Chương 10: Đi La Bố Bạc

Mặc dù tuổi tác và ngoại hình của mỗi người đều khác nhau, nhưng bọn họ đều có một sở trường đặc biệt!

Ví dụ như một trong những người này có một người vừa gầy vừa cao, mọi người đều kêu anh ta là “Mắt Ưng”, bởi vì anh ta có một đôi mắt sắc bén giống như đại bàng, anh ta là trinh sát mạnh nhất trong trại, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng không thể giấu được anh ta.

Một ví dụ khác là người thanh niên bên cạnh vừa tròn 20 tuổi, là một tay bắn tỉa nổi tiếng trong trại và có khả năng bách phát bách trúng dù cự li có xa đến cả trăm bước.

Hai người còn lại cũng có những kỹ năng đặc biệt của riêng mình.

"Được rồi, các cậu trở về chuẩn bị đi. Chiều nay chúng ta sẽ vào La Bố Bạc." Sau khi người mặc vest chọn người xong, ông ấy vỗ nhẹ tàn thuốc lá trên người rồi ra hiệu cho chúng tôi ra ngoài..

La Bố Bạc?

Tôi có chút hưng phấn, những năm trong quân đội tôi thường nghe đồn về La Bố Bạc, đối với nơi này tôi vừa khao khát vừa sợ hãi, hiện giờ có thể đi đến nơi đó khiến toàn thân tôi kích động không thôi.

Nhưng tại sao lại đến đây, chẳng lẽ là có nhiệm vụ bí mật nào đó?

Người đàn ông mặc vest cũng không giải thích quá nhiều, chỉ yêu cầu chúng tôi mang theo một ít quần áo, ông ấy sẽ chuẩn bị những đồ dùng khác..

Tôi cũng không có đồ vật gì để mang theo, khi vào quân đội với Đại đội trưởng Trần, tôi chỉ có vài bộ quần áo, ba năm trôi qua dĩ nhiên là không thể mặc được nữa, vì thế tôi liền đem theo mấy bộ quân phục màu xanh, cẩn thận bọc quyển “Tinh Quan Yếu Quyết”, coi như là đã thu dọn đồ xong.

Đến trưa, chúng tôi đang hăng say nhai bánh bao thì người đàn ông mặc vest đã tập hợp chúng tôi ở trong lều, khi đến nơi thì thấy Đại Đội trưởng Trần cũng ở đó.

Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Đại đội trưởng Trần, ông ấy là người phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong doanh trại này, trừ khi có chuyện gì đặc biệt quan trọng nếu không ông ấy sẽ không dễ dàng rời đi, bằng không toàn bộ đơn vị này đều sẽ không thể hoạt động được.

Chỉ là nếu ông ấy đã ở đây, hẳn đã an bài xong mọi việc.

Người đàn ông mặc vest kêu chúng tôi cứ tùy ý mà ngồi, rồi đưa cho mỗi người một lon sữa, ba hộp thịt hộp và một gói sôcôla.

Chúng tôi cầm thật lâu cũng không dám đưa lên miệng thưởng thức, phải biết rằng giữa trưa hôm nay đồ ăn của doanh trại đã có phần tốt hơn mọi ngày, mặc dù chỉ là bánh bao mềm nhúng thêm một chút bột ớt.

Còn thứ mà ông ấy đưa cho chúng tôi thì lại càng không dám nghĩ tới, hiện giờ ông ấy một hơi lấy ra nhiều như vậy, khiến cho lòng chúng tôi không khỏi bồn chồn lo lắng.

“Không lẽ đây là bữa cơm trước khi bị chặt đầu?” Tiêu Tiểu Bắc lùn nhất trong đám nắm chặt hộp thịt, thấp giọng lẩm bẩm, lập tức thu hút ánh mắt của những người khác, hiện tại mọi người đều chưa nắm chắc, nói như vậy không phải càng tăng thêm sự hỗn loạn sao?

Người đàn ông mặc vest gạt bỏ tàn thuốc, đi thẳng vào vấn đề:”Từ giờ trở đi các cậu có thể gọi tôi là lão Yên. Chuyến đi La Bố Bạc này rất quan trọng cho nên các cậu cần phải viết một thứ.”

Nói xong ông ấy đưa cho mỗi người một cây bút và một tờ giấy, tôi tò mò hỏi ông ấy rốt cuộc là phải viết cái gì, ông ấy cười cổ quái, rít một hơi thuốc lá rồi nói ra hai chữ: “di thư!”

Tất cả chúng tôi đều sửng sốt, nhìn món ăn ngon đến chảy nước miếng ở trước mặt, trong lòng chúng tôi đều có một suy nghĩ: “Đây đúng là bữa cơm trước khi bị chặt đầu mà….”

Nhưng quân đội coi trọng sự phục tùng tuyệt đối. Loại chuyện viết di thư trước khi đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nào đó cũng không có gì lạ, vì thế chúng tôi đã viết di thư mà không hỏi gì thêm, cuối cùng mang theo tâm tình thấp thỏm mà ăn cho xong “bữa cơm chặt đầu” rồi đi theo lão Yên bước lên một chiếc xe tải.

Có rất nhiều đồ hộp và nước uống được chất đống bên trong xe tải, dường như đây là vật tư cho nhiệm vụ này, mà trước mặt chúng tôi còn có mấy cái rương gỗ to lớn.

“Mở ra nhìn xem.” Lão Yên hất cằm.

Đại đội trưởng Trần tiến lên mở nắp rương, trên mặt đang vui vẻ nhưng sau đó đã lập tức thay đổi!

Tôi nhìn vào trong rương, bên trong toàn là súng tiểu liên B56, loại này tiên tiến hơn rất nhiều so với loại B56 chúng tôi từng sử dụng, trong quân đội, chúng tôi đã nghe nói đến loại súng này từ lâu rồi, nhưng những thứ tốt đẹp đều sẽ được trao cho các chiến hữu ở tiền tuyến, chúng tôi chỉ biết chảy nước miếng mà thôi.

Khi tôi nhìn số lượng thì ước chừng mỗi người được dùng hai khẩu, rồi tôi thấy một hàng lựu đạn ở bên cạnh, tuy mỗi người chỉ lấy được một quả nhưng hỏa lực vẫn rất đáng kể.

Chẳng trách Đại đội trưởng Trần lại có phản ứng như vậy, là một quân nhân đương nhiên là sẽ yêu thích những vũ khí này đến mức không muốn buông tay, nhưng chúng tôi chỉ đi vào trong sa mạc, sao lại được trang bị hoả lực mạnh như vậy, chẳng lẽ là đi đánh nhau?

Chỉ là lão Yên không giải thích, chúng tôi cũng khó mà hỏi đến, chỉ có đội trưởng Trần cau mày nhìn về phía đống vũ khí.

Sau khi phân loại súng đạn xong, chiếc xe tải nổ máy và lao thẳng về La Bố Bạc.

Kế tiếp xe tải vẫn một mực chạy thẳng vào trong sa mạc, chúng tôi càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, dù có chiến đấu thì cũng không thể diễn ra ở trong sa mạc, rốt cuộc chúng tôi đi vào nơi này để làm gì?