“Hóa ra thằng nhóc này sống ở đây, mình phải lập tức báo cho nhà họ Vương, cũng có thể kiếm chút tiền tiêu xài, ha ha ha..."
Chủ nhân của đôi mắt hung ác đó cười nham hiểm rồi biến mất trong màn đêm.
Lúc này, khu nhà họ Vương.
Gia chủ nhà họ Vương — Vương Phú Quý và gia chủ nhà họ Ngô Ngô Đại Hồng đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Cái chết của Vương Thiên Hư và Vương Thiên Vũ đã được báo lại cho nhà họ Vương.
Hơn nữa, Ngô Hiểu Đình vô cùng thê thảm cũng bị nhà họ Ngô đưa đi.
Chỉ là hỏi cô ta cái gì, cô ta cũng chỉ biết cười ngây ngô.
Ngô Tiểu Đình thực sự điên rồi!
Bốp...
Vương Phú Quý đập bàn, tách trà rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
“Nực cười, dám gϊếŧ con trai tôi, diệt trừ đời sau của nhà họ Vương tôi, mối thù không đội trời chung này, không gϊếŧ được Diệp Phàm, tôi thề sẽ không làm người!"
Âm thanh đó lớn đến đáng sợ.
Mọi người không ai dám hé răng.
Cũng không ai dám bước đến.
Ngay cả bà Vương đang khóc đến chết đi sống lại ở bên cạnh cũng sợ đến mức ngừng khóc.
Ngô Đại Hồng vẫn luôn im lặng nấy giờ chợt thấp giọng nói:
“Thông gia, con gái tôi cũng bị tên khốn đó hành hạ đến sống không bằng chết, tên khốn đó tại sao lại ác độc như vậy?"
Tiêu chuẩn kép!
Con gái ông ta dùng thủ đoạn như vậy bắt nạt người khác thì được.
Người khác ăn miếng trả miếng thì là độc ác. Hai vị gia chủ đều vô cùng tức giận.
Diệp Phàm, con cá lọt lưới của nhà họ Diệp, phải chết!
Hơn nữa, còn phải để tất cả mọi người biết sự đáng sợ của nhà họ Vương và nhà họ Ngô!
Nhưng mà, bọn họ vẫn không biết Diệp Phàm. đang ở đâu, đây chính là một vấn đẽ.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Phú Quý vang. lên
Ông ta cau mày.
Là một dãy số lạ.
Kẻ nào lại không có mắt gọi điện thoại đến vào. lúc này.
Nói không chừng là bán bảo hiểm hay lừa đảo gì đó...
Ông ta tức giận cúp máy.
Tuy nhiên, đổi phương rất cố chấp, gọi cho ông ta nhiều lần liên tiếp.
Vương Phú Quý cuối cùng cau mày nghe máy.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Ngô Đại Hồng nhìn vào sắc mặt của Vương Phú Quý.
“Thông gia, là ai gọi đến thế?”
Vương Phú Quý không trả lời trực tiếp mà lập tức đứng dậy.
“Người đâu, lập tức triệu tập toàn bộ nhân thủ. của nhà họ Vương!"
Sau đó, ông ta quay sang Ngô Đại Hồng.
“Có người đã phát hiện ra nơi ở của Diệp Phàm, ông cũng phải lập tức tập hợp nhân lực đi. Lần này nhất định phải chém tên khốn kiếp kia thành từng mảnh!"
“Được!”
Ngô Đại Hồng lập tức gật đầu không chút do dự.
“Ngoài ra, nhà họ Ngô chúng tôi cũng có hợp tác. với Hắc Hổ Đường, tôi sẽ liên lạc với bọn họ, yêu cầu bọn họ góp sức, đảm bảo không xảy ra chuyện gì!"
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho ai đó.
Đúng lúc này, Đường Nhược Tuyết tới!
Thay mặt cho nhà họ Đường, thay mặt cho tập. đoàn Đường thị đến đây.
Bên cạnh còn có ông Trần.
“Gia chủ Vương, gia chủ Ngô, con trai con gái các người đã làm cái gì, tôi nghĩ bản thân các người cũng biết rõ, chuyện này nên dừng lại ở đây, hiểu không?”
“Bằng không chính là đang khıêυ khí©h uy nghiêm của nhà họ Đường tôi!”
Giọng nói lạnh như băng.
Giọng điệu có phần độc đoán.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Diệp Phàm được nhà họ Đường bảo vệ!
Nói xong, Đường Nhược Tuyết xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm đợi Vương Phú Quý và Ngô Đại Hồng nói gì.
Hai gia chủ ông nhìn tôi, tôi nhìn ông.
Đều nhìn thấy sự bất lực và nghẹn uất trong mắt đổi phương,
Một lúc sau, Vương Phú Quý lại đập bàn.
“Tôi chỉ có hai đứa con trai, bây giờ đều đã chết cả rồi, nếu không trả mối thù này, sau này nhà họ. Vương tôi và nhà họ Ngô của ông làm sao còn có chỗ. đứng ở Giang Thành này?”
“Cho nên, tôi quyết định, cho dù lần này có tán gia bại sản, dù làm thế nào cũng phải g iết chết Diệp Phàm”
“Không thể công khai thì chúng ta lén lút làm, nhà họ Đường cũng không điều tra ra được.”
Vẽ phần Đường Nhược Tuyết..
Sau khi bước ra khỏi nhà họ Vương, ông Trần bước tới.
“Gô chủ, cô thật quyết tâm giúp Diệp Phàm chuyện này đến cùng sao?”
“Phải!"
Đường Nhược Tuyết gật đầu, ánh mắt kiên định.
Đường Nhược Tuyết
“Nhưng mà.." Ông Trần khựng lại, bất lực nói:
“Diệp Phàm, cậu ta sẽ cảm kích sao? Cậu ta là một tông sư, cho dù không có sự giúp đỡ của chúng ta, nhà họ Vương và nhà họ Ngô cũng không đối phó. được cậu ta, nếu cô làm như vậy... haizzz.”
Đường Nhược Tuyết cười khổ,
“Tôi biết, nhưng ông cũng hiểu tình hình hiện tại của nhà họ Đường, chỉ với hai người chúng ta khó có. thế lật ngược tình thế.”
“Nếu tôi nhân cơ hội này để bày tỏ thiện chí của mình, có thể Diệp Phàm sẽ đồng ý giúp tôi”
“Thậm chí... chỉ cần anh ấy chịu giúp đỡ, cho dù anh ấy có yêu cầu tôi lấy thân báo đáp cũng được.”
Ông Trần sửng sốt một lúc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
“Chỉ hi vọng..."
Cùng lúc đó, khu biệt thự số một Giang Loan.
Diệp Phàm nhìn vết sẹo trên mặt của em gái mình, cảm giác như bị dao đâm.
Tất cả điều này đều là do bản thân anh gây ra.
Năm đó, khi anh và Ngô Hiểu Đình ở bên nhau, cả gia đình đều phản đối.
Nhưng anh bị tình yêu làm mờ lý trí, hoàn toàn không nghe lời khuyên nhủ của gia đình.
Cuối cùng, hại cha mẹ chết thảm, ngay cả bảo vật gia truyền là tranh Cửu Long cũng bị thất lạc.
Bây giờ em gái lại bị tra tấn đến mức này.
Thân thể Diệp Phàm khẽ run lên, ánh mắt mơ hồ, cúi người xuống nhẹ nhàng xoa xoa đầu em gái mình
“Tiểu Mạn, năm năm qua đã khổ cho em rồi, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho. em, từ nay về sau sẽ không để em bị thương nữa!"
Anh lấy ra một cái lọ nhỏ.