“Trường An, cậu làm gì ở đây? Không phải cậu đã canh gác vào nửa đêm hôm trước rồi à?” Đội trưởng Trần từ trong lều chui ra hỏi.
Tôi lắc đầu nói chỉ ra ngoài xem thử rồi quay người đi về lều.
Bé Sữa vẫn đang co ro trong túi ngủ, nghe tiếng động thì run rẩy, thấy là tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Tôi miễn cưỡng nói rằng đó chỉ là tiếng gió thôi, chúng tôi tình cờ dựng trại dựa lưng vào sườn núi thấp, nên có tiếng gió cũng là chuyện bình thường.
Anh ta không nói gì, chỉ nắm lấy tay áo tôi kêu tôi ở cùng anh ta, thấy anh ta như vậy cũng không đành lòng ngủ một mình nên đã ngồi với anh ta cả đêm, mãi đến rạng sáng, tiếng động đó mới lắng xuống, tôi cũng chợp mắt được một lúc.
Lúc mọi người cùng nhau ăn sáng, tôi và Bé Sữa hai mắt như mắt gấu trúc liền bị mọi người cười nhạo một trận, nhưng Bé Sữa lại nghiêm túc nói rằng nhất định sẽ có người chết.
Lời nói của anh ta đều bị những người khác phớt lờ, nhưng lão Yên lại cất tiếng hỏi anh ta sao lại nói như vậy?
Bé Sữa thấy có người chú ý tới mình, liền tiến lại gần như nhìn thấy một vị Bồ Tát cứu mạng, vẻ mặt sợ hãi nói: "Đây là truyền thuyết của La Bố Bạc..."
Hóa ra anh ta từ nhỏ lớn lên ở Ba Âm Quách Lăng, đã nghe qua không ít những lời đồn về La Bố Bạc, mà “quỷ tiếp người” chính là một trong số đó.
Truyền thuyết nói rằng buổi tối qua đêm ở La Bố Bạc, nếu nghe được tiếng khóc nức nở, chắc chắn là đã bị quỷ theo dõi, mỗi đêm quỷ đều sẽ đến mang đi một người, cho đến khi nào tất cả đều chết hết mới thôi……
“Làm sao bây giờ, tất cả chúng tôi đều sẽ chết.” Sắc mặt Bé Sữa tái nhợt nhìn chằm chằm lão Yên.
Lão Yên rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút hai hơi rồi nói: “Buổi tối gác đêm mọi người phải luôn đề cao cảnh giác, có gì không ổn thì lập tức kêu lên.”
Lúc đầu mọi người vốn không tin vào câu chuyện của Bé Sữa, nhưng bây giờ được lão Yên nghiêm túc dặn dò như vậy, trong lòng đột nhiên có chút nặng nề.
“Được rồi, thu dọn đồ đạc, đến lúc lên đường rồi!” Lão Yên phủi phủi khói bụi rồi đứng dậy trước.
Khi đi trong sa mạc, nếu lều chưa được cất đi thì hãy nhớ đóng lại cẩn thận, khi quay về hãy dùng gậy gõ vào bên trong và hai bên, nếu không sẽ bị rắn, bọ cạp chui vào, lúc đó liền cho không tánh mạng.
Đương nhiên chúng tôi cũng không dám lơ
là, cẩn thận thu dọn lều trại, không để sót một kẽ hở nào, rồi khoác ba lô hành quân đi theo lão Yên.
Lão Yên cầm bản đồ nhìn thoáng qua rồi đối chiếu, sau đó chỉ huy chúng tôi tìm kiếm ở gần đó coi có dấu vết hoạt động nào của con người không.
Việc này tốn khá nhiều thời gian, tôi và Rắn Độc chung một nhóm, những người khác cũng chia thành từng nhóm và tìm kiếm từ các hướng khác nhau.
Khu vực tìm kiếm mà lão Yên vẽ ra lấy lều trại làm trung tâm, bán kính khoảng một cây số, nhóm chúng tôi phụ trách phía tây nhưng tìm suốt buổi sáng cũng không thấy gì cả, đừng nói là dấu vết hoạt động của người, ngay cả một con rắn cũng không tìm thấy.
“Có chuyện gì đó không ổn.” Tôi lợi dụng giờ nghỉ trưa để bày tỏ sự nghi ngờ của mình: “Sa mạc là nơi ở của những độc vật trong thiên hạ, sao đi cả nửa ngày vẫn không có một chút dấu vết gì?”
Rắn Độc cũng cau mày, anh ta nắm lấy một nắm cát, xoa trong tay một lúc, càng cau mày sâu hơn.
Tôi hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta cũng không chắc chắn lắm, chỉ nói rằng hoặc thực sự không có độc vật gì ở khu vực này hoặc có điều gì đó đã khiến lũ độc vật không dám bén mảng đến gần.
“Ý anh muốn nói nơi này chính là ranh giới địa bàn?” Tôi cũng nắm lên một ít cát, nhưng không hiểu được.
Rắn Độc “ừ” một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Trong lòng tôi có hơi lo lắng, trong tự nhiên có rất nhiều thứ giống như phân chia lãnh thổ, các loài thú như sư tử, hổ đều có lãnh địa riêng, chúng sẽ đi tiểu vào lãnh địa của mình để lan tỏa mùi hương. Một khi có loài khác đến gần, chúng sẽ coi như là một sự khıêυ khí©h!
Nhưng loại tình huống này ở sa mạc rất hiếm thấy, đặc biệt là ở vùng đất không người, trong sa mạc có rất nhiều độc vật, trong đó phần lớn là rắn và bọ cạp, chúng thường có tổ, cho nên không có sự phân chia lãnh thổ như vậy.
Một khu vực rộng lớn như vậy lại bị phân chia lãnh thổ, rốt cuộc đó là thứ gì?
Tôi muốn suy nghĩ một chút, nhưng Rắn Độc đã thu dọn đồ đạc tiến về phía trước, tôi đành phải đi theo anh ta, nhưng suốt buổi chiều tôi vẫn không tìm thấy gì, mắt thấy thời gian sắp hết, chúng tôi không còn cách nào khác là phải quay về lều trại.
Thời điểm hai chúng tôi trở về lều trại, mọi người đã tập trung đầy đủ, nhìn bộ dạng thất vọng liền biết bọn họ cũng giống như chúng tôi, cũng không có tìm thấy gì.