Một tông sư trẻ tuổi như vậy, chẳng phải là quái
Vật trông số quái vật sao?
Giờ phút này, không ai còn dám chỉ trích Diệp. Phàm nữa.
Thậm chí còn cảm thấy Vương Thiên Hư chết dễ dàng như vậy đã là nhờ may mắn của hẳn ta
Lúc Đường Nhược Tuyết nhìn về phía Diệp Phàm lần nữa, ánh mắt đã thay đổi.
Có sự phấn khích, ngưỡng mộ và có điều gì đó không thể giải thích được.
Mọi người đều sùng kính cường giả, và cô ấy cũng không ngoại lệ.
Thế giới này rất thực tế.
Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu!
“Còn ai muốn ngăn cản tôi không?”
Diệp Phàm ôm em gái, quét mắt nhìn xung quanh.
Anh nhìn đến ai, người đó liền cúi đầu, cơ thể run rẩy.
Thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Ha ha, xem ra nơi này không còn có việc gì nữa, hẹn gặp lại, mọi người.”
Diệp Phàm rất lịch sự mỉm cười.
Anh cũng không để ý đến Đường Nhược Tuyết và ông Trần, bước qua thi thể của Vương Thiên Hư, đi thắng ra ngoài
Chỉ để lại một loạt dấu chân đắm máu bắt mắt.
Diệp Phàm cũng không hề lo lắng sau khi anh gi ết chết Vương Thiên Hư và tra tấn Ngô Hiểu Đình trước mặt mấy trăm người, bị hai nhà Vương Ngô đuổi gϊếŧ mình.
Nếu hai nhà đó cảm thấy mình đã tồn tại đủ lâu thì cứ đến.
Đúng lúc cho anh có lý do để tiêu diệt hai nhà Vương Ngô.
Vẽ chuyện có thế có người đã báo cảnh sát, anh cũng không quan tâm.
Nhưng người có mặt ở hiện trường, ai dám nói?
Đó không phải là đang tìm kiếm rắc rối cho chính mình sao?
Hai nhà Vương Ngô lại càng không thể báo cảnh
sát, chuyện này truyền ra ngoài sẽ vô cùng xấu hổ, gia đình giàu có như bọn họ vẫn luôn rất coi trọng mặt mũi.
Lúc này, tại sảnh khách sạn Đế Hào.
“Hu hu.."
Mãi đến khi không thấy bóng dáng của Diệp Phàm nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, có kẻ nhát gan cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc.
Kinh hoàng.
Người đàn ông đó thật kinh khủng.
Có thể gϊếŧ người ở nơi công cộng mà không hề chớp mắt, thậm chí còn tra tấn Ngô Hiểu Đình một cách dã man.
Quả thật là ma quỷ.
Còn hẹn gặp lại lần sau?
Hy vọng sẽ không bao giờ... gặp lại nữa!
Diệp Phàm đã trở thành bóng ma trong lòng bọn họ!
Lúc này, trên lầu vang lên từng tiếng kêu khó nghe.
Trong giọng nói có chứt đau đớn, lại có chút vui thích.
Mặt Đường Nhược Tuyết đỏ bừng, cô ấy cau mày.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cô ấy kéo lấy một người đúng lúc đi ngang qua rồi hỏi.
“Cô Đường, là người vừa rồi khống chế cô cả nhà họ Ngô, để mười mấy người vô gia cư và cô Ngô ở trên lầu... động... phòng”
Cái gì?
Sắc mặt Đường Nhược Tuyết tái mét.
Diệp Phàm này quá tàn nhẫn
Xuất phát từ sự đồng tình giữa phụ nữ với nhau, cô ấy rất muốn cho người nhanh chóng đi cứu Ngô Hiểu Đình.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, đã lại nhịn xuống.
Cô ấy cảm thấy tốt nhất vẫn nên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước.
“Nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không được giấu giếm chút chân tướng nào!" Đường Nhược Tuyết nghiêm giọng quát lên.
Cô ấy cảm thấy, một nhân vật cấp tông sư như Diệp Phàm lại ra tay tàn nhẫn với một cô gái như vậy, nhất định còn có nguyên nhân khác.
“Cái này..."
Người nọ muốn nói lại thôi.
“Nói!”
Ông Trần nheo mắt lại.
Khí thế mạnh mẽ nhanh chóng lấn áp người nọ.
Trong nháy mắt, người nọ bị lấn áp đến mức tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, sợ đến mức cả người run rẩy.
Người nọ nhanh chóng giải thích nguyên nhân.
Đường Nhược Tuyết nghe xong thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sác mặt ông Trần cũng khẽ động, tức giận đến mức râu dựng ngược.
“Tra tấn hay lắm! Loại phụ nữ độc ác như vậy. đáng phải chịu kết cục này!”
Đường Nhược Tuyết cũng gật đầu.
Nếu cô ấy là Diệp Phàm, chắc chẳn cũng sẽ làm. như vậy.
Thậm chí còn làm một cách tàn nhẫn hơn!
Lúc này đây, cô ấy không còn cảm thấy Diệp. Phàm máu lạnh vô tình nữa.
Mà là trọng tình trọng nghĩa.
“Ông Trần, nhanh lên, chúng ta đuổi theo anh ấy!”
Cuộc đấu tranh nội bộ trong nhà họ Đường rất khốc liệt, cô ấy chỉ có thể dựa vào ông Trần, hoàn toàn là đang bỏ muối xuống biển
Nếu như có thể mượn sức của Diệp Phàm, vậy thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn.
Thậm chí, không chừng còn có thể cứu được ông, nội đang bệnh tình nguy kịch.
Nhưng mà.
Lúc bọn họ chạy ra khỏi khách sạn Đế Hào, Diệp Phàm đã biến mất từ lâu
“Ông Trần, nghĩ cách, nhất định phải tìm được anh ấy, dù phải trả giá đắt đến đây, cũng phải kết giao được với anh ấy!"
...
Diệp Phàm ôm em gái rời khỏi khách sạn Đế Hào. Đến khu biệt thự số một Giang Loan,
Mỗi căn biệt thự ở đây đều có giá trị hơn 10 triệu.
Tất cả tù nhân trong nhà tù Minh Sơn, mỗi người đều từng thống trị một phương, đều có gia thế hiển hách.
Lúc Diệp Phàm được ra tù, các tù nhân đã tặng cho anh vô số món quà.
Trong số đó có chìa khóa căn biệt thự có vị trí đẹp nhất ở đây.
Đương nhiên, Diệp Phàm muốn khiêm tốn, nên chọn nơi tương đối rẻ một chút.
Anh muốn ở đây trước để chữa lành vết thương cho em gái mình rồi mới thực hiện bước tiếp theo.
Giờ phút này, toàn bộ suy nghĩ của Diệp Phàm. đều tập trung vào em gái mình
Anh không để ý rắng xa xa có một đôi mắt hung ác đang theo dõi anh...