Chương 4: Mua sắm trên mạng

Phi thuyền lại khởi hành, sau khi Thanh Tửu ngủ được bốn giấc, nó đáp xuống một xưởng đóng tàu hình đĩa khổng lồ.

Phong cách khoa học kỹ thuật tráng lệ, bầu trời xám xịt vừa cao vừa xa, hơi thở trong không khí mang theo hơi lạnh thấu xương, có đủ loại phi thuyền đậu trên bầu trời không có điểm cuối, cực kỳ chấn động.

Thanh Tửu còn chưa kịp nhìn kỹ vài lần nữa thì đã bị Cayrol dùng áo khoác quân phục che đầu, ôm vào lòng nhét vào chiếc xe bay.

Xe bay thực chất là loại xe nhỏ bay giữa không trung! Nhìn bề ngoài có chút giống xe đua nhưng các bộ phận rất phức tạp mà lại lưu loát, dường như có thể biến hình, cả chất liệu lẫn bố cục bên trong xe đều cho thấy đây là trình độ khoa học kỹ thuật hoàn toàn khác so với thế kỷ XXI.

Thanh Tửu bị bọc chặt trong chiếc áo khoác quân phục của Cayrol, nép mình vào ghế phụ.

Firenze còn chưa lên xe nhưng Cayrol đã khóa cửa, kích hoạt rồi chạy như bay.

Thanh Tửu ghé vào cửa sổ xe, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Firenze, không khỏi bật cười, một lúc sau ánh mắt cô lại bị thu hút bởi cảnh vật xẹt qua bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng thốt lên một tiếng oa.

Cayrol dần dần giảm tốc độ xe, thoải mái tựa lưng vào ghế lái, chọn một số làn đường có phong cảnh đẹp hơn rồi đi đường vòng về nhà, khóe mắt anh không ngừng liếc nhìn khuôn mặt của thiếu nữ trên ghế phụ.

Những máy móc giống cái mới được kích hoạt đều ngây thơ giống nhau. Vì được dựa theo những giống cái, trừ phi có nhu cầu đặc biệt, máy móc giống cái thường không có nền tảng kiến thức căn bản, các cô khi mới sinh ra đối với thế giới này đều vô tri.

Sự sắp đặt này nhằm làm hài lòng tâm lý nuôi dưỡng của hầu hết giống đực.

Ví dụ như Cayrol hiện tại rất thích thú trước biểu cảm thay đổi liên tục của Thanh Tửu, khiến mặt mày dịu đi.

Ngoài cửa sổ xe là bạt ngàn cây cối xanh, những tòa nhà cao chọc trời bị chiếc xe bay bỏ lại phía sau, cây xanh càng dày đặc, những ngôi nhà thấp bé lại thêm thấp bé.

Cuối cùng xe bay lao vào một trang viên, từ từ bay qua đầu một đám động vật nhỏ trong trang viên, hạ cánh trước một tòa nhà màu trắng kiến trúc thô sơ.

Đây là một ngôi nhà cực lớn, dù là cửa ra vào hay cửa sổ, mái nhà kiểu La Mã cao lớn, rộng như cung điện, dường như được thiết kế dành cho người khổng lồ ở.

Cayrol đưa cô tới cái nơi nào đây? Một gia tộc lớn hay tòa thị chính?

Cayrol dừng xe, ôm Thanh Tửu bước xuống, thuần thục kiểm tra một vòng rồi mở cửa ra.

Thanh Tửu ngừng thở, âm thầm đánh giá hoàn cảnh cùng với động tác quen thuộc của Cayrol.

Sau khi vào nhà, Cayrol nắm chặt tay Thanh Tửu, tùy ý mở khóa hệ thống quản gia đang ngủ yên, cả căn nhà dần dần sáng lên như thể bị đánh thức, việc đầu tiên anh làm sau đó là giới thiệu về cách sử dụng các loại máy móc trong nhà.

Giọng Cayrol trầm thấp du dương, giống như một nam chủ lãng mạn đêm khuya. Nhưng dù thanh âm có dễ nghe đến đâu nhưng bị nhồi nhét một đống kiến thức mới vẫn khiến Thanh Tửu không thể nhớ được.

Tất cả những gì trong đầu cô đều là nơi khoa trương giống như phủ tổng thống này thực ra là nhà của người đàn ông này. Anh ta giàu có cỡ nào a?

Sau khi Cayrol cẩn thận giới thiệu bố cục tổng thể của ngôi nhà từ trong ra ngoài, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thanh Tửu liền biết cô không nhớ được gì.

Anh không khỏi mỉm cười, bàn tay Cayrol to lớn thuần thục sờ đầu Thanh Tửu, “Không nhớ cũng không sao, về sau có thể từ từ làm quen.”

Thanh Tửu gật đầu, mỉm cười với anh.

Đây là lần đầu tiên Cayrol chăm sóc máy móc giống cái, sau khi giới thiệu cách bố trí trong nhà xong,

Cayrol nhìn đôi mắt đen lúng liếng của tiểu giống cái, đột nhiên cảm thấy không biết làm gì.

Yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, Cayrol tựa hồ nhớ đến cái gì đó, xoay người từ chiếc tủ âm tường lấy ra một gói quà.

Bao bì màu xanh nước biển tinh xảo, đẹp mắt vẫn còn mới tinh.

Cayrol thản nhiên xé bọc, bên trong lộ ra một hộp bánh kẹo nhiều màu sắc, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của điểm tâm.

Đây là một loại đồ ăn vặt mà giống cái rất thích, mẹ của Cayrol ngày nào cũng không rời được điểm tâm ngọt ngào mềm dẻo này.

Cayrol chọn một viên màu sắc tươi sáng nhất, đưa đến môi Thanh Tửu, “Nếm thử xem có thích không.”

Không có việc gì quan trọng, Cayrol quyết định đút cô ăn.

Một mùi hương ngọt ngào xâm nhập khoang mũi, Thanh Tửu nhún chun mũi, đưa tay nhận lấy, không chút do dự cắn một miếng.

Rất dai nha, Thanh Tửu kéo thành một dải màu vàng cũng không thể cắn đứt.

Tiểu giống cái cắn miếng điểm tâm làm từ nếp nửa ngày không đứt, đôi mắt nhỏ ủy khuất gần như làm Cayrol tan chảy, cô nhanh chóng dùng đầu ngón tay bứt ra.

Thanh Tửu không kịp chú ý đến móng tay giống thú của người đàn ông đột nhiên bật ra, nắm khối điểm tâm bên ngoài miệng.

Điểm tâm dính cứng ngắc trên răng, không ngon giống như mùi hương của chúng. Thanh Tửu ăn rất khó khăn và thống khổ, nhổ không được nuốt cũng không xong, nó mắc ở răng khiến quai hàm cô đau nhức.

Thanh Tửu hoài nghi có phải Cayrol cố ý chỉnh mình hay không.

Cayrol không nghĩ tới lực cắn của máy móc giống cái lại yếu như vậy, sửng sốt một hồi, nhìn vẻ mặt đáng thương của tiểu giống cái cuối cùng vẫn là không đành lòng, nhét ngón tay vào miêng cô, lấy từng khối điểm tâm ra.

Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao bọc lấy ngón tay thon dài của Cayrol, bề mặt lưỡi mỏng mảnh ẩm ướt lại ấm áp khiến cả hai cứng đờ ngay lập tức.

Hô hấp của Cayrol bỗng nhiên có chút hỗn loạn, đôi mắt hơi đỏ lên, anh không khỏi dùng ngón tay một bên đảo trong miệng một bên móc điểm tâm, vừa kiềm chế bản thân vừa kiềm chế động tác nhẹ nhàng, lặng lẽ bộc lộ chút ham muốn khó tả.

Thanh Tửu mặt đỏ bừng, vội vàng muốn nhè ngón tay Cayrol ra nhưng bị anh giữ vai lại, cẩn thận moi sạch khối điểm tâm.

Cayrol cầm khối bột niết ở đầu ngón tay, tự nhiên đưa vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt.

Thanh Tửu há to miệng, cô không ngờ được răng Cayrol lại tốt như vậy!

Cayrol nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Thanh Tửu, cảm thấy cô thật sự yếu ớt, thậm chí không thể cắn một miếng điểm tâm.

Suy nghĩ một hồi, Cayrol dẫn Thanh Tửu vào phòng, bật màn hình quang học lớn, vào giao diện mua sắm.

Thanh Tửu nhìn mô hình đồ ăn ảo 3D trước mặt, hai mắt mở to, không nhịn được đưa tay nắm lấy, nhưng không nắm được gì.

Cayrol bế giống cái ngốc nghếch tay không nắm lấy ảo ảnh, đặt người vào giữa hai chân, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, nắm một ngón tay cô tiến vào giao diện lựa chọn.

“Bây giờ nàng chọn một số đồ ăn yêu thích cùng quần áo cho mùa đông.” Hơi thở nóng hổi của Cayrol chậm rãi thổi vào tai Thanh Tửu, trầm giọng nói: “Thích thì mua, đồ chơi cũng mua nhiều một chút.”

Khi nói chuyện, Cayrol đã mua và thanh toán tất cả các sản phẩm mà Thanh Tửu vừa chạm vào, đồng thời kích hoạt màn hình ánh sáng ra hiệu cho Thanh Tửu lặp lại mua thêm.

Nếu kim chủ đại nhân đã lên tiếng, Thanh Tửu liền không khách khí, lập tức chọn một đống đồ ăn vặt thuận mắt, sau đó vui vẻ dạo quanh khu thời trang.

Khu thời trang cũng không sặc sỡ giống với tưởng tượng của Thanh Tửu, ngược lại rất trẻ con.

Hầu hết quần áo đều có logo hình động vật, đáng yêu lại ngây thơ, thậm chí được làm rất chân thật, nhìn có chút dọa người.

Cayrol thấy Thanh Tửu nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nhung lông, nổi lên lòng riêng, giơ tay mua một kiện đồ áo liền quần nhung lông màu trắng hình tiểu sư tử.

Không nghĩ tới Cayrol cao lớn thế này lại có sở thích trẻ con như vậy! Thanh Tửu sờ sờ mũi, chuyển giao diện khác, mua một số bộ quần áo cô cảm thấy bình thường hơn, bớt ấu trĩ.

Chờ tiểu giống cái chọn đồ xong, Cayrol xoa đầu khen ngợi cô: “Thật thông minh.”

Thanh Tửu hiểu rằng bọn họ đối với chỉ số thông minh của cô không coi trọng, vì thế chạm vào đầu mình, rên một tiếng, bò ra khỏi lòng ngực Cayrol.

“Muốn đi đâu?” Cayrol nắm lấy chân Thanh Tửu.

Thanh Tửu chỉ chỉ ngoài cửa. Khi bước vào, cô thấy trong trang viên có từng đàn động vật nhỏ, ăn cỏ hay thịt đều có, cô không khỏi muốn tìm hiểu chúng. Cũng không biết tại sao Cayrol lại xây một cái vườn bách thú trong nhà.

Ở trong phi thuyền buồn chán lâu như vậy, tiếp thu thế giới quan ở đây, cô cần phải thư giãn đầu óc của mình, ngắm nhìn một chút hoa cỏ, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương* cũng không tồi.

* Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương: Gió thổi cỏ rạp xuống, hiện ra bò dê. (Sắc lặc ca - Thivien)

Cayrol điều chỉnh giao diện của quang não thành giao diện sổ tay chăm sóc giống cái, đọc kỹ những điều cần chú ý khi đi lại, sau đó vớt Thanh Tửu lên, ôm ra cửa.

Mặc dù Thanh Tửu có năng lực tự đi lại, nhưng Cayrol tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi ôm chặt cô.

Phong cảnh trong trang viên rất đẹp, cây cối cùng hoa cỏ mọc um tùm.

Thanh Tửu đứng giữa thiên nhiên tùy ý duỗi người, nhàn nhã quay đầu nhìn Cayrol.

Nhưng mà, thứ đập vào mắt cô là một con sư tử khổng lồ màu bạc cao gần ba tầng lầu.