Chương 29: Bão Cát

“Xem ra vẫn chưa đủ.” Lão Yên nhếch miệng, sau đó nhìn về phía tôi, tôi bị ánh mắt quỷ dị của ông ấy làm cho sống lưng tê dại, liền hỏi ông ấy muốn làm gì.

Lão Yên bị tôi hỏi một đằng liền trả lời một nẻo: “Gió thổi……”

Theo lời ông ấy nói, cát xung quanh từ từ dâng lên, gió không mạnh nhưng mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì.

“Khi bão cát kéo đến, các loài động vật đều sẽ chạy về hướng khuất gió, Mắt Ưng, nhìn về phía đông!” Lão Yên hét lên: “Trường An, cậu tránh ra khỏi vòng tròn và đứng ở phía đông.”

“Ông đây là muốn tôi đi tìm chết à?” Tôi tức giận mắng.

Ngày hôm qua là do đầu óc tôi nhất thời nóng lên, tuy rằng tôi không hối hận, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, hiện tại tôi không có bất kỳ thiết bị nào, làm sao tôi dám mạo hiểm chứ?

Lão Yên đẩy tôi ra khỏi vòng tròn, thậm chí còn tức giận mắng: “Dong dài như đàn bà, bão cát đến gần thì mọi người cũng đừng mong sống sót!”

Sau đó ông ấy chộp lấy khẩu súng tiểu liên B56 nhét vào tay Mắt Ưng, nói rằng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh ta.

“Hướng đi của Trùng Cát chắc chắn là hướng đông, nhất định sẽ đi ngang qua cậu ta, cậu nhìn cho cẩn thận!” Nói xong lão Yên giúp Mắt Ưng đeo thiết bị hồng ngoại, sau đó lùi qua một bên.

Tôi thấy vậy lại càng tức giận hơn: “Kính hồng ngoại sớm đã dùng được, sao lại còn muốn tôi phối hợp, khi nhìn thấy Trùng Cát chắc chắn sẽ bắn không kịp.”

“Cậu lại lẩm bẩm cái gì, không muốn sống nữa à?” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, sau đó tất cả mọi người đều im lặng.

Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm Mắt Ưng, chỉ sợ anh ta nổ súng quá chậm, cũng sợ anh ta bắn trúng tôi, có trời mới biết đeo kính hồng ngoại này vào còn bắn chuẩn hay không.

Gió càng lúc càng mạnh, tầm nhìn của tôi dần bị cản trở, tôi nghiến răng đứng đó, cảm thấy Trùng Cát đang lắc lư dưới chân mình.

Không biết tôi đã đứng đó bao lâu, nhưng tôi đã cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, tôi hét lên: “Còn không bằng cho một cái thống khoái…”

Phanh!

Một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào bên cạnh chân tôi, khiến tôi đem những lời còn lại đều nuốt vào bụng, nói không ra lời.

“Mắt Ưng, anh có thể bắn trúng mục tiêu một cách chính xác không?!”

Vừa mới nãy mà lệch đi một cm, chân tôi liền bị phế.

Anh ta phớt lờ tôi, bắn một phát xong, ánh mắt càng nghiêm túc nhìn chằm chằm xung quanh tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta lại bắn thêm một phát nữa, tôi sợ đến mức suýt cắn đứt lưỡi.

“Mắt Ưng, tiếp tục đi, hình như thứ này đang cố lấp đầy bụng rồi mới bỏ chạy, nhất định sẽ đến lần nữa." Lão Yên ngậm điếu thuốc trong miệng, hai mắt sáng ngời.

Mắt Ưng hơi gật đầu một cái, sau đó bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Nghiêng người!”

Tôi theo bản năng nghiêng người, viên đạn sượt qua eo khiến tôi có thể cảm nhận được sức nóng của viên đạn.

Tôi hết lên: “Mắt Ưng, có phải anh có thù oán gì với tôi không?”

Anh ta vừa ra lệnh liền trực tiếp nổ súng, nếu tôi chậm một giây, eo của tôi đã bị xuyên thủng ngay lập tức.

"Cậu còn đứng ngây ra đó làm? Sao không chạy đi?" Tôi choáng váng không biết bao lâu. Đội trưởng Trần và những người khác đã đóng gói xong đồ đạc rồi, Mắt Ưng bế tôi lên và chạy về phía đông.

Nói như vậy, bọn họ đã bắn trúng Trùng Cát rồi sao?

Trong lúc tôi đang bị Mắt Ưng kéo chạy, tôi đã quay đầu lại liếc nhìn thì thấy nơi tôi vừa đứng đang có một con trùng to như cái thùng, nó có cái đầu tròn, hàm răng sắc nhọn, cái miệng đỏ như máu đang mấp máy..

Lão Yên chạy cuối cùng, ông ấy nhanh chóng nhặt cái xác của Trùng Cát lên rồi chạy theo.

Sau này tôi mới biết được thiết bị hồng ngoại của lão Yên là hàng bị lỗi, ông ấy đã nhặt được trong chiến tranh chống Mỹ, bởi vì chuyến đi lần này rất quan trọng nên mới mang theo.

Nói một cách dễ hiểu, người mang thiết bị này vào thì tầm mắt sẽ bị lệch, tôi nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, tôi chỉ cảm thấy dường như mình đã đi một vòng ở Quỷ Môn Quan...

Gió thổi dữ dội, tầm nhìn chưa tới năm mét, chúng tôi chỉ biết không thể để gió và cát phía sau đuổi kịp nên liều mạng mà cố sức chạy, cuối cùng không còn xác định được phương hướng nữa.

Tôi mơ hồ có thể nhìn thấy ba người đội trưởng Trần đang chạy ở phía trước, mà Mắt Ưng bởi vì vẫn luôn kéo theo tôi, nên tốc độ đã chậm lại rất nhiều.

Tôi định bảo anh ta không cần lo cho tôi, kết quả liền ăn một miệng đầy cát, cũng đem những lời chuẩn bị nói nuốt ngược vào bụng, tôi không còn cách nào khác ngoài ngậm miệng lại, cố gắng hết sức để không làm liên lụy đến anh ta.

Tôi quay lại giữa chừng thì thấy bão cát đen ngòm đang tiến về phía tôi như một con thú khổng lồ, những sinh vật thường ẩn nấp trong cát cũng đang chạy trốn khắp nơi, nếu chạy chậm thì chúng sẽ bị nuốt chửng.

Tôi không dám nhìn nữa, vùi đầu lao về phía trước, nhưng bão cát đã nhanh chóng đuổi kịp tôi, tôi đã cảm nhận được cơn đau khi nó đập vào lưng!

“Mau lên, ở đây có chỗ trốn!”

Lão Yên hét lên một câu, tốc độ của Mắt Ưng bỗng nhiên nhanh hơn, anh ta kéo tôi đi về phía trước giống như đang lau nhà.

Oanh……

Cát ập vào người tôi, cả người tôi bị vùi trong đó, lập tức cảm thấy khó thở.

Tôi chưa kịp tuyệt vọng thì đã cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang kéo tôi ra, một lúc sau tôi cảm thấy sức nặng trên cơ thể mình đã giảm đi rất nhiều.

“Mau nhổ cát trong miệng ra!”

Trong lúc tôi đang ngơ ngác không biết ai đang nói, tôi chỉ vô thức làm theo lời người này yêu cầu, đồng thời tôi cảm thấy có ai đó đang ngoáy mũi mình..