Chương 6: Sợ hãi

Thanh Tửu bị một con sư tử bạc khổng lồ quấn trước ngực, bờm sư tử xù che kín cô, thậm chí có vài sợi chui vào cổ áo khiến cô ngứa ngáy, Thanh Tửu nhịn không được dùng tay gãi.

Cayrol đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện tiểu giống cái động đậy liền mở đôi mắt sư tử tròn xoe, dã thú có khả năng nhìn trong đêm khiến Cayrol có thể nhìn rõ mọi cử động của Thanh Tửu.

“Không ngủ được?” Cayrol thu chân sư tử lại, ôm Thanh Tửu đang khẩn trương siết chặt trong ngực, hít lấy hương thơm giống cái dễ ngửi trên người cô, thỏa mãn híp mắt.

Thanh Tửu muốn nói bởi vì lông mao Cayrol cọ cọ khiến cô bị ngứa, nhưng lại nghĩ không biết máy móc giống cái ở thế giới này tiến bộ đến mức có thần kinh xúc cảm ở da không, vì thế mím môi, nhỏ giọng nói: “Có chút nóng.”

Ánh mắt Cayrol nghiêm trọng, “Có phải hôm nay vận động quá độ trên bãi cỏ, thân thể không chịu nổi không?”

Cayrol lo lắng cho thân thể Thanh Tửu cả đêm nay, sợ cô bị hư hỏng chỗ nào.

Yatu cho đến nay vẫn chưa bị bắt, nếu hệ thống của Thanh Tửu có vấn đề lớn, anh chỉ có thể đưa cô đến công ty chuyên sửa chữa máy móc giống cái kiểm tra sửa chữa, nhưng với máy móc đẳng cấp như Thanh Tửu, chỉ sợ xưởng sửa chữa cũng không thể sửa cô.

Không chỉ không đủ cấp bậc, càng bởi vì người chế tạo ra có trình độ kỹ thuật vượt xa rất nhiều công ty máy móc trong xã hội này. Ví như 99% bộ phận sửa chữa cơ khí cũng không thể sửa chữa được cơ khí của Yatu.

Đạo lý này giống như ngàn vạn chiếc siêu xe hiện đại, xưởng sửa chữa thông thường thì không đủ trình độ, các nhà máy sản xuất siêu xe cũng không sửa chữa giống nhau.

Thanh Tửu nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Cayrol, vội vàng lắc đầu, “Không phải, chỉ là lông của anh quá dầy, có chút ngứa.”

Thú nhân ở trạng thái nghỉ ngơi đều có thói quen biến về hình dạng thú, như vậy tương đối thoải mái, Cayrol khi ngủ cũng có thói quen này.

Nhưng không nghĩ tới giống cái sẽ không thoải mái, nam thú độc thân như Cayrol nghe vậy lập tức lắc lắc đuôi, thân hình co lại, hoá thành một người đàn ông đẹp trai cao lớn, vẫn ôm Thanh Tửu chặt chẽ trong lòng ngực.

“Thế này còn nóng không?” Cayrol ngập ngừng hỏi.

Thanh Tửu hô hấp không thông, cảm giác cả người giãn ra, cười với Cayrol, ở trong bóng tối nhìn không rõ gương mặt anh, giọng nói thật nhẹ nhàng: “Không còn, rất thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi.” Cayrol vuốt ve đầu Thanh Tửu, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, giống như một đóa hoa thêm thùng hé mở, anh không khỏi cúi đầu hôn lên mặt cô vài cái.

“Ngủ ngon, mơ đẹp.”

—————

Ngày hôm sau lúc Thanh Tửu tỉnh lại, Cayrol đã làm xong bữa sáng, vẫn là thạch trái cây nhão nhoẹt, bất quá hôm nay ngửi thấy mùi cam, mùi đặc biệt sảng khoái, ăn cũng ngon miệng.

Hôm nay Cayrol không có mạnh mẽ ép cô ăn.

Cayrol thay một thân quân phục màu bạc, khôi phục bộ dáng một sĩ quan ít nói ít cười.

Sau khi đội mũ tướng quân lên đầu, Cayrol đi đến bên bàn Thanh Tửu đang ăn, cong lưng sờ tóc cô, trầm giọng nói: “Ta đi làm nhiệm vụ, em ở nhà phải ngoan ngoãn.”

Sau suy nghĩ lại, Cayrol sửa đổi cách diễn đạt, nghiêm túc nói: “Có thể không ngoan, nhưng không được làm bản thân bị thương.”

Thanh Tửu ngẩn người nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn trước mắt này, bản thể là một con sư tử bạc, liếʍ liếʍ miệng, gật đầu.

Cayrol hài lòng nhếch môi, đến bên cạnh Thanh Tửu hôn xuống một cái rồi miễn cưỡng rời đi.

Thanh Tửu ăn sáng xong, tự giác đem chén muỗng rửa sạch, sau đó chạy đến thư phòng Cayrol, bắt chước động tác Cayrol lúc trước, mở quang não ở nhà của anh ra, vụng về lên mạng.

Internet tuyệt đối là con đường tìm hiểu nhanh nhất, đặc biệt ở cái thời thông tin trở nên thịnh vượng.

Từ khoá đầu tiên của Thanh Tửu là máy móc giống cái, không ngờ không chỉ tìm thấy tiêu chuẩn phân cấp bậc mà còn tìm được vô số ảnh chụp của máy móc giống cái, tinh xảo lại xinh đẹp ——— bất quá Thanh Tửu không có hứng thú.

Thanh Tửu cẩn thận tìm kiếm, xem qua vài tin tức về tập tính sinh hoạt cùng trình độ trí lực của máy móc giống cái, sau khi hiểu biết sơ sơ, Thanh Tửu bắt đầu tìm kiếm về giống cái.

Bấm tìm kiếm, hệ thống trước mắt hiện ra không phải tin tức về giống cái mà là hàng vạn tiểu thuyết tự sướиɠ của giống cái.

Sắc mặt Thanh Tửu thay đổi, nhìn vào hình ảnh giống cái, nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.

Cô đột nhiên ý thức được ———

Có lẽ nơi này văn minh nhân loại đã suy tàn, đây là thời đại thú nhân cai trị!

Thanh Tửu nghẹn họng trân trối nhìn những giống cái cả người đầy lông hoặc là làn da màu xanh lục, các cô ấy còn có tai thú, còn có cái vòi của con voi.

*Thiên kỳ bách quái, đây là giống cái mà vô số nam thú săn đón.

(*) 千 奇 百 怪: Thiên kỳ bách quái Ngàn lạ, trăm quái. Chỉ sự kỳ quái.

Bao gồm cả thiếu niên trên phi thuyền, Firenze tha thiết ước mơ có được giống cái.

Thanh Tửu tắt giao diện, sởn tóc gáy, cảm giác bản thân vừa nhìn thấy một loạt hình ảnh khủng bố.

Nhưng nghĩ đến bản thân qua mấy ngày nữa có thể sẽ phải đi du ngoạn cùng những quái vật dị hình đó, Thanh Tửu nháy mắt tuyệt vọng!

Bạn đồng hành như này, nửa đêm đi vệ sinh cũng sẽ bị dọa cho ngất!

Tim và tay Thanh Tửu run rẩy, ép bản thân nhìn những giống cái này nhiều hơn, sau khi miễn cưỡng thích ứng với bọn họ, tắt giao diện, bắt đầu tìm hiểu về lịch sử của thời đại này.

Màn hình lớn nhấp nháy nhanh chóng.

Đây là thời đại các con thú phát triển lớn mạnh sau khi con người tuyệt chủng.

Nhân loại cổ sau khi chết giống như hoá thạch của khủng long.

Nội dung vẫn chưa hết, giữa những dòng chữ dày đặc, xen vào đó nhắc đến nhân loại cổ, thời đại này thú nhận đặc biệt căm ghét nhân loại!

Bởi vì ở thế giới này, nhân loại từng đứng đầu chuỗi thức ăn. Bọn họ bắt và gϊếŧ vô số thú loài, tước đoạt không gian sinh sống của chúng, tứ bề đốt gϊếŧ, đưa thi thể chúng lên bàn ăn, lột da lóc xương làm đồ trang trí, hoặc giam cầm trong l*иg để chơi đùa…

Không có thú nhân nào đối với nhân loại đã bóc lột gây tổn thương cho mình! Mặc dù nhân loại cổ đã tuyệt chủng mấy nhận ngàn năm. Nhưng thù hận cùng khuất nhục hằn sâu trong xương cốt chúng.

Mà là nhân loại cổ duy nhất trên hành tinh này, Thanh Tửu cảm thấy, nếu thân phận của cô bị bại lộ trước ánh sáng, không thể tưởng tượng được thứ gì sẽ chờ đợi cô. Cô sinh ra ở một đất nước có ý thức dân tộc mạnh mẽ, cô có thể hiểu được sự cao ngạo và hận thù trong xương tuỷ, đến khi là nhân loại duy nhất thì cô là thứ duy nhất để ohats tiết, chờ đợi cô không chỉ có lửa giận và khinh thường của tinh cầu, có lẽ còn bị xử công khai trước sự phẫn nộ của dân chúng.

Thanh Tửu: “….”

Vì thế cô càng quyết tâm cải trang làm máy móc giống cái!

Cô muốn tồn tại, muốn sống sót! Đây là khát khao của con người.

Thanh Tửu phấn chấn lên, xoá sạch dấu vết tìm kiếm, ngồi tại chỗ một hồi lâu, duỗi cẳng chân tê cứng, tính ra ngoài giải sầu, bình phục vì đả kích vừa nãy.

Trước khi có năng lực tự bảo vệ, cô tuyệt đối sẽ không chạy trốn, cô cần một nơi chứa cô để hoà nhập với xã hội, ẩn náu chậm rãi trưởng thành, trạng thái hiện tại rất an toàn.