Chương 9: Vương gia phúc hắc, nữ chủ cẩu huyết

Edit+beta:

Tử Liên Hoa 1612

Chỉ là, còn chưa đợi sắc mặt U Ly biến thành tăm tối, Bùi tướng đã mặt mũi xanh mét như tàu lá vung tay tới. Bùi Sắt đâu có chịu để cho ông ta đắc thủ, chợt lùi một bước thật xa. Chỉ là người mới vừa lui tới cửa, chợt cảm thấy sau lưng có một luồn gió mạnh quét tới, còn chưa kịp tránh đi, hai tay cô đã bị người ta giữ lấy kéo vào trong ngực.

"Pin số bảy, hửm?" Khuôn mặt U Ly đen lại nhìn gương mặt bình thường gần trong gang tấc, chợt cảm thấy bản thân đã quá coi thường vật nhỏ này.

Mùi long tiên hương quanh quẩn ở chóp mũi, cánh tay bị giữ chặt đau nhức, Bùi Sắt vẫn không chịu yếu thế mở to hai mắt, đối đầu với hắn.

U Ly chợt bật cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo: "Bùi tướng, nghe nói nàng có một thanh mai trúc mã tên là Tử Dạ gì đó đúng không?"

Tuy là hắn đang nói với Bùi tướng nhưng ánh mắt lại nhìn Bùi Sắt chằm chằm. Nghe cái tên ấy thốt ra từ miệng hắn, Bùi Sắt sợ run lên, chỉ cảm thấy cái tên kia có vài phần quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại thì chợt nhớ ra.

Hình như trước khi ra khỏi cửa, cái tên mà Bùi Nhiên muốn nói lại là cái tên này?

"Đó là công tử nhà Hiệu úy, lớn tuổi Sắt Nhi hai tuổi."

Sau lưng truyền đến tiếng trả lời của Bùi tướng.

Trong lòng Bùi Sắt trầm xuống, chưa kịp đoán xem ý hắn là gì, chợt cảm thấy trong miệng bị nhét thứ gì đó, cô muốn nôn ra, U Ly lại đột nhiên vươn tay bóp cổ, hốt hoảng không kịp chuẩn bị, thuốc kia liền bị cô nuốt xuống.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Bùi Sắt trợn mắt nhìn.

U Ly hơi nhíu mày, thản nhiên buông cô ra, bình thản vuốt lại vạt áo bị nhăn, hất cằm về phía cửa phòng: "Đưa nàng ta trở về đi, tối nay có thể có kịch hay để xem rồi."

Bùi tướng khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền gọi quản gia đưa cô trở về.

Bùi Sắt bị hai người làm cho khó hiểu, cũng không biết U Ly cho cô ăn cái gì, cực kỳ tức giận trở về phòng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Nhiên. Cô tìm trong tìm ngoài một lần mà vẫn không thấy Bùi Nhiên, trong lòng cảm thấy nóng nảy, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Tới tận lúc này cô mới phát hiện ra điều khác thường. Tại sao cả người cô lại nóng bừng bừng thế này?

"A Sắt...... Thật sự là muội?" Đột nhiên, một tiếng nói rất nhỏ truyền đến từ trong góc, Bùi Sắt định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, dưới tàng cây đối diện cách đó không xa có một người, mặc dù ánh sáng cực kỳ nhập nhèm, nhưng từ vóc người vẫn có thể nhận ra đó là một nam nhân.

Hô hấp của Bùi Sắt hơi chậm lại, mắt thấy người đó muốn tiến lên, cô vội vàng lui về phía sau một bước, bật thốt lên: "Không nên tới đây —"

Nam tử kia không hiểu ý cô là gì, chỉ đành dừng chân đứng tại chỗ, trong chốc lát giống như là nghĩ đến cái gì, tự giễu cười một tiếng nói: "Huynh biết ngày mai muội phải xuất giá hòa thân rồi, huynh hiểu sự khó xử của muội, vì vậy huynh không trách muội. Hôm nay huynh tới chỉ là muốn gặp muội một lần cuối, ngày mai huynh sẽ phải theo phụ thân đi Bắc Mạc rồi......" Hắn dừng lại không tiếp tục nói thêm, đợi rất lâu cũng không thấy đối diện có tiếng đáp truyền đến, dường như lại còn nghe thấy có tiếng thở hổn hển, hắn không nhịn được nhíu mày, tiến lên trước hai bước nói: " A Sắt, muội làm sao vậy?"

"Không được tới......"

Cũng giống lần trước, mở miệng lần nữa, giọng nói của nàng lại mang theo rung động.

Bùi Sắt nhìn tình cảnh hiện nay xem như đã hiểu, có lẽ, "kịch hay" trong miệng tên vương gia kia chính là thế này.

Xuân dược? Thật nhọc công hắn nghĩ ra trò này!

Bùi Sắt gần như giận đến muốn hộc máu, mắt thấy người đối diện tiến lên phía trước một bước, cô vội vàng vươn tay ngăn cản hắn tiến lên phía trước, nói: "Huynh đừng tới đây, nên làm gì thì làm đi, ngàn vạn lần không được đến gần muội!"

Vừa nói xong, Bùi Sắt lập tức giùng giằng đứng dậy, nhanh chóng trở về phòng đóng cửa lại.

Nam tử đứng sau lưng cô, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bóng lưng cô rời đi một hồi lâu, chỉ ảm đạm lắc đầu muốn trở về.

Chỉ là còn chưa đi tới cửa, chợt cảm thấy sau ót đau nhói, lập tức đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

"Ném vào."

Giọng nói có từ tính truyền ra từ trong bóng tối, chỉ thấy phía sau nam tử đã té xỉu kia bỗng nhiên xuất hiện hai người, một người trong đó cũng chính là Vương Gia mặt than U Ly mà Bùi Sắt đã nhìn thấy cùng Bùi tướng lúc trước ở trong phòng.

"Vương Gia, không phải nàng sẽ phải gả cho Tấn vương sao? Đến lúc đó nếu bị Tấn vương phát hiện ra nàng ta không còn là hoàn bích (*còn trinh), sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này, chỉ sợ đến lúc đó tính toán tất cả mọi tội lên người Vương gia ngài!"

"Sợ cái gì, ngược lại Bổn vương muốn nhìn một chút tối nay nha đầu này làm sao sống được."

Trong bóng tối, U trong đầu Ly hiện lên cảnh nha đầu kia giận đùng đùng chỉ vào hắn, khạc ra bốn chữ "pin số bảy"* thì sắc mặt lại đen xuống lần nữa, bỗng nghiến răng nghiến lợi nói với người sau lưng: "Ngươi mang một cái ghế tới đây, hôm nay Bổn vương phải đợi ở chỗ này."

*trong tiếng trung gồm bốn chữ là 七号电池