Chương 20: Dưới Ly Sa Có Nước Ngầm

Mắt Ưng vỗ vỗ vai tôi nói nếu đã gặp được người tài giỏi, thì phải chăm chỉ học tập, không được quá so đo.

Tuy rằng nghe anh ta nói như vậy làm tôi có chút khó chịu, nhưng nó lại khiến mắt tôi sáng lên.

Đúng vậy, tôi hiểu biết không ít, nhưng đa số chỉ là trên giấy, mấy năm nay tôi chỉ tự mình suy nghĩ, chưa có kinh nghiệm thực tế, sao không nhân cơ hội này học hỏi thêm từ lão Yên?

Nghĩ thông suốt điểm này tôi lập tức tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh lão Yên cung kính hỏi ông ấy, vì sao ly sa lại có liên quan đến ốc đảo?

Lão Yên ngậm điếu thuốc còn chưa có châm lửa, hiển nhiên rất hài lòng với sự chủ động học hỏi của tôi.

Ông ấy kiên nhẫn giải thích nói sa mạc có rất nhiều nước ngầm, nhưng ly sa lại rất hiếm, điều này cho thấy sông ngầm tuy sâu nhưng lại rất gần nguồn nước, nếu không thì không thể hình thành ly sa được.

Thấy tôi vẫn tỏ vẻ khó hiểu, ông ấy mỉm cười chỉ vào bãi cát dưới chân nói: “Thật ra ở trong sa mạc, cậu muốn đào nước ngầm, luôn phải đào đến một độ sâu nhất định thì mới có nước, nhưng tại sao ở những nơi đó đều không có ly sa?”

Tôi suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi ông ấy, có phải vì dòng sông ngầm dưới ly sa được nối với ốc đảo không?

Nói cách khác, ốc đảo ở xung quanh, có ảnh hưởng đến việc hình thành ly sa trong sa mạc?

“Không tệ, cậu rất thông minh.” Lão Yên vỗ vai tôi, tôi xấu hổ gãi đầu, lúc này mới cảm thấy hai ngày nay mình đã không tôn trọng ông ấy.

Lão Yên cũng không so đo với tôi, ngược lại còn nói người trẻ tuổi có chút hiếu thắng là chuyện tốt, huống chi tôi còn chịu học hỏi, ông ấy cứ khen tôi như vậy càng làm tôi thêm ngượng ngùng, xấu hổ, sau đó tôi liền cười cười, không nói chuyện nữa.

Chúng tôi đi theo lão Yên khoảng năm dặm, sau khi vượt qua một con dốc cao, một ốc đảo đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người!

Ốc đảo này tuy không lớn nhưng cũng đủ để chúng tôi bổ sung nước ngọt trong vài ngày tới, mọi người hoan hô một tiếng liền chạy đến, lão Yên lại vẫy tay ra hiêu cho chúng tôi dừng lại, từ trong túi lấy ra kính viễn vọng quan sát, sau một lúc lâu mới dẫn đầu đi bộ xuống con dốc.

Sau cuộc tranh cãi vừa rồi, mọi người đều rất tin tưởng ông ấy nên đều làm theo sự dẫn dắt của ông ấy.

Lão Yên chọn một chỗ, mọi người đầu tiên là rửa mặt, lại uống một bụng nước, sau đó mới tiếp thêm nước vào bình.

“Đây là cái gì?” Mắt Ưng đột nhiên kêu lên một tiếng, chúng tôi liền nhìn sang, chỉ thấy anh ta rút dao găm ra và đào thứ gì đó.

Đó là một lon đồ hộp chưa bị rỉ sét.

Lon đồ hộp này bị mắc kẹt dưới một bụi cỏ, bên ngoài có màu xanh lục, chỉ lộ ra một vòng tròn, nếu không có đôi mắt tinh tường của Mắt Ưng thì chúng tôi cũng không phát hiện ra.

Lão Yên cầm lon đồ hộp trên tay để ước lượng, nói quả thực là vật tư ban đầu được cấp cho nhóm giáo sư Dư, loại này chỉ có ở Bắc Kinh, xem ra đám người Dư Thành Trạch đã từng đi qua ốc đảo này.

“Cuối cùng chúng ta cũng đã đi đúng hướng. ……” Đội trưởng Trần thở phào.

Nếu ở sa mạc này mà đi nhầm hướng, thì chỉ có thể quay lại nhưng lại không thể dùng xe tải mà di chuyển được.

Tôi cảm thấy lạ nên đã ngồi xổm xuống đào gần bụi cỏ nơi Mắt Ưng đào ra cái lon đồ hộp.

“Nhóc con, cậu lại định làm chuyện xấu gì đấy?”

Đội trưởng Trần vỗ vỗ tôi, tôi nói nếu giáo sư Dư đi khảo sát với một nhóm người, thì khi tới ốc đảo này sao chỉ để lại có một lon đồ hộp?

Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả lão Yên cũng cau mày, cuối cùng còn kêu mọi người tản ra xung quanh tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm thấy được gì.

Cuối cùng mọi người cũng không nghĩ ra được nguyên do, Bé Sữa thậm chí còn hoài nghi liệu có phải giáo sư Dư và những người khác đã xảy ra chuyện tại ốc đảo này?

Nhưng lão Yên lại khẳng định rằng bọn họ đã đi vào trong di tích cổ, thậm chí còn đi sâu vào trong di tích một đoạn rất xa, chỉ cần nghe đoạn ghi âm cũng có thể phán đoán ra được.

Nếu suy nghĩ không ra được nguyên nhân, thì chỉ đành đem chuyện đó bỏ sang một bên, ít nhất thì cũng đã tìm đúng phương hướng.

Chúng tôi ở lại ốc đảo nghỉ ngơi chỉnh đốn, lão Yên nghiên cứu bản đồ rồi xác định phương hướng, sau đó chúng tôi lại một lần nữa xuất phát.

Sau khi bổ sung nước và nghỉ ngơi, tinh thần của mọi người đều phấn chấn, thậm chí Bé Sữa còn nhảy lên nhảy xuống trước mặt tôi, thỉnh thoảng chạy tới chạy lui nói với tôi vài câu.

Tôi bất lực nhìn anh ta, dường như người trong quân đội gọi anh ta là Bé Sữa, không chỉ vì sự trẻ trung mà còn vì tính cách của anh ta. Nếu không phải mấy ngày trước chính mắt tôi nhìn thấy anh ta và Mắt Ưng đấu với nhau, tôi sẽ không tin anh ta có thể chế phục được Mắt Ưng!

“Trường An, vì sao trông cậu giống như ông cụ non thế.” Bé Sữa nhảy về phía trước thêm hai bước: “Cậu rõ ràng chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi.”

Tôi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Anh……”

Đúng lúc này, mắt tôi loáng lên tựa hồ nhìn thấy một vật gì đó, tôi hét lớn kêu Bé Sữa mau tránh ra.