Hiện tại chúng tôi ở chung một lều, cũng không thể không nói lời nào, tôi còn chưa mở lời thì Bé Sữa đã mở lời trước, anh ta liếc mắt nhìn tôi nói: “Không nghĩ tới ngày thường cậu không có gì nổi bật, vậy mà lại biết thật nhiều.”
“Chỉ là do tôi xem nhìu sách linh tinh thôi.” Tôi sờ đầu, biết anh ta đang nói đến chuyện mấy ngày trước ở trong doanh trại tôi đã trả lời được hết các câu hỏi của lão Yên.
“Chậc, cậu đừng nói vậy, tôi là người bản địa cũng không biết được nhiều thứ như cậu.” Giọng điệu của Bé Sữa có phần khoa trương, tôi không biết nên trả lời thế nào, anh ta đã chuyển chủ đề, thần bí nói: “Hai người không cảm thấy nhiệm vụ giải cứu lần này có chỗ nào không đúng à?”
Rắn Độc vốn không có phản ứng gì chợt ngẩng đầu nhìn Bé Sữa, định nói gì đó rồi lại im lặng.
Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy hứng thú, liền sáp lại bên người anh ta nói thầm: “Có chuyện gì đó không thích hợp, làm gì có ai tới sa mạc tìm người lại còn mang theo nhiều vũ khí như vậy chứ?”
“Đúng vậy, tôi còn cảm thấy đoạn ghi âm đó có gì đó không ổn, các cậu có chú ý thấy các cuộn băng đều ố vàng không……” Bé Sữa trả lời như vừa phát hiện ra điều gì mới.
Tôi không có chú ý đến chi tiết đó, chỉ vì chi tiết đó cũng không nói lên được điều gì, có thể băng dùng trong ghi âm là băng cũ.
Sau khi Bé Sữa suy nghĩ một hồi lâu cảm thấy điểm này không đáng ngờ, cũng liền không nhắc đến nữa.
Hai chúng tôi đều còn nhỏ tuổi, đúng lúc tối nay lại có nhiệm vụ canh gác tới nửa đêm, chúng tôi gần như đã đứng ngoài lều trò chuyện tới tận khuya.
“Ngủ đi, đến lượt tôi gác đêm.” Rắn Độc đã ngủ từ sớm liền xốc lều lên nói một câu, tôi và Bé Sữa lúc này mới thấy đêm đã khuya, liền chui vào trong lều trại ngủ thϊếp đi.
Ô ô ô ô ô ô……
Đang ngủ nửa chừng, tôi dường như nghe thấy tiếng gì đó mơ hồ, nghe như tiếng ai đó khóc, xào xạc, văng vẳng bên tai không dứt.
Tôi cũng không để ý, trong sa mạc thường xuyên phát ra những âm thanh kỳ lạ, tiếng gió thổi mạnh qua những tảng đá phong hóa còn quỷ dị hơn cả tiếng kêu khóc này, vì thế tôi liền trở mình lại và tiếp tục ngủ.
“Mau tỉnh lại!”
Đúng lúc tôi sắp ngủ lại thì Bé Sữa lại đẩy đẩy tôi, tôi dụi mắt hỏi anh ta có chuyện gì vậy?
Bé Sữa lo lắng nhìn ra ngoài lều và hỏi tôi có nghe thấy gì không?
Tôi gật đầu, thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, không khỏi muốn trêu chọc anh ta một chút, giả vờ sợ hãi nói: "Chẳng lẽ...có quỷ à?"
Ai mà ngờ tôi vừa mới nói ra câu đó lại vô tình trúng ngay nỗi sợ của Bé Sữa, anh ta hét lên một tiếng: “Là quỷ tiếp người, bọn chúng tới đón người!”
“Quỷ tiếp người là gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Bé Sữa vừa định trả lời, Rắn Độc đã xốc cửa lều lên, nghiêm mặt kêu chúng tôi nhanh đi ngủ.
Bé Sữa tựa hồ có chút sợ Rắn Độc, lập tức chui vào túi ngủ, quay lưng về phía tôi .
Tôi không kìm được sự tò mò nên thấp giọng hỏi anh ta quỷ tiếp người là gì, anh ta run rẩy đến mức không thể giải thích rõ ràng, anh ta chỉ nói rằng có người sắp chết...
Tôi thấy anh ta không giải thích được, cũng không còn hứng thú, liền xua tay ra hiệu cho anh ta tiếp tục ngủ.
Ô ô……
Đúng lúc này, tiếng khóc đột nhiên to hơn trước, như thể có hàng trăm đứa trẻ xúm lại khóc nức nở, làm tôi nổi da gà khắp người.
Bé Sữa đột nhiên ngồi dậy khỏi túi ngủ, sau đó nắm lấy vai tôi và bắt tôi phải ở cùng với anh ta.
Tôi cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy vỗ vai anh ta rồi nói tôi sẽ ra ngoài nhìn xem, anh ta lại giữ chặt không cho tôi đi, nói rằng người đi ra ngoài đều sẽ chết!
“Không sao.” Tôi vỗ vai an ủi anh ta, rồi cầm súng trực tiếp đi ra khỏi lều.
Rắn Độc đang đứng bên ngoài, anh ta cau mày khi nhìn thấy tôi bước ra, Mắt Ưng đang gác đêm cùng anh ta liền hỏi tôi, có phải tôi bị tiếng khóc này dọa đến mức không ngủ được?
Tôi cười khổ nói rằng Bé Sữa sợ hãi, nếu tôi không ra nhìn xem, anh ta sẽ không yên tâm.
Rắn Độc cau mày càng sâu, cũng không nói gì, nhưng Mắt Ưng lại cười rạng rỡ nói Bé Sữa không chỉ có bề ngoài nhỏ con, mà lớn lên lá gan cũng nhỏ, biệt danh “Bé Sữa” này đúng là không tệ.
Tôi cười hai tiếng, cũng không nói gì thêm, sau đó mở đèn pin chiếu về nơi xa, nhưng trừ tiếng khóc nức nở ra thì cũng không nhìn thấy gì.