Chương 27: Nó Tới

Tôi thất vọng thở dài, lão Yên nói tôi không có tiền đồ, chờ Mắt Ưng nghiên cứu kỹ lưỡng, tự nhiên có thể cho tôi chạm vào.

Tôi bĩu môi, chửi thầm ông ấy không hiểu rõ Mắt Ưng, người này một khi gặp được thứ gì mới mẻ, liền mang thứ đó ra mà tháo rời, thậm chí còn hận không thể khắc cả tên của mình lên mỗi một linh kiện, hiển nhiên là không có khả năng anh ta mất đi hứng thú mà đưa cho người khác.

Quả nhiên, kể từ khi Mắt Ưng có được thiết bị hồng ngoại, liền trốn ở trong lều đến cả ăn cơm cũng quên.

“Được rồi, sẽ có lúc Mắt Ưng cho cậu sờ vài lần, trước tiên cậu vẫn nên nghĩ cách đối phó với Trùng Cát vào ban ngày đi.” Đội trưởng Trần vỗ vỗ bả vai tôi, ông ấy chau mày, hiển nhiên cũng không vì lão Yên đã tìm ra cách giải quyết mà thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hưng phấn nhất thời qua đi, tôi cũng nhớ tới tình huống hiện tại, sở dĩ ban đêm chúng tôi đốt lửa là vì nhiệt độ thấp, nếu ban ngày chúng tôi còn ở trong đống lửa e rằng chúng tôi sẽ bị nướng chết, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng không quá mười phút.

Tôi cau mày suy nghĩ một lúc rồi hỏi lão Yên xem Trùng Cát có thiên địch không?

Lão Yên liếc nhìn tôi một cái rồi nói có, nhưng chúng tôi không thể tìm được.

“Là gì?” Tôi có chút tò mò, vốn dĩ tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, căn bản không ôm hy vọng, dù sao Trùng Cát chính là sinh vật có khả năng ẩn nấp cực kì khủng bố.

“Sói!” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, tôi chưa kịp nói gì thì ông ấy đã nói thêm một câu: “Vua sói sa mạc.”

Tôi vừa nghe liền đổ mồ hôi lạnh, vua sói sa mạc gần như chính là thần trong sa mạc.

Vua sói là con sói hung dữ và khôn ngoan nhất trong đàn sói, vua sói bình thường vốn đã khó đối phó, vua sói sa mạc chính là kẻ đứng đầu trong số đó.

Theo truyền thuyết, nó không chỉ thông minh hơn con người mà còn có thể giao tiếp với thần linh. Ở sa mạc giống như cá gặp nước, gặp được nó căn bản sẽ không còn đường sống.

Điều duy nhất đáng mừng chính là, số lượng sói trong sa mạc rất ít, vua sói càng là trăm năm khó gặp, thứ này muốn tránh còn tránh không kịp, ai còn dám chủ động trêu chọc nó? Lại nói nó cũng không phải là thứ mà chúng tôi có thể trêu chọc được.

“Lửa sắp tắt ……” Đội trưởng Trần đột nhiên nói một câu.

Tôi quay lại nhìn đống lửa rồi nghĩ ra một cách, tôi bảo mọi người lấy những thanh sắt trong túi ra xếp thành một vòng tròn nhìn chằm chằm vào sa mạc.

Tổng cộng có bảy thanh sắt, để an toàn, khoảng cách mỗi thanh chỉ dày bằng bắp chân người lớn, sau đó đặt tấm sắt trên mặt đất, năm người ngồi xổm thành một vòng tròn.

“Trùng Cát có hàm răng sắc nhọn, những thanh sắt này chưa chắc có thể chống đỡ được.” Rốt cuộc Mắt Ưng cũng ngẩng đầu khỏi thiết bị hồng ngoại.

Tôi xua tay nói những thứ này cũng không phải là dùng để ngăn chặn nó, nếu nó muốn tiến vào, nhất định phải cắn đứt thanh sắt hoặc là tấm sắt, tất nhiên sẽ phát ra âm thanh, đến lúc đó trực tiếp dùng súng bắn dọa nó bỏ chạy là được!

Trùng Cát nghe có vẻ lạ,nhưng nhìn chung sinh vật ngụy trang càng giỏi thì khả năng tấn công trực diện của chúng càng yếu. Ngụy trang cũng chỉ là quy tắc sinh tồn của chúng, chưa kể đến trước đó nó đã không tiếp tục tấn công sau khi chúng tôi nổ súng.

"Cách này tốt đấy. Mọi người nâng cao tinh thần lên. Tốt nhất là có thể bắn nát đầu nó chỉ bằng một phát súng." Đội trưởng Trần cười vài tiếng và vỗ nhẹ vào vai tôi.

Năm người chúng tôi đứng quay lưng vào nhau, tai vểnh lên không dám bỏ qua bất cứ âm thanh lạ nào.

Tôi đứng suốt hai ba tiếng đồng hồ, vết thương ở chân đã không thể chịu nổi nên tôi tựa người vào lưng của đội trưởng Trần một chút.

“Cậu có thể chịu đựng được không?” Ông ấy quay đầu nhìn tôi.

Tôi gật gật đầu, vừa định nói chuyện, liền nghe được tiếng răng rắc ……

Đến rồi!

*****

“Mắt Ưng!” Đội trưởng Trần hét lên, kỳ thật không cần ông ấy kêu, Mắt Ưng sớm đã bắn ra một loạt đạn, thanh sắt trước mặt anh ta giây trước đó còn nằm trên cát, thế nhưng hiện tại đã bị gãy ngang.

Lão Yên nhanh chóng cắm nửa thanh sắt gãy trở về, tiếp theo lại ném ra một tấm sắt khác.

“Không có động tĩnh……”

Lão Yên nghiêng lỗ tai lắng nghe, lời nói còn chưa nói xong tôi liền nghe được tiếng răng rắc từ phía dưới truyền đến.

Tôi chĩa họng súng xuống đất và quất vào cát, một loạt lỗ thủng hiện lên, sau đó một tiếng kêu thảm liền truyền đến.

“Có bắn trúng nó không?” Mắt Ưng quay đầu nhìn tôi một cái, tôi lắc đầu không chắc chắn, thanh âm kia không giống như là bị bắn trúng, huống chi khoảng cách lại ngắn như vậy, nếu đánh trúng thì sẽ có vết máu bắn ra, chỉ có thể là gần trúng.

Lão Yên không để bụng, nói gần trúng cũng được, ít nhất có thể làm cho Trùng Cát bị dọa mà nhất thời không dám tấn công.

“Không được, cách này cũng không thể duy trì lâu.” Đội trưởng Trần lật lại tấm sắt vỡ rồi lắc đầu.

Lão Yên thở ra, nói bây giờ không còn cách nào khác, nếu rời đi thì sẽ bị truy đuổi suốt cả chặng đường.

“Lão Yên, ông đưa cuốn sổ kia cho tôi nhìn một cái.” Tôi đưa tay về phía lão Yên, trước đó tôi chỉ nhìn thoáng qua, nên cũng không biết gì nhiều, nói không chừng trong quyển sách này còn có thông tin khác.

Lão Yên lấy cuốn nhật ký trong túi ra ném cho tôi: “Tôi đã đọc rồi, ghi chép ít quá.”

Tôi lật thẳng tới trang của Trùng Cát, quả nhiên chỉ có một đoạn giới thiệu ngắn gọn về con vật này, trong đó nói ngắn gọn về hình dáng cũng như thói quen tấn công con người của nó, tuy nhiên có một điều tôi nhận thấy là nơi thứ này xuất hiện không bao giờ có nước!