"Diệp Phàm, không ngờ thẳng nhóc mày lại may mẫn như vậy, đạn lửa cũng không giế t chết được mày!
Trong nhóm lính đánh thuê, một người đàn ông mặc áo giáp mềm chống đạn, cầm trường đao trong tay bước ra. Gã có bộ râu quai nón, trên mặt còn có. một vết sẹo gớm ghiếc. Hơi thở trên người càng mạnh mẽ hơn.
Rõ ràng là một vị võ sư trung cấp!
Hai trăm tên lính đánh thuê đẳng sau Mặt Thẹo cũng có khí tức không kém. Thấp nhất cũng có tu vi võ giả. Không có ai là người bình thường!
Một đội ngũ như vậy đưa đến đâu đều dũng mãnh không gì sánh được. So với một đội quân bình thường, hai trăm người bọn họ đã đủ sánh với thiên quân vạn mã.
Ngay cả cấp bậc tông sư như Triệu Vô Cực cũng. chưa chắc có thể chống lại được đội ngũ này. Kiến nhiều cần chết voi mà.
Huống chỉ đây không phải là những con kiến bình thường mà đều là người tu luyện!
Diệp Phàm nheo mắt lại.
Nhà họ Vương và nhà họ Ngô đúng là hạ hết vốn gốc.
Thật ra, tình huống thực tế cũng không khác mấy. suy đoán của Diệp Phàm, hai nhà đó gần như đã táng gia bại sản để thuê những người này.
"Thằng nhóc thối, sợ đến mức không dám nói chuyện sao? Tao cũng là người yêu tài, chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin tha thứ, tao có thể cân nhắc thu nhận mày, dẫn dắt mày đến một cuộc sống tốt đẹp
Mặt Thẹo thấy Diệp Phàm không nói lời nào thì tưởng đối phương sợ. Song Diệp Phàm vẫn không thèm để ý đến Mặt Thẹo, ôm em gái tiếp tục bước về phía trước. Điều này khiến Mặt Thẹo rất không hài lòng
"Hừ! Sắp chết đến nơi còn giả vờ. Nào các anh em, lên cho tao, băm vẫm bọn chúng đi!"
"Gϊếŧ"
Hai trầm người đồng thanh gầm lên, sát khí ngút trời. Ngay cả những hạt mưa rơi xuống cũng bị bốc hơi ngay lập tức.
Trong mắt Diệp Phàm hiện lên một tia lạnh lếo.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, gϊếŧ hết toàn bộ, không chừa một ai!"
Trước mặt Diêm Vương sống mà còn dám lớn lối như thế? Ha ha, vậy mạng của hai trăm người các người kết thúc đi!
"Vâng, quân chú!"
Hắc Bạch Vô Thường nhận lệnh, bước ra, lao vào đám đông. Đại chiến trong mưa lập tức nổ ra!
Hãc Vô Thường sử dụng một cây roi dài màu đen có chiều dài hơn bốn mét. Một chiêu quét ngang ngàn quân. Hơn mười tên linh đánh thuê đã bị chặn đứng!
Vũ khí của Bạch Vô Thường là một thanh nhuyễn kiếm màu trắng. Tốc độ cực kỳ nhanh. Không có chiêu thức cầu kì nào cả, chỉ có những cú đâm thẳng! Lại đâm! Đơn giản, hiệu quả và tàn nhẫn. Dưới mỗi nhát đâm đều có ba, bốn tên lính đánh thuê bị đâm xuyên thành mứt quả. Tốc độ tiêu diệt kẻ địch không hề chậm hơn Hắc Vô Thường.
Chỉ vài giây sau khi trận chiến bắt đầu, hơn năm mươi lính đánh thuê đã chết! Tưởng chừng như là hổ vào bầy dê. Đây là một cuộc tàn sát đơn phương!
Bán, bán bộ tông sư! Hai người bọn họ đều là bán bộ tông sư!"
Mặt Thẹo chấn động tâm thần, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, Gã không ngờ đối thủ lần này lại lợi hại như vậy. Song dường như có điều gì đó hơi bất thường.
Phải biết rằng đội ngũ của bọn họ từng gi ết chết cao thủ tông sư chính quy. Tại sao rơi vào trong tay hai bán bộ tông sư này lại giống như không chịu nổi một kích vậy?
Diệp Phàm nhìn Hắc Bạch Vô Thường hung hãn, nhẹ nhàng thở dài. Từ trước đây rất lâu, bọn họ đều là cao thủ cấp tông sư. Chỉ là sau đó bị thương nặng, khiến cảnh giới trượt dốc, trở thành bán bộ tông sư.
Nếu có cơ hội, anh vẫn phải tìm dược liệu quý giá để giúp bọn họ khôi phục tu vi
"Điểm tử trát thủ, rút!”
Mặt Thẹo không còn lòng dạ ham chiến nữa, sau khi ra lệnh, gã là người đầu tiên quay người bỏ chạy. Chỉ trong chốc lát này, chỉ còn lại chưa đầy năm mươi tên lính đánh thuê. Hơn nữa ai nấy đều bị thương.
Bọn họ quay người bỏ chạy, sợ đến mức tè ra quần. Song lại bị Hắc Bạch Vô Thường lập tức đuổi theo, gi ết chết toàn bộ!
Lúc này, Mặt Theo đã bỏ chạy rất xa, thầm vui mừng vì đã nhặt được cái mạng. Nhưng đột nhiên có một tia sáng bạc lóe lên. Ở mi tâm của Mặt Theo, một cây kim bạc xuyên qua rồi bật ra một chuỗi giọt máu.
Tạch.
Mặt Theo đổ về phía trước, ngã xuống đất, tắt thở.
Là kim bạc mà Diệp Phàm b ắn ra!
"Tiểu Bạch, liên lạc Triệu Vô Cực, để ông ta dọn dẹp nơi này, anh và Tiểu Häc ở lại đây chờ" Diệp Phàm. bình tĩnh nói. Sau đó anh giãm lên máu tươi khắp mặt đất, thoải mái rời đi. Anh vẫn đi về phía nam, đến khu biệt thự Nam Sơn, nơi tụ tập hàng đầu của giới nhà. giàu ở Giang Thành.
Trên đỉnh núi Nam Sơn chỉ có một biệt thự.
Sơn trang Vân Đoan.
Đây là khu biệt thự đắt tiền và sang trọng nhất ở. Giang Thành. Vài năm trước, nó được một người đàn ông bí ẩn bán đấu giá với giá một tỷ.
Diệp Phàm lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào trang viên. Nơi này do Tạ Thiên Sách, một trong bốn vị vương giả ngầm của Đại Hạ trong nhà tù Minh Sơn.