Chương 23: Khoảng Lặng

Mọi người đều im lặng, trong quân đội chúng tôi không khác gì anh em. Tôi ở đây đã được ba năm và đã coi quân đội như nhà của mình, còn những binh lính tinh anh này cơ hồ cũng đã ở đây năm sáu năm.

Hai người Mắt Ưng Rắn Độc cũng đã ở đó gần mười năm, huống chi bọn họ còn là do một tay đội trưởng Trần dẫn dắt, tình nghĩa giữa bọn họ càng không cần phải nói đến.

Hiện giờ Súng Ngắn đã chết, Bé Sữa thì tàn phế, bọn họ tự nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, nếu không phải hiện tại thật sự không an toàn, đội trưởng Trần sợ là đã sớm bùng nổ lửa giận rồi!

Lão Yên đẩy tay của đội trưởng Trần ra, sắc mặt không được tốt: “Lão Trần, anh nên biết tôi đang làm gì, nếu có thể nói tôi đều đã nói, còn lại……”

Nói xong ông ấy liếc nhìn đội trưởng Trần một cái, đội trưởng Trần đành rầu rĩ thở dài nói: “Nếu cuối cùng mọi người đều không thoát được, tốt xấu gì đến lúc chết làm quỷ cũng biết rõ ràng mọi chuyện.”

Lão Yên thở dài, xua tay tìm nơi dựng lều, đoạn đường này ai cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, huống chi Bé Sữa cũng không đủ sức để tiếp tục lên đường.

Chúng tôi chỉnh đốn lều trại, vừa lúc tôi ngẩng đầu lên lại phát hiện không có lão Yên ở đây, lập tức tôi tò mò nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cách đó không xa bên kia sườn núi thấp thoáng có bóng dáng của một người đang ngồi xổm, người đó đúng là lão Yên.

“Nhóc con, cậu nhìn chằm chằm vào lão Yên đang đi nặng để làm gì?” Đội trưởng Trần vỗ nhẹ vào gáy tôi, kéo tầm mắt của tôi trở về.

Tôi cười hì hì không trả lời, trong lòng lại nói thầm, trông không giống như là đi nặng, bên cạnh lão Yên rõ ràng là máy phát tín hiệu……

Chẳng lẽ ông ấy lại đang nói chuyện với cấp trên?

Nhưng vì sao ông ấy lại muốn giấu chúng tôi?

Tôi lắc đầu, cuộc trò chuyện trước đó giữa lão Yên và đội trưởng Trần đã cho thấy ông ấy dường như đang làm một công việc bí mật, việc ông ấy lén lút sau lưng chúng tôi cũng là chuyện bình thường, chỉ là ông ấy cũng không cần phải lén lút như vậy. Quân nhân có nhân phẩm của quân nhân, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện nghe lén.

Sau khi dựng lều được một lúc, lão Yên mới quay trở về, quả nhiên trên lưng vẫn còn chiếc túi chống nước, bên trong phồng lên, nhìn hình dạng đúng là một chiếc điện thoại.

Thời điểm ông ấy quay trở lại sắc mặt khá tốt, chỉ khi nhìn thấy Bé Sữa vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt lại trở nên khó coi.

Mấy người chúng tôi liền đốt lửa trại, sau đó vây quanh đống lửa nhưng ai cũng không nói một lời, sau một lúc lâu, Mắt Ưng đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?”

“Chúng ta cũng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng đi tiếp.” Giọng điệu của đội trưởng Trần có chút khó chịu, nói xong thì liếc mắt nhìn lão Yên, hiển nhiên là hy vọng đối phương sẽ tỏ thái độ..

Lão Yên hút một hơi thuốc lá nói: “Bây giờ không còn cách nào khác, có lẽ chỉ có tìm được giáo sư Dư thì chúng ta mới có cơ hội sống sót.”

Chúng tôi vội hỏi ý của ông ấy là gì, ông ấy chỉ vào con đường chúng tôi đi tới và hỏi dọc đường có tìm thấy thi thể (xác chết) nào không?.

Chúng tôi lắc đầu, ông ấy liền ấn mạnh điếu thuốc xuống đất: “Chưa hết, giáo sư Dư đã dẫn dắt đội theo cách mà chúng ta đang làm bây giờ! Nhưng bọn họ đều có thể an toàn đi qua, nói không chừng bọn họ biết con đường này có chút quỷ dị, cũng có thể đã biết được cách đối phó.”

Nhưng đội trưởng Trần lại lắc đầu nói, có lẽ thi thể đã bị cát vàng chôn vùi, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.

"Không, từ tiếng hét trong đoạn ghi âm, chúng ta có thể nhận ra gần như tất cả mọi người đều đã đến di tích cổ." Lão Yên thốt ra một câu, đội trưởng Trần cũng không thể nói thêm gì nữa.

Lão Yên kêu chúng tôi ăn nhanh rồi đi nghỉ ngơi, sau đó từ trên mặt đất đứng dậy, đi vào lều trước.

Lúc ăn cơm, Bé Sữa đã tỉnh dậy một lúc, chúng tôi liền giúp anh ta uống ít nước sau đó anh ta lại ngủ thϊếp đi, lòng tôi lại chua xót không thôi.

Buổi tối tôi ở chung lều với Bé Sữa và Rắn Độc, Rắn Độc đặt Bé Sữa vào trong túi ngủ và ra hiệu cho tôi giữ anh ta lại rồi bắt đầu thay băng vết thương cho anh ta.

Tôi thấy Bé Sữa đã hôn mê, nên cũng không giữ quá chặt, ai có ngờ Rắn Độc vừa mới bắt đầu bôi thuốc vào miệng vết thương, anh ta đã bắt đầu vùng vẫy dữ dội, trên trán nổi gân xanh nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.

Tôi vội vàng đè anh ta xuống, mũi lại chua xót, xoay đầu không dám nhìn miệng vết thương, rốt cuộc phải đau đớn như thế nào mới có thể khiến cho người đang hôn mê có phản ứng mãnh liệt như vậy?

“Ha ha, cái này tính là gì, nhớ trước đây tôi mới vừa lên chiến trường, khắp nơi đều là các mảnh tay chân, rất nhiều đồng đội trực tiếp bị nổ tung thành từng mảnh, cũng không cách nào thu gom lại được, chỉ có thể đào một cái hố chôn tại chỗ, cũng không phân biệt được ai là ai……”

Cũng không biết Rắn Độc đã thay thuốc xong từ lúc nào, anh ta ngồi cạnh tôi nói một tràng dài.

Tôi rầu rĩ “ừ” một tiếng, sau đó có chút oán trách lão Yên, nếu không có ông ấy, chúng tôi đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Rắn Độc lắc đầu vỗ nhẹ vào vai tôi nhắc nhở tôi đừng quên thân phận của mình.

“Quân nhân sinh ra là để tuân theo mệnh lệnh, nhiệm vụ lần này cũng không khác gì những nhiệm vụ khác, nhiệm vụ nào cũng đều sẽ có tính nguy hiểm, cậu không thể bởi vì những thứ nguy hiểm không biết liền vội trách lão Yên! Nói thật, nếu ông ấy đưa chúng ta ra chiến trường, không chừng vừa lên chiến trường tất cả đều đã mất mạng.”