Chương 6: Lan Điệp Vương phi

Vừa mới bước ra cửa, không bao lâu hắn liền nhìn thấy mấy nha hoàn lúi cúi đi theo một phụ nhân mập mạp.

Thiên Nghiêu ngưng thần nhìn lại, phát hiện trong tay người phụ nữ kia thật cẩn thận ôm một đứa bé còn đang trong tã lót, không khỏi ngẩn người, lập tức phản ứng lại, đây hẳn là đứa con lớn sinh ra trên chiến trường —— Thiên Mãng.

"Yo, ngươi thực sự là giỏi nha, làm cha sớm như vậy." Thanh âm của Thiên Dật lại vang lên bên tai.

Bĩu môi, Thiên Nghiêu lựa chọn không để ý tổ tiên nhiều lời này, lảo đảo cất bước về phía đám người kia.

Lại không ngờ phụ nhân kia liếc mắt một cái thấy hắn, lập tức xoay người, nơm nớp lo sợ muốn chuồn đi, đám nha hoàn phía sau nàng cũng rụt cổ, lặng lẽ đuổi theo.

Mấy người đang làm gì vậy? Thấy ta liền sợ như thấy một con dã thú? Thiên Nghiêu nhướng mày, tức giận chạy như bay ra ngoài, không được mấy bước đã túm lấy người phụ nữ run rẩy không ngừng kia.

"Vương gia tha mạng a, Vương gia tha mạng!" Không đợi Thiên Nghiêu lên tiếng, người phụ nữ kia đã xụi lơ, chỉ biết kêu rên cầu xin tha thứ, thanh âm thê lương kia nghe như bị chém tay chân, đứa bé kia từ trong mộng bị bừng tỉnh, đột nhiên oa oa khóc lớn.

Những nha hoàn kia tựa hồ là vừa mới vào phủ không lâu, mặc dù nghe được tin đồn Thiên Nghiêu bạo ngược vô đạo như thế nào, nhưng dù sao cũng chưa tận mắt nhìn thấy, hôm nay thấy Lưu cô cô ở trong phủ rất có uy tín mất đi hình tượng khóc đến chết đi sống lại, không khỏi âm thầm cả kinh, mấy nha hoàn cũng bắt đầu có chút run sợ, một ít lá gan lớn hơn một chút lại che miệng vụиɠ ŧяộʍ cười rộ lên.

"Câm miệng cho ta!" Tiếng người đàn bà này khóc lóc thật sự là ma âm rót tai, Thiên Nghiêu nhất thời nổi trận lôi đình, hung hăng một cước đá ngã nàng, thuận tay đoạt lấy đứa bé khóc khàn giọng.

"Vâng..." Lưu cô cô bị dọa sợ, lập tức ngừng kêu rên, vẻ mặt tiểu tức phụ bị ngược đãi, thật cẩn thận gật gật đầu.

"Ngươi vừa rồi kêu lung tung là cái gì?" Thiên Nghiêu nhịn xuống sóng cuộn trong lòng, lạnh lùng nhướng mày.

Lưu cô cô này cũng là người hiểu biết quan sát sắc mặt, cẩn thận đánh giá Thiên Nghiêu một lúc lâu, nhìn ra hắn tựa hồ cũng không có ý trị tội, không khỏi mặt già đỏ bừng, ngượng ngùng đứng lên, vỗ vỗ váy nhuộm bụi, lại thuận tiện hung hăng trừng mắt nhìn nha hoàn cười trộm kia.

"Lão nô vừa rồi thất thố, thỉnh Vương gia thứ tội."

"Ngươi đây là đang đi đâu?" Thiên Nghiêu nhìn chằm chằm Lưu cô cô này một lúc lâu, đợi đến khi nàng sợ tới mức trán đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới nhàn nhạt rời mắt.

"Lão nô... Lão nô muốn dẫn tiểu vương gia đi thỉnh an Vương phi. "

Thiên Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy chung quanh yên tĩnh quái dị, không khỏi cúi đầu nhìn, phát hiện Thiên Mãng không biết từ lúc nào đã ngừng khóc, mở to mắt đen láy tò mò đánh giá hắn.

Đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thiên Mãng, tiểu gia hỏa kia cũng không sợ hãi, mở miệng nhỏ nhắn muốn cắn lên, Thiên Nghiêu nhanh chóng thu hồi ngón tay, nhìn Thiên Mãng thất vọng sao lại tự cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt hắn nhất thời xuất hiện vài chút hứng thú.

"Vương gia..." Lưu cô cô thật cẩn thận gọi một tiếng: "Cái kia... Vương phi vẫn đang chờ! "

"Ngươi không cần phải đi." Thiên Nghiêu lúc này mới chú ý tới Lưu cô cô cùng những nha hoàn kia đều còn ngây ngốc đứng, không khỏi nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng.

"Vương gia a !!!!" Đột nhiên quỷ khóc sói gào thét, quả thực khiến tất cả mọi người hoảng sợ, tập trung nhìn lại, lão nữ nhân kia lại bắt đầu quỳ trên mặt đất gào khóc: "Tha mạng a! Lão nô hầu hạ Vương phi nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao a! ! Ta..."

"Ngươi rốt cuộc là cứ kêu gào lung tung cái gì? Trong lòng Thiên Nghiêu nổi giận, một cước đá ngã nàng, hét lên: "Người đâu!"

Những nha hoàn xem náo nhiệt kia nhất thời cũng hoảng hốt, chân mềm nhũn, cơ hồ muốn đứng không vững. Chỉ đành vẻ mặt trắng bệch nhìn vương gia hỉ nộ vô thường này.

Liên tiếp tiếng bước chân truyền đến, mấy nô tài khôn khéo đã xuất hiện trước mắt.

"Vương gia có gì phân phó?"

"Kéo lão nữ nhân này đi, vả miệng hai mươi cái, úp mặt vào vách tường suy nghĩ ba ngày."

"Vả miệng... Hai mươi? "Nô tài dẫn đầu ngây ngốc ngẩng đầu: "Là hai mươi không phải hai trăm? "

"Nói nhảm, hai trăm mặt nàng còn có thể ra đường sao?" Thiên Nghiêu tức giận đến sắc mặt tái xanh: "Còn không mau đi, ngươi cũng muốn bị phạt có phải không? "

"Nô tài không dám, nô tài không dám." Bọn họ nhất thời im lặng, gật đầu khom lưng kéo lưu phụ nhân đang tiếp tục cao giọng "ca hát".

"Các ngươi cũng lui ra đi." Thiên Nghiêu nhàn nhạt nhìn thoáng qua nha hoàn đang đứng ngây ngốc kia.

"Vâng." Những nha hoàn kia nhất thời vui mừng, vội vàng xoay người rời đi.

Ngực một trận mát mẻ, lửa giận của Thiên Nghiêu lại một lần nữa biến mất vô tung.

"Thiên Dật."

"Gì?" Bên tai tựa hồ truyền đến thanh âm Thiên Dật cố nén cười.

"Sợi dây chuyền này... Thật sự là đồ bỏ."

"....."

"Ngoài giúp ta tĩnh tâm, còn có ích lợi gì?"

"....."

Ngày hôm nay, vẫn đẹp như sưa.

Liên Điệp Cung.

Lúc này chính là sáng sớm, Lan Điệp lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm, ngây ngô nhìn mỹ nhan như hoạ trong gương.

"Vương phi, hôm nay Tử nhi chải 9 lớp tóc xếp chồng lên nhau cho ngài, nhất định sẽ rất đẹp."

Thϊếp thân nha hoàn Tử Nhi đang muốn cầm lấy lược một bên, lại bị Lan Điệp ngăn lại.

"Tử nhi, đi xuống đi." Nàng lắc đầu.

"Nhưng... Vương phi ngài..."

"Ngay cả khi ngươi chải đẹp ... Thì cũng cho ai xem? "Lan Điệp hàng lông mày khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nữ tử trong gương này, đích thật là trầm ngư lạc nhạn, nhưng mà lông mày thiêu thân hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp ảm đạm, da thịt như bạch ngọc đua tuyết khi sương lại nhiễm sầu nhàn nhạt.

Tử nhi biết lời nói của mình lại xúc động đến nỗi buồn của Vương phi, ánh mắt không khỏi ảm đạm, Vương gia a Vương gia, vì sao ngài vứt bỏ vương phi tuyệt sắc này ở một bên, lại đối với một nam tử đuổi theo không rời? Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.

Không ngờ lại đυ.ng phải một người, lảo đảo lui về phía sau hai bước, kinh hãi ngẩng đầu nhìn, nhất thời vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ngươi..." Thiên Nghiêu nhíu mày, đang định mở miệng, lại bị giọng nữ cao đinh tai nhức óc kia ngăn cản lời nói còn chưa nói ra.

Tử Nhi mừng rỡ như điên nhảy dựng lên: "Thiên a! Là Vương gia! Vương phi, mau tới đây, là Vương gia tới rồi!"

"Vương gia...?" Tay Lan Điệp run lên, không dám tin quay đầu lại, đã thấy thân ảnh cao ngất ở cửa, hốc mắt không khỏi nóng lên, mừng như điên nhất thời nhiễm đôi mắt trong suốt.

"Lan Điệp, nhà hoàn trong phòng nàng làm sao lại liều lĩnh như vậy?" Thiên Nghiêu xoa xoa lỗ tai chịu khổ, lại cúi đầu nhìn Thiên Mãng, phát hiện hắn không có chút bộ dáng kinh hoảng nào, ngược lại vỗ bàn tay nhỏ bé, cười khanh khách.

Được, tiểu tử này, năng lực chịu đựng lỗ tai không giống người thường.

Tử nhi bởi vì rất ít khi nhìn thấy vị vương gia đại danh đỉnh đỉnh này, cũng không sợ hãi, nghe nói như vậy, chỉ là ngượng ngùng thè lưỡi, thỉnh an, liền lui sang một bên.

Lan Điệp y sam khẽ lay động, cung kính đi tới trước mặt Thiên Nghiêu, quy củ hành lễ: "Vương gia, người đã dùng tảo thiện hay chưa? "

"A, còn chưa." Thiên Nghiêu ngây ngô nhìn vị Vương phi đã qua đời sớm này, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, đem Thiên Mãng tay múa chân không chịu an phận nhét vào trong ngực Vương phi, mượn chuyện này che dấu khoảnh khắc thất thần của mình.

"Đứng đực ra đó làm gì? Còn không đi lấy bữa sáng!" Không đợi Vương phi mở miệng, ánh mắt Tử nhi sáng ngời, vội vàng thúc giục đám nha đầu đang ngơ ngác đứng ở một bên.

"Tử nhi, không cần làm bậy." Vương Phi tức giận trừng mắt nhìn Tử Nhi một cái, nhưng trong mắt kia hàm chứa ý cười, như thế nào cũng không che dấu được.

Nhưng vừa mới động đũa, liền có một nô tài thở hồng hộc chạy vào: "Vương... Vương gia, Hoàng thượng... Hoàng thượng triệu kiến ngài vào cung diện thánh!"

Tay Lan Điệp run lên, đôi mắt lại ảm đạm xuống, miễn cưỡng kéo lên tươi cười: "Vương gia, ngài mau đi đi, đi trễ, Hoàng Thượng lại trách tội."

Thiên Nghiêu nhìn nàng thật sâu, buông đũa xuống, đứng dậy: "Ngày khác lại cùng ngươi dùng bữa."

Lan Điệp trong lòng vui vẻ, bất động thanh sắc rũ mi mắt xuống: "Cung tiễn Vương gia."

Thiên Nghiêu phất tay áo đi ra cửa.

"Ngươi sao không ăn cơm với Vương phi xinh đẹp của ngươi? Ta cũng không tin ngươi sẽ sợ hoàng đế trách cứ." Thanh âm của Thiên Dật vang lên bên tai.

"Ngươi chẳng lẽ cho rằng phụ hoàng sẽ một mình tìm ta sao? Làm thế nào ta có thể vắng mặt khi đám ca ca đệ đệ đều sẽ tới?" Thiên Nghiêu lạnh lùng cười, đáy mắt lạnh như băng, ta tới đây, hoàng huynh hoàng đệ của ta!

Bầu trời, những đám mây ảm đạm, nặng nề dường như đang rục rịch.