"Chết... chết rồi, tất cả... tất cả đều chết rồi..."
Ông ta muốn bỏ chạy nhưng cơ thể không chịu nghe lời. Thậm chí còn không thể đứng dậy.
Trốn đi đâu đây?
Diệp Phàm đi đến trước mặt Vương Phú Quý, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Gia chủ Vương, có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?"
Phịch!
Vương Phú Quý dùng hết sức bình sinh mới rốt cuộc khống chế được thân thể của chính mình, nhanh chóng quỳ xuống,
Diệp Phàm, không, không, không, Diệp đại nhân, ông nội, van xin ngài tha cho tôi. Tôi quỳ xuống với ngài. Tôi thề, chỉ cần ngài buông tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý với ngài hết, cũng tuyệt đối sẽ không tìm ngài báo thù, van xin ngài tha cho tôi..”
Diệp Phàm lắc đầu.
"Bây giờ biết quỳ rồi? Đáng tiếc... Muộn rồi!"
Nói rồi anh đưa tay tóm cổ Vương Phú Quý.
Răng rắc!
Gia chủ nhà họ Vương, Vương Phú Quý, đã chết!
Sau đó, Diệp Phàm ném ông ta sang một bên.
Thi thể của Vương Phú Quý bị ném vào quan tài cách đó hơn hai mươi mét. Nếu đã khiêng quan tài tới thì không thể lãng phí được phải không?
Lúc này, Hắc Bạch Vô Thường xách một người đi tới.
“Quân chủ, người nhà họ Tống này phải làm sao bây giờ?”
Đó là Tống Thiên Tứ.
Vẽ phần Vương Tiểu Thúy, vừa rồi bà ta đã chết Tuy nhiên, không phải bị Hằc Bạch Võ Thường gϊếŧ mà là bị người nhà họ Vương vô tình bản chết.
Không thể không nói bà ta quá xui xẻo.
"Anh không thể gϊếŧ tôi, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống tỉnh thành. Nếu anh gϊếŧ tôi, nhà họ Tống sẽ không buông tha cho anh, toàn bộ Giang
Thành sẽ chôn cùng anh!"
Tống Thiên Tứ ngoài mạnh trong yếu mà kêu lên.
Diệp Phàm nhướng mày.
Ðe dọa tôi? Thật sự cho rằng tôi sẽ sợ nhà họ Tống của các người sao? Có biết không? Kẻ đe dọa tôi chỉ có một kết cục là chết!"
Nói rồi anh tóm cố Tống Thiên Tứ rồi nhấc lên. Bắt đầu từ từ siết chặt
"Khụ khụ."
Tống Thiên Tứ há to miệng, cảm giác ngột ngạt mãnh liệt khiến anh ta đá chân loạn xạ trong không. rung, tầm nhìn càng ngày càng tối lại.
Anh ta không bao giờ nghĩ đến có người ở tỉnh Dương dám gϊếŧ anh ta!
Mọi người xung quanh đều hít vào một hơi. Đúng là một kẻ điên!
Đây chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, nếu thật sự gi ết chết Tống Thiên Tứ, nhà họ.
Tống sẽ tuyệt hậu, nhất định sẽ không chết không ngừng!
Khi đó toàn bộ Giang Thành sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Tống.
"Dừng tay!"
Lúc này, một tiếng hét ôm ồm truyền đến.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, một đội gồm trăm. người mặc đồng phục, lưng đeo trường đao từ ngoài sân tràn vào.
Người đứng đầu thân cao hai mét, long hành hổ, bộ, khí tức mạnh mẽ. Một cú nhảy là khoảng cách hơn mười mết.
Diệp Phàm nheo mắt lại.
Vậy mà lại là một tông sư!
Vô Cực đã bị trới lại, vẻ mặt cay
“Nhóc con, thả cậu Tống xuống ngay lập tức, giơ tay chịu trói! Cảnh cáo lần đầu tiên!" Người đó lớn tiếng nói.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông này.
"Anh là ai?"
“Hừ! Thẳng oät, nghe kỹ cho tôi, tôi là Hoàng Phi Hổ, Tuần Sát Sứ của Chiến đội Long Hồn!"
Shhh..
Mọi người nghe vậy đều há hốc mồm.
Chiến đội Long Hồn là một đội đặc biệt ở Đại Hạ.
Toàn bộ đều do người tu luyện lập thành, đặc biệt dùng để kiềm chế những người tu luyện khác. Vì vậy, những năm qua ở Đại Hạ rất ít xảy ra những sự kiện người tu luyện bạo loạn.
Ve phần Hoàng Phi Hổ này thì lại càng tiếng tăm lừng lẫy.
Một cường giả đến từ tổng bộ Chiến đội Long Hồn ở Kinh Đô, Tưần Sát Sứ tuần tra các nơi.
Năm ngoái anh ta từng ở Giang Thành một mình chiến đấu với ba tên tông sư tà phái, gϊếŧ sạch bọn chúng!
Diệp Phàm nheo mắt lại. Lúc ở nhà tù Minh Sơn, anh cũng đã nghe nói đến đội ngũ này. Rất nhiều tù nhân ở đó là do đội ngũ này bắt được.
Vẽ phần Hoàng Phi Hổ, anh cũng từng nghe nói đến
Nhưng...
Người Diệp Phàm anh muốn gϊếŧ, ai dám ngăn cản?
“Nhóc con, tôi lệnh cho anh lập tức thả cậu Tống xuống, nếu không tôi sẽ có lý do gϊếŧ anh ngay tại chỗ! Cảnh cáo lần thứ hai!"
Nhìn thấy Diệp Phàm không để ý tới mệnh lệnh. của mình, Hoàng Phi Hổ tức giận. Nếu đối phương vẫn không nghe thì ra tay đánh chết thôi!
Các đội viên phía sau anh ta cũng rút trường đao ra. Ánh mắt ai nấy đều sắc bén. Khí thế của đội ngũ trăm người vậy mà lại vượt qua thiên quân vạn mã.
Sắc mặt Hắc Bạch Vô Thường trở nên ngưng trọng, như đang đối mặt với một kẻ địch cường đại.
Nhưng Diệp Phàm vẫn vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Hoàng Phi Hổ, cười tà mị.
Răng rắc...
Tay Diệp Phàm dùng lực rất mạnh, trực tiếp bẻ gãy cổ Tống Thiên Tứ, sau đó ném thi thể về phía Hoàng Phi Hổ.
"Được, cho anh!"
"Ha ha, tốt tốt tốt” Hoàng Phi Hổ giận quá hoá cười.
“Nhóc con, anh cho tôi một lý do gϊếŧ anh, chết đi!"