

"Cho nên, Lật Hạ, nếu em đồng ý, chúng ta sẽ không đi theo trình tự luật pháp nữa. Chúng ta làm theo cách của chúng ta."

Đầu Lật Hạ dựa trong l*иg ngực Nghê Lạc, vẫn im lặng không có động tĩnh gì, qua một lúc lâu, anh mới nghe được giọng nói buồn bã mà vô lực của cô: "Đem người và bằng chứng giao cho cảnh sát trưởng đi."

Lại thêm một khoảng im lặng nữa, rồi mới nghe được giọng nói run rẩy của cô,

"Sao em có thể gϊếŧ ông ta chứ?"

Nghê Lạc không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.

Lật Hạ nhắm mắt lại, dựa vào lòng anh một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Ngoài ra, còn có một chuyện, Lang Hiểu..."

"Anh biết," Nghê Lạc cắt ngang lời cô, sắc mặt không mấy vui vẻ, "Hắn ta muốn công khai thu mua." Sau đó gần như hừ ra một tiếng đầy khinh bỉ, "Nói hắn ta đểu thật đúng là không sai mà, lại có thể vay từ ngân hàng một khoản tiền lớn như vậy để đi công khai thu mua."

Lật Hạ hiểu rõ, tuy rằng tình hình tài chính của Lang thị không tệ, nhưng để lập tức bỏ ra 10 triệu để đi mua Lật thị thì cũng không dễ, như thế thì chỉ còn một cách là đi vay. Tập đoàn có danh tiếng tốt có khác, đãi ngộ quả nhiên hơn người.

Lật Hạ nói, "Mấy nhà đầu tư cổ phiếu kia nhất định sẽ bán cổ phiếu cho Lang gia. Mà nếu bây giờ Lật thị muốn thu mua lại, giá mỗi cổ nhất định phải cao hơn, ít nhất cũng phải 10 đồng một cổ. Mua khoảng 20%, tính ra cũng phải đến 7, 8 triệu rồi."

Cô nhíu mày: "Nếu không, hay là tổ chức buổi họp công nhân viên chức, xem có thể trước ổn định phần tán cổ trong công ty, không để nó bị bán cho Lang thị không, còn lại 4% tán cổ ở bên ngoài thì chúng ta đi thu mua, như vậy có thể tiết kiệm được khá nhiều tiền. Còn khoản tiền này...."

Lật Hạ kiên định nói: "Một phần đi vay ngân hàng, một phần dùng doanh thu quý tới của Bách hóa, còn phần còn lại thì đem số tài sản mà mẹ để lại đi bán." Bao gồm cả nhà cửa, xe cộ, trang sức.

Cô nghĩ rằng, nếu là mẹ thì bà ấy cũng nhất định sẽ làm như vậy.

Ánh mắt Nghê Lạc trở nên sâu thẳm, nghe cô không chút hoang mang nói ra những lời này, khóe môi không tự chủ cong lên, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười,

"Tiểu nha đầu lừa đảo giờ thông minh ghê, nghĩ y như anh vậy."

Không thể dùng tiền của Nghê gia để mua lại số cổ phiếu kia, vậy thì chỉ còn cách đó mà thôi.

Lật Hạ chững lại nửa giây, trong lòng có chút kiêu ngạo, bĩu môi nói: "Em vốn thông minh sẵn rồi, là do anh đui mù nên mới không phát hiện ra thôi."

Nghê Lạc cười khẽ, hôn nhẹ lên môi cô một cái, trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Việt Trạch: "So với phòng thủ, anh thích là người tấn công hơn."

Lúc Nghê Lạc biết tin Lang gia công khai thu mua Lật thị thì anh đang ở cùng Việt Trạch để bàn bạc chuyện của cậu Phó Ức Lam. Bởi vì không thể dùng tiền của Nghê gia cho nên phương thức xử lý của Nghê Lạc về cơ bản đều giống với cách xử lý của Lật Hạ.

Nhưng khi anh nói ý nghĩ này cho Việt Trạch, Việt Trạch lại nói:

"Nếu là anh, anh sẽ không để ý đến Lật thị, mà sẽ đi thu mua Lang thị."

Nghê Lạc giật mình, hiểu ra, không phải thời xưa có câu "Thuyền cỏ mượn tên"* sao?

*một diệu kế của Gia Cát Lượng, ý chỉ người thông minh thì sẽ dùng nguồn lực sẵn có của đối phương và biến thành của mình

Cho nên, anh bẹo mặt Lật Hạ, cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, cười:

"Đại hội công nhân viên chức vẫn phải tổ chức để ổn định tình bên trong Lật thị. Nhưng số tiền này không cần dùng để mua cổ phiếu Lật thị."

"Vậy thì để mua cái gì?"

"Mua cổ phiếu của Lang thị bách gia"

Nghê Lạc tiếp: "Lang gia chỉ có 18% cổ phần công ty thôi. Em nói xem nếu bây giờ có người bắt đầu thu mua số lượng lớn cổ phần Lang thị, người Lang gia sẽ nhân cơ hội này làm thế nào đây?"

Lật Hạ theo phản xạ có điều kiện mà trả lời: "Bọn họ cũng sẽ lập tức thu mua cổ phiếu nhà mình, sau đó......giá cổ phiếu sẽ tăng lên!"

"Đúng vậy," Nghê Lạc cười đến khóe mắt cong cong, "Đến lúc đó chúng ta lại bán tháo cổ phần Lang thị trong tay đi, kiếm một khoản chênh lệch, sau đó lại dùng tiền của bọn họ để mua cổ phiếu Lật thị của chúng ta."

Một chiêu đánh thái cực này thực sự khiến Lật Hạ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đem Lang Hiểu đùa giỡn trong lòng bàn tay, vừa mua được cổ phiếu Lật thị, vừa đập nát được kế hoạch thu mua này của hắn ta, thật đúng là vô cùng kích động lòng người mà!

Nhưng sửng sốt một hồi, Lật Hạ lại ỉu xìu nói: "Nhưng vốn của chúng ta không nhiều, cũng sẽ chẳng mua được bao nhiêu..."

Nghê Lạc nhún vai, không chút áp lực nói: "Hoa thị của Nghê gia có tiền."

Lật Hạ nhíu mi: "Nhưng là....."

"Đây không thể coi là dùng tiền của Nghê gia để giúp em được, vì số tiền này sẽ không ghi vào sổ sách của Lật thị, hoàn toàn không liên quan gì đến Lật thị cả".

Lật Hạ: ......

Người đàn ông nay quả nhiên đã tính toán hết cả rồi.

Nghê Lạc vuốt cằm, lẩm bẩm:

"Anh tính qua rồi, cho người thành lập một công ty độc lập để đi thu mua Lang thị bách gia mất khoảng 7 triệu, đợi đến khi Lang gia bắt đầu tập trung thu mua thì chúng ta bán tháo ra, đến lúc đó, cho dù mỗi cổ chỉ kiếm lời được khoảng 5, 6 đồng thì chúng ta cũng đã lời đến 4 triệu rồi. Vừa vặn Lang gia còn có khoản tiền đi vay ngân hàng kia, như thế thì càng tiện lợi cho cho chúng ta..."

Lật Hạ nghe xong lại một lần nữa sôi trào nhiệt huyết, ôm cổ anh gọi tới gọi lui: "Oa Nghê Lạc, anh siêu quá đi mất thôi. Siêu ơi là siêu í!" Vừa nói vừa hôn tới tấp lên mặt Nghê Lạc.

Nghê Lạc nhíu mày nghĩ nghĩ, tuy rằng đây là lời nhắc nhở của anh Việt Trạch, nhưng cũng là do anh có kiến thức có kĩ năng có kinh nghiệm nên mới có thể vận dụng một cách thuần thục thế này. Cho nên, Nghê Lạc thập phần kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bừng bừng nói:

"Chuyện, anh mà lại.."

Rất nhanh, hai bước đầu của kế hoạch đã được tiến hành.

Phó Hâm Nhân và Phó Ức Lam đều bị cảnh sát mời đi, bắt đầu tiến hành điều tra tố tụng; Lật Hạ tiếp tục bận rộn công việc của công ty, chuẩn bị mở đại hội công nhân viên; mà Nghê Lạc thì lại mạnh mẽ vang dội đi thu mua cổ phiếu Lang thị...Tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch của anh.

Trong lúc này, có rất nhiều nơi Lật Hạ không đi, cũng rất nhiều chuyện mà cô không biết, tỉ như.............

Trên tòa án, Phó Ức Lam không kiềm chế được mà hét lên, "Là cậu đổ tội cho tôi, là ba muốn hại tôi. Tôi không làm gì hết, tất cả đều do bọn họ sai khiến. Tôi không làm gì hết!!!!"

Cảnh sát trưởng lạnh lùng nói: "Đoạn phim và phần băng ghi âm đã được chuyên gia kiểm tra rồi, hoàn toàn không có việc làm giả và biên tập cắt nối ở đây. Bút tích trên bức thư cũng là chữ của cô!"

Phó Ức Lam lớn tiếng khóc: "Không phải tôi, không phải tôi!"

Mà Phó Hâm Nhân thì vẫn luôn im lặng không nói lời nào.

Lại tỉ như.............

Trong văn phòng Lang Hiểu, Lang Hiểu như phát điên, "Cái công ty Âu Á này rốt cuộc là cái công ty gì, vì sao lại đột nhiên mua nhiều cổ phiếu của chúng ta như thế chứ?"

Vị trợ lý vô cùng hoảng sợ: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Cổ phiếu của Lật thị có tiếp tục thu mua nữa hay không ạ?"

"Thu cái gì mà thu! Chuyển hết sang mua cổ phiếu Lang thị cho tôi!"

Mà vài ngày sau....

Vị trợ lý thất kinh nói: "Ông chủ, công ty đó bán tháo! Hiện giờ cổ phiếu đang trượt giá thê thảm rồi!:

Lang Hiểu còn chưa kịp kinh ngạc thì điện thoại đã vang lên liên tục, là ngân hàng và một đám người đến đòi tiền. Nhưng toàn bộ tiền của Lang thị đã dùng để mua cổ phiếu của nhà mình cộng thêm bị người ta lừa đi rồi!

Lang Hiểu hoảng hốt đến cả người phát run, xụi lơ trên ghế, chỉ còn tiếng điện thoại vang lên không ngừng trong căn phòng trống trải.

Tất cả những điều này Lật Hạ không cần suy đoán mà chỉ cần ngồi xem báo và bản tin kinh tế là biết. Chuyện Phó gia thuê người đi gϊếŧ người, rồi thì vụ án kinh tế rung chuyển cả Lang gia ngày ngày đều được đưa tin.

Lật Hạ lúc đầu còn xem một chút, sau đó thì hoàn toàn ngó lơ.

Hai nhà này đã sớm thành trò cười trong mắt mọi người từ lâu rồi, cô cũng lười tiếp tục đi khinh bỉ bọn họ.

Chỉ là có một ngày, đọc được tin Phó Hâm Nhân và Phó Ức Lam bị phán quyết bỏ tù trên báo, nhìn hai người mặc áo tù nhân, tay đeo còng, dáng hình tiều tụy của hai người trên báo, Lật Hạ đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mà ở một góc khác, luật sư Giản Nam bởi vì bị phát hiện tự ý thay đổi di chúc nên đã bị thu hồi và hủy đi giấy phép hành nghề cũng bị bỏ tù đã hoàn toàn bị người ta cho vào quên lãng.

Mà cơ hồ gần như cũng là cùng một ngày, Lang Hiểu bị nợ nần làm cho choáng váng, trong lúc lái xe đã tự gây tai nạn rồi bỏ mình.

Lật Hạ luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, mọi chuyện có phải quá trùng hợp rồi không, cho nên liền xoay người sang hỏi Nghê Lạc đang ngồi ăn nho ở bên cạnh: "Lang Hiểu hắn...."

Người nào đó đang nghiêm túc ngồi ăn nho nghe vậy liền ngẩng đầu lên, tròng mắt đen lúng liếng nhìn cô, vẻ mặt mê mang hỏi: "Hả?"

Lật Hạ nghĩ nghĩ, cuối cùng cười, nói không có gì. Hơn nữa, lại nghĩ xa hơn một chút, Lang Hiểu chết rồi, Lang thị sẽ giao cho Lang Húc quản lý. Tuy rằng bây giờ đang là thời điểm nợ nần ngập đầu, nhưng với căn cơ trụ cột trước kia của Lang gia thì vẫn có thể vực lại được.

Nghê Lạc cũng mỉm cười, tiếp tục ăn nhỏ, trong lòng lại yên lặng nghĩ, loại khốn nạn như Lang Hiểu, tốt nhất là nên như anh Việt Trạch nói........

Lật Hạ lại lên diễn đàn Gái Hư để xem, liền thấy dân mạng đang nhiệt tình thảo luận, nói Phó Ức Lam quang huy dâʍ đãиɠ, đặc biệt được các đại tỷ trong tù yêu thích. Chỉ sợ sau khi ra tù, cô ta sẽ chuyển hẳn sang chuyên phục vụ phụ nữ luôn mất.

Mà topic "Tôi là Lật Hạ tôi muốn báo thù như thế nào" cũng bị chìm xuống, chỉ còn lại sự thảo luận sôi nổi của mọi người.

Lật Hạ đóng máy tính lại, đi rửa mặt thay quần áo. Hôm nay cô phải tới Nghê gia dùng bữa tối.

Vừa mới đứng dậy thì Lật Hạ lại nhận được điện thoại của Phó Tư Lam, dường như là muốn thông báo cho cô, nói ba thụ án ở nơi nào, nói nếu cô nguyện ý thì sau này có thể qua thăm ông ấy. Nhưng Lật Hạ chỉ đáp lại một câu: "Tôi sẽ không đi đâu. Nhưng, cảm ơn cô." Sau đó liền tắt máy.

Lúc đó Phó Tư Lam đang đi thăm tù, sau khi giao điện thoại cho bảo vệ, cũng trải qua một tầng kiểm tra, cuối cùng bước vào bên trong.

Lam Hân ngồi ở bên trong chờ cô, vẻ mặt tươi cười: "Cháu còn nhớ dì sao?"

Vẻ mặt Phó Tư Lam vẫn như cũ: "Bà giao toàn bộ cổ phần Lật thị cho tôi, tôi đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với bà."

Lam Hân cười tủm tỉm: "Vẫn là cháu ngoan."

"Tôi không ngoan," Phó Tư Lam nói: "Tôi đã bán cổ phần công ty đi rồi."

Lam Hân sửng sốt: "Cháu nói gì cơ?"

Phó Tư Lam không chút hề hấn nói: "Tập đoàn Phó Lam gần đây thiếu tiền, tôi muốn bảo trụ nó."

"A," Lam Hân không giận nữa, cười lạnh hai tiếng: "Cháu quả nhiên rất nhanh."

Phó Tư Lam không lên tiếng.

Lam Hân lại kì quái tiếp lời: "Đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần, là chủ ý của cháu đúng không? Cái tên Phó Hâm Nhân ngu xuẩn kia sao có thể nghĩ ra điều này chứ."

Phó Tư Lam mặt không đổi sắc, cũng không trả lời vấn đề của bà ta: "Như thế không phải tốt lắm sao? Bà thích ba tôi như vậy, ra tù, hai người vừa vặn có thể hưởng thụ tuổi già bên nhau..."

Lam Hân bị giọng nói âm dương quái khí này của Phó Tư Lam chọc tức đến nhức răng, hung tợn lườm cô:

"Cô có biết tôi ghét nhất cô ở điểm gì không? Đó là có thể hạ thủ ngoan lạt với người nhà, nhưng lại bao dung với đối thủ. Sao cô có thể bán cổ phiếu Lật thị đi như thế chứ? Sau này....."

"Bà có biết bà ngu xuẩn nhất ở điểm nào không?" Giọng nói lãnh đạm của Phó Tư Lam vang lên cắt ngang lời nói của bà ta: "Đó là bà luôn không nhìn rõ đối thủ của mình. Lật Hạ bây giờ không phải là Lật Thu hay Lật Y Nhân của ngày trước, cũng không phải là ba mẹ tôi hay Ức Lam, lại càng không phải là Lang Hiểu. Cho nên bà đừng si tâm vọng tưởng nữa."

Lam Hân cứng họng, không nói được câu nào.

"Bây giờ tôi chỉ muốn quản lý thật tốt bách hóa Phó Lam, những thứ khác không muốn quan tâm nữa. Mà bà cũng đừng nghĩ rằng có thể khống chế được tôi." Cô cứng rắn nói xong, mới hòa hoãn lại: "Đừng đáp trả nữa, an phận ngồi tù đi."

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi bước chân hơi dừng lại một chút:

"Mẹ, chờ mọi người ra rù, con sẽ chăm sóc mẹ và ba thật tốt."

Sau đó Phó Tư Lam cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Bước ra khỏi nhà tù, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ một cách khác thường. Trước khi đến đây không lâu, cô đã đem toàn bộ bằng chứ phạm tội tài chính của Lam Hân giao cho viện kiểm sát rồi, có lẽ thời hạn thi hành án của Lam Hân đã tăng thêm mười mấy năm.

Cô nhìn trời cao trong xanh, hít sâu một hơi, mỉm cười. Tốt quá rồi, tất cả mấy người nhà dơ bẩn của cô cuối cùng cũng vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cô rồi.

Từ nay về sau sẽ chỉ còn cô và bà nội, an an ổn ổn mà sống.

---------------

Một lần nữa bước vào đại trạch Nghê gia, Lật Hạ lại một lần nữa khẩn trương và lo lắng.

Nghê Lạc nói hôm nay Nghê gia về nhà, mọi người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, bà nội bảo cô đến ăn cùng. Khi anh nói cái từ "người nhà" kia, ngữ khí thập phần đương nhiên, khiến cho trái tim Lật Hạ bang bang nhảy loạn trong l*иg ngực.

Cô thật không hiểu, rõ ràng là bà nội không muốn thấy cô, sao lại đột ngột mời cô đến ăn tối được chứ? Chẳng lẽ là do khoảng thời gian này Nghê Lạc đã không ngừng nói tốt về cô trước mặt bà nội?

Nghĩ đến việc Nghê Lạc như con chó nhỏ chạy xung quanh bà nội nói mình tốt ở chỗ này, đẹp ở chỗ kia, trong lòng Lật Hạ vô cùng ngọt ngào và cảm động, liền chủ động đi tới ôm Nghê Lạc thật chặt, còn hung hăng cắn anh mấy ngụm, cười tủm tỉm nói:

"Nghê Lạc của chúng ta thật là ngoan! Buổi tối sẽ thưởng cho anh!"

Nghê Lạc không rõ đầu đuôi ra sao, không biết mình đã ngoan ở chỗ nào, cũng bị giọng điệu như dỗ trẻ con của cô làm cho bùng nổ, nhưng khi nghe được nửa câu sau của cô, mắt khẽ đảo một cái, trong đầu lập tức tự động thu gọn câu nói còn hai chữ "có thưởng", sau đó nữa liền cam tâm tiếp nhận.

Thực ra bà nội là người thế này, nếu bà đã muốn tiếp nhận một người thì ngay từ đầu sẽ không chút lưu tình mà vạch thẳng ra hết những vấn đề còn tồn tại. Hơn nữa những người còn lại trong nhà đều rất vừa lòng Lật Hạ, cho nên bà nội sẽ càng nói thẳng hơn nữa.

Vừa bước vào cửa Lật Hạ liền thất Nghê Gia đang ở trong phòng khách.

Cô nằm trên sofa, đầu gối lên chân Việt Trạch, dáng điệu thản nhiên tự đắc xem

tivi.

Mà người đàn ông tuấn tú sắc sảo kia lại đang chăm chú bóc hạ dẻ đưa đến miệng cô.

Tiểu Lai Lai bị đặt ngồi ở trên ghế riêng của mình, nghiêng đầu nhìn ba mẹ mình.

Nghê Lạc thấy vậy liền tặc lưỡi hai tiếng: "Đây là nơi công cộng, đề nghị xin giữ hình tượng nha!"

Nghê Gia đến đầu cũng không thèm động, đưa tay với lấy hạt dẻ và Việt Trạch đưa đến, thuận tay ném về hướng giọng nói phát ra. Nghê Lạc nhẹ nhàng đón lấy, xoay người đưa đến bên miệng Lật Hạ.

Lật Hạ theo bản năng "a" một cái, hạt dẻ vừa mềm vừa ngọt liền rơi vào trong miệng. Nghê Lạc cong cong khóe mắt, nói: "Hạt dẻ ăn ngon không?"

Lật Hạ cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, nhưng vẫn cứ cảm thấy ý cười trong mắt Nghê Lạc có gì đó không đúng. Còn đang suy nghĩ thì chợt nghe Nghê Gia bắt chước lại giọng điệu lúc nãy của Nghê Lạc, tặc lưỡi hai tiếng: ""Đây là nơi công cộng, đề nghị xin giữ hình tượng nha!"

Lúc nãy Lật Hạ mới ý thức được thâm ý trong nụ cười của Nghê Lạc, mặt đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn anh một cái.

Nghê Lạc nhếch miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn khoe hàm răng trắng bóng của mình, ôm thắt lưng cô ngồi xuống, lại đem tiểu Lai Lai bị ném ngồi trên ghế nhấc lên ôm vào lòng.

Vẻ mặt người bế tiểu đậu đỏ vô cùng phong phú, vẻ mặt tiểu đậu đỏ bị bế lại vô cùng bình tĩnh. Tiểu đậu đỏ im lặng nhìn anh một lúc lâu, sau đó uốn éo người vài cái, nghiêng đầu nhìn về phía Lật Hạ, đôi mắt đen bóng chớp chớp, cuối cùng vươn đôi tay nhỏ bé về phía cô.

Giây tiếp theo, Nghê Lạc liền đem tiểu phản đồ đưa qua, Lật Hạ luống cuống đưa tay ôm lấy bé. Thân thể trẻ con mềm mại, cô ôm đứa nhỏ vào lòng, đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết.

Đôi mắt to tròn của Lai Lai xoay tròn nhìn cô, chốc chốc lại nắm lấy ngón tay, chốc chốc lại hé miệng để lộ mấy chiếc răng nhỏ xinh, dường như rất thích được Lật Hạ ôm.

Nghê Gia dùng dư quang liếc nhìn thấy liền cười nhạo Nghê Lạc:

"Lai Lai không thích cậu hai rồi, Lai Lai thích mợ thôi."

Trái tim Lật Hạ chợt trở nên ấm áp.

Nghê Lạc đã cùng Nghê Gia quay qua đấu võ mồm. Lật Hạ nhìn thoáng qua sườn mặt tinh xảo của Nghê Gia, lại nhìn ánh mắt trong suốt trong lòng mình, đáy lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô cúi người cọ mặt mình vào gò má nhỏ nhỏ non mềm của Lai Lai, ghé vào lỗ tai bé nhỏ giọng nói:

"Lai Lai, mợ là mợ nhỏ của con đây!"