Nhưng trải qua khoảng thời gian này tôi mới phát hiện, những lời trong đây đều là bảo bối, không chừng sau này tôi còn phải dựa vào nó để cứu mạng.
Buổi tối mọi người tụ tập lại với nhau ăn đơn giản một chút thịt và bánh nang, trong quá trình đó lão Yên bảo chúng tôi chuẩn bị tốt, không chừng còn phải ở nơi này thêm hai ngày nữa.
Tôi có chút nghi hoặc, không phải trước đó nói là ngày mai sẽ đi sao?
“Đợi một vài tin tức.” Lão Yên cũng không giải thích cụ thể, chỉ nói một câu đơn giản như vậy, tôi “ừ” một tiếng không nói gì, chỉ yên lặng suy nghĩ xem rốt cuộc buổi chiều ông ấy ra ngoài đã làm cái gì.
Nhưng đợi chúng tôi chuẩn bị xong, vừa tới sáng ngày hôm sau lão Yên lại chạy tới gọi chúng tôi lên đường, làm chúng tôi không hiểu ra sao cả.
Đội trưởng Trần nhíu mày hỏi sao không đợi tin tức nữa à?
Lão Yên lại nói đêm qua tin tức đã được truyền tới rồi.
Nghe thấy vậy tôi nhìn ông ấy một cái, tối qua tôi hoàn toàn không ngủ, căn cảm không nghe thấy ông ấy có động tĩnh gì, tin tức được truyền tới từ lúc nào chứ?
Tôi đang muốn hỏi ra tiếng thì lão Yên đột nhiên nhìn tôi một cái, trong mắt mang theo chút cảnh cáo, không biết vì sao tôi chợt cảm thấy kinh hãi, ép mình nuốt lời đã tới bên miệng xuống.
Lúc này lão Yên mới hài lòng gật đầu, sau đó dẫn theo chúng tôi tiếp tục đi về phía Đông.
Cả đoạn đường mọi người đều không có giao tiếp gì, chỉ có thỉnh thoảng lão Yên truyền đạt mệnh lệnh, rồi chúng tôi bắt đầu vùi đầu tìm kiếm đầu mối.
Nhưng đầu mối có thể tìm được trong sa mạc mênh mông này thật sự rất có hạn. Liên tục hai ngày chúng tôi đều không thu hoạch được cái gì, cũng không gặp phải thứ kỳ quái gì, chuyện này làm tôi có chút khó chịu.
Tôi cười tự giễu một tiếng, quả nhiên con người là một sinh vật kỳ quái, lúc gặp được thì sợ muốn chết, không gặp được lại cảm thấy toàn thân không thoải mái...
“Trường An, cậu qua đây một lát.”
Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi tại chỗ và ngồi phát ngốc, lão Yên đột nhiên gọi tôi một tiếng.
Lúc này chúng tôi đã đi tới một lòng sông khô cạn, lão Yên muốn tìm nguồn nước vì vậy mới để chúng tôi tạm thời nghỉ ngơi một chút, vốn tôi muốn đi giúp lão Yên, nhưng lại bị đội trưởng Trần trừng mắt một cái.
Bây giờ lão Yên tìm tới tận cửa rồi, đội trưởng Trần cũng không thể nói được gì, chỉ bảo tôi có thể không sờ vào thì đừng sờ vào.
Tôi gật đầu, nhưng cũng biết nếu lão Yên đã tìm tôi thì nhất định là có chuyện muốn tôi làm, muốn không sờ vào cũng không hề dễ dàng.
Quả nhiên, lão Yên vừa nhìn thấy tôi thì đã vẫy tay về phía tôi, chỉ mặt đất nói: “Cậu tới xem thử thứ này đi!”
Tôi tiến gần lại nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi, căng thẳng nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra gì cả.
“Đừng nhìn nữa, tôi đã nhìn một lượt rồi.” Sắc mặt của lão Yên cũng không quá tốt.
Tôi lại nhìn thứ trên mặt đất một cái, đó không phải là vật phẩm gì, mà là một dấu chân, tổng cộng có ba bốn dấu, nhìn thì là vừa mới để lại.
Nhưng mà xung quanh đây rất trống trải, nếu như có người, bọn họ không thể nào không nhìn thấy được, nhưng mà bọn họ lại không nhìn thấy gì...
Sắc mặt lão Yên rất xấu, chỉ dấu chân nói: “Rõ ràng đây là dấu chân người, nhưng mà sao lại có người có thể để lại dấu chân cạn như vậy ở trên cát chứ? Cậu nhìn xem, rõ ràng cát chỗ này rất mềm.”
Tôi nhìn cẩn thận dấu chân đó, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
******
Lão Yên lấy máy ảnh ra chụp một tấm, sau đó sầm mặt nói dấu chân này xuất hiện quá mức kỳ lạ, tiếp theo phải cẩn thận.
Tôi nhìn dấu chân, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Ông xem, dấu chân này có giống với giày cao su xanh không?”
Lão Yên vỗ đầu một cái: “Đừng nói, thật sự là rất giống, như vậy xem ra thứ đi tới này thật sự là một người?”
Tôi nhún vai nói, dù sao cũng chưa từng nghe có con cương thi nào đi giày cao su cả, chẳng qua nếu thứ này là người, đoán chừng là còn khó đối phó hơn so với cương thi.
Vẻ mặt phấn khởi của lão Yên lập tức trở nên nản lòng hơn không ít, ông ấy thở dài một tiếng nói chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, ít nhất thì người sẽ sợ súng.
Tôi gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
“Trường An, sao thằng nhóc cậu vẫn chưa trở lại?”
Đội trưởng Trần đột nhiên hô lên một tiếng, lão Yên liếc nhìn ông ấy một cái, sau đó lắc đầu nói không biết bao giờ cái tính khí thối này của lão Trần mới có thể sửa được.
Tôi chỉ đành giải thích, nói đội trưởng trần là vì di nguyện của cha tôi cho nên mới sợ tôi xảy ra chuyện, bảo ông ấy đừng so đo.
Lão Yên vừa san bằng dấu chân vừa xua tay nói: “Tôi còn không biết tính khí của anh ta à? Được rồi, cậu đi trước đi, đừng để lát nữa anh ta tới tìm tôi đánh nhau. Đúng rồi, chuyện phát hiện ra dấu chân đừng nhắc tới cho bất kỳ người nào, có lẽ trong khoảng thời gian này bọn họ đều đã bị dọa cho vỡ mật rồi, đừng gây thêm rắc rối gì nữa.”
Tôi gật đầu, thấy bên lão Yên cũng không còn chuyện gì nữa thì trở lại bên cạnh đội trưởng Trần, ông ấy cảnh giác nhìn lão Yên một cái, sau đó hỏi tôi lão Yên bảo tôi đi qua đó làm cái gì.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ để nghiên cứu nguồn nước thôi.” Tôi tìm đại một cái cớ, rõ ràng là đội trưởng Trần không tin, nhưng thấy tôi không nói ông cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ ừ một tiếng, bảo trong lòng tôi phải có chừng mực.
Chúng tôi nghỉ ngơi khoảng hai ngày, lão Yên mới đi qua bảo chúng tôi lại tiếp tục xuất phát.
“Nguồn nước đâu?” Đội trưởng Trần nhíu mày, nước uống của chúng tôi đã không còn nhiều nữa, nếu không bổ sung, có lẽ sẽ không chống đỡ được quá hai ngày.