Edit: Tử Liên Hoa 1612
Lời hắn nói, U Ly lại làm như không nghe thấy, hắn đưa mắt về phía sau, nói với đám người mang quan tài: "Sống là người của bổn vương, chết là ma của bổn vương, ngày đó ngươi có tâm dâng nàng đến trước mặt bổn vương, thì bổn vương tuyệt đối sẽ không dừng tay, dù có chết, bổn vương cũng muốn cưới nàng vào cửa nhϊếp chính vương phủ, cho dù là tang lễ, cũng phải cử hành ở phủ nhϊếp chính vương."
"Hoàng thúc xin đừng làm khó Cầm Ca." U Cầm Ca tiến lên một bước, đôi con ngươi vốn dịu dàng giờ phút này trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
U Ly cười lạnh, cũng tiến lên một bước, con ngươi sâu thẳm của hắn tràn đầy ngạo nghễ: "Người này, hôm nay bổn vương nhất định mang đi."
Dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm, vốn là thị vệ hộ tống quan tài sau lưng U Cầm Ca chợt rút kiếm xông ra vây trước mặt U Ly, mà phía U Ly, đội ngũ rước dâu chợt xếp thành một hàng, sau đó nhanh chóng bao thành hình tròn vây xung quanh Tấn vương phủ, kể cả U Cầm Ca cũng ở bên trong.
Người của hai bên, cầm kiếm hướng vào kẻ địch, nhưng bởi vì chủ tử không động, đành phải duy trì tư thế giằng co.
Chợt, một loạt tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
U Hi Nhiên một thân áo đỏ, thân hình cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt phượng ở xa xa liếc mắt nhìn cục diện ở cửa vương phủ, chưa đến cửa, hắn đã tung người xuống ngựa, nhảy đến trước mặt U Cầm Ca ngăn cản U Ly.
Hắn quỳ gối trước mặt U Ly, đôi con ngươi như nhuốm máu: "Hoàng thúc, làm người phải có lòng khoan dung, Tam tẩu là thê tử do Tam ca cưới hỏi đàng hoàng, cho dù giữa họ có xảy ra chuyện gì, nếu Tam ca không đưa ra hưu thư, Tam tẩu vĩnh viễn là người của Tam ca, chất tử cầu xin hoàng thúc, coi như vì mặt mũi của tiên đế, bỏ qua cho Tam tẩu."
*hưu thư: thư ly hôn.
"Đồ khốn kiếp, tránh ra." U Ly không chút lưu tình đạp hắn một cước trúng ngay ngực, U Hi Nhiên theo lực của hắn ngã lăn ra đất, "Ọc" một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi, sắc đỏ diêm dúa lòe loẹt rơi trên nền tuyết trắng phau phau, nhìn mà phát sợ.
Sắc mặt U Cầm Ca thay đổi, hắn đá văng đám người đi tới trước mặt U Ly, rút bội kiếm ra đánh về phía U Ly. "Nếu hoàng thúc nhất định không chịu bỏ qua cho chúng ta, vậy thì Cầm Ca cùng hoàng thúc phân cao thấp. Nếu hoàng thúc thắng, Cầm Ca lập tức buông tay, nhưng nếu Cầm Ca thắng, xin hoàng thúc sau này đừng dây dưa thêm nữa."
"Tốt." U Ly nheo mắt, lui về phía sau mấy bước, tay duỗi một cái. "Cầm kiếm tới đây."
Thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng đưa kiếm lên.
U Ly nhìn U Cầm Ca một cái, hạ lệnh: "Hôm nay, dù kiếm của hắn đâm vào ngực bổn vương, các ngươi cũng không được nhúc nhích, nghe rõ chưa?"
"Rõ." Mọi người mặc dù do dự nhưng luôn luôn vâng lệnh U Ly, đồng thanh hô lên.
Sau đó, U Ly đi tới mảng đất trống lớn phía xa, U Cầm Ca nhìn bộ dạng nhíu chặt mày lo lắng của U Hi Nhiên một cái, xoay người đi theo.
Tuyết đột nhiên rơi nhiều hơn.
Trong trời tuyết trắng xóa, một trắng một đỏ, hai người bản lĩnh cao cường nhanh chóng khiến kẻ khác không thể nhìn rõ, mọi người đành phải trừng lớn mắt, chỉ sợ nháy mắt một cái, trong hai người sẽ có một người ngã xuống.
Đối với bọn họ mà nói, hai vị chủ tử này ở triều đình đều có địa vị hết sức quan trọng, ai cũng không thể đắc tội, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Một khắc, lại một canh giờ trôi qua, hai người vẫn bất phân thắng bại như cũ, mắt thấy áo hai người đã sắp rách đến nơi, chỗ giao chiến mơ hồ có vết máu, U Hi Nhiên bất đắc dĩ, quay đầu lại phân phó một thị vệ ở sau lưng: "Đến hoàng cung, thỉnh Thái hậu tới đây."
*một khắc = 15 phút.
Thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng lui đi, U Hi Nhiên đứng lên, ánh mắt quét về phía quan tài gỗ lim sau lưng, chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, mắt mơ hồ xót.
"A Sắt......"
Hắn tự lẩm bẩm, mặt mũi vốn tái nhợt lại càng trắng như tờ giấy, gần như hòa vào tuyết rơi đầy trời, hồng y trên người trở nên cực kỳ chói mắt, đỏ và trắng bi thương đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hai người đang đánh nhau chợt ngừng lại, mũi kiếm của U Ly có máu, mũi kiếm của U Cầm Ca cũng có máu.
Áo của hai người đã sắp nát đến nơi, cực kỳ nhếch nhác, cả hai chỉ nhìn nhau một cái, lại vung kiếm, xuất ra nhiều chiêu hung dữ như muốn đoạt mạng người.
Mọi người thấy rung động trong lòng, càng lúc càng hoảng sợ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngược hướng với nơi hai người đánh nhau lại có một chiếc kiệu mềm vội vã đi đến, U Hi Nhiên bước tới nghênh đón.
Trong kiệu, Lăng Họa Phiến vận một bộ cung trang đỏ tươi, khoác áo lông cáo, dưới ầu trời đầy tuyết, nàng nhìn thấy cảnh đánh nhau ở phía trước, lập tức bước xuống kiệu.
U Hi Nhiên ở bên cạnh đỡ nàng, nàng bước nhanh về phía trước, vội vàng kêu to về phía hai người đang đánh đến bất phân thắng bại: "Dừng tay, trong mắt của các ngươi còn có ai gia và Hoàng đế sao?"
Hai người đột nhiên dừng tay, hai bên đều thở hổn hển, nhìn thấy Lăng Họa Phiến, đôi con ngươi của U Ly càng thêm lạnh lùng: "Người đến đây làm gì?"
Lăng Họa Phiến ngẩn ra, không ngờ hắn lại đứng trước đám đông không để ý lễ nghi nói như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ tức giận: "U Ly, ngươi nắm trong tay quyền khuynh triều dã thì như thế nào? Hoàng đế là hoàng đế, thần tử là thần tử, ai gia thân là Thái hậu, có phải ngươi cũng dám chĩa kiếm vào không?"
U Ly lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía U Cầm Ca: "Đây là chuyện riêng của nam nhân bọn ta, không cần Thái hậu giảng đạo nhiều lời, xin khuyên Thái hậu, chuyện hôm nay tốt nhất người đừng xen vào."
"Ngươi!" Lăng Họa Phiến tức giận đến mặt đỏ bừng, cắn chặt môi dưới nói không ra lời.
"Thái hậu, đây là chuyện giữa ta và hoàng thúc, không liên quan đến người khác, mong Thái hậu đừng nhúng tay vào." U Cầm Ca đảo mắt, thản nhiên mở miệng.
Lăng Họa Phiến không thể tin nổi nhìn hắn, hồi lâu sau mới cực kỳ tức giận vứt khăn nói: "Được, được, mỗi người các ngươi đều khinh thường ai gia là một phế nhân, ai gia mặc kệ, về sau cũng sẽ không quản chuyện các ngươi. Hồi cung!"
"Thái hậu......" U Hi Nhiên đứng bên cạnh nàng muốn nói lại thôi.
Lăng Họa Phiến dừng bước, nhưng chỉ dừng một chút, nàng dứt khoát đi tới cỗ kiệu, đợi kiệu mềm rời đi, dưới trời tuyết lại có hai kẻ liều chết đánh nhau.
U Hi Nhiên bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, mắt thấy trời đã sắp tối.
"Vương gia......"
Đột nhiên có người kêu lên một tiếng, U Hi Nhiên khϊếp sợ chuyển mắt, chỉ thấy trong tuyết, U Ly cầm kiếm đứng ở đó, trước mặt hắn, U Cầm Ca quỳ một chân xuống đất, trâm cài tóc của hắn bị chém rơi từ bao giờ, tóc đen như thác nước rũ xuống sau lưng, bực tức nhìn U Ly, kiếm của U Ly đặt ngay trước mi tâm của hắn.
Nét mặt U Cầm Ca không chút thay đổi, đôi con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Ngươi có thể gϊếŧ chết ta rồi."
"Gϊếŧ ngươi?" U Ly cười lạnh, thu hồi trường kiếm. "Gϊếŧ ngươi thì còn ai cùng bổn vương chơi tiếp, ngược lại bổn vương muốn xem xem ngươi làm sao gỡ lại nhục nhã ngày hôm nay."
Hắn xoay người đi, ngón tay vung lên, thị vệ vây quanh của vương phủ liền hô lên, U Hi Nhiên muốn ngăn cản, nhưng thân thể căn bản không có sức, một cước kia rất nặng, hắn vừa động, lại ho ra máu thêm lần nữa, đành trơ mắt nhìn quan tài của Bùi Sắt bị cướp đi.
Bông tuyết mênh mông, chỉ trong chốc lát, dấu chân mọi người đều bị tuyết dày che lấp, khắp nơi chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, giống như đoàn người mang quan tài cùng với trang sức màu đỏ trải dài mười dặm nối đuôi nhau đi qua chỉ là ảo giác của mọi người.
"Tam ca, trở về thôi, ở lại chỗ này cũng chẳng thể làm gì."
Trong đống tuyết, cả người U Cầm Ca như hòa hợp với một mảnh trắng xóa vẫn không chịu đứng dậy, bên người hắn, U Hi Nhiên giằng co hồi lâu, cuối cùng vẵn gắng sức khuyên bảo.
Khóe mắt U Cầm Ca chậm rãi giật giật, hắn giữ nguyên tư thế quỳ một chân xuống đất khi bị U Ly tước mất trâm cài tóc, nghe lời U Hi Nhiên, giống như thật sự muốn đứng dậy.
Chỉ là, hắn mới vừa nhúc nhích chân đã phun ra một búng máu lên nền tuyết, đỏ tươi chói mắt như hồng mai tháng chạp.
**************************************************************
U Cầm Ca bị bệnh, từ buổi minh hôn* chấn kinh thiên hạ kia đã liên tiếp mười ngày không lâm triều. Người đời chỉ nói, Tấn vương bị đoạt thê, tức giận mà liệt giường. (*Minh hôn: có thể hiểu nôm na là kết hôn với người chết.)
Mà trong triều đình, U Ly đứng đầu sóng ngọn gió, tính tình càng lúc càng nóng nảy, có một lần chỉ vì trong lúc thảo luận chính sự, một nội thị vệ không cẩn thận đánh đổ ly trà, hắn liền đánh chết thị vệ đó, tin tức vừa truyền ra, trong kinh thành lòng người hoàng sợ, lại thêm bão tuyết không ngừng nghỉ, khắp kinh thành như một tòa Tuyết Thành bị phong kín, mọi người không ngừng kêu khổ, trừ van xin thượng đế cứu giúp, đã không còn cách nào.
*********************************************************************
Phủ nhϊếp chính vương.
Bão tuyết mười ngày, Bùi Sắt cũng ở phủ nhϊếp chính vương mười ngày.
Dù cho Bùi Nhiên có khẩn cầu như thế nào, U Ly đều không để ý nàng, cố chấp giữ Bùi Sắt, không chịu cử hành tang lễ.
Đến ngày thứ mười một, tuyết trong kinh thành lại đột nhiên ngừng rơi, mọi người mừng rỡ, nhất thời, đầu đường cuối ngõ đều là tiếng nói cười, cực kỳ náo nhiệt.
U Ly hạ triều trở về, ngay cả triều phục cũng chưa đổi đã đi đến phòng ngủ.
Chỉ thấy Bùi Sắt yên lặng nằm ở trên giường, mặc dù đã dừng hô hấp một thời gian, nhưng gương mặt nàng lại không chút thay đổi, bộ dáng giống hệt như khi còn sống, chỉ đang an tĩnh ngủ mà thôi.
U Ly đứng ở cửa không nhúc nhích, híp mắt quan sát người nằm ở trên giường, một hồi lâu, hắn lại đột nhiên lên tiếng nói: "Bùi Sắt, bổn vương đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nàng vẫn không nguyện ý tỉnh lại, nếu thế, bổn vương đành phải dùng thủ đoạn của mình rồi."
Lúc này, Bùi Nhiên đang lau rửa người cho Bùi Sắt, U Ly lại đột nhiên đi vào.
Từ khi Bùi Sắt tới phủ nhϊếp chính vương, Bùi Nhiên vẫn luôn đi theo, U Ly không cho phép chôn cất, nàng đành phải coi chừng trước giường Bùi Sắt, mỗi ngày dùng nước tuyết giúp nàng lau rửa thân thể, sợ thân thể nàng xảy ra biến đổi, cũng may, cố gắng của nàng không uổng phí, đã nửa tháng trôi qua, gương mặt Bùi Sắt vẫn y như cũ.
Không cần lau nữa, hôm nay bổn vương sẽ hạ táng, theo di nguyện của nàng, làm thuỷ táng."
Bùi Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, U Ly cười lạnh nhìn nàng: "Ngươi không phải là sống chết đều đi theo nàng sao, hôm nay bổn vương chính vụ bận rộn, chuyện này toàn quyền giao cho ngươi làm, như thế nào, có thể làm tốt không?"
Bùi Nhiên đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó mừng rỡ không thôi, nàng quỳ trên mặt đất khóc nói: "Cám ơn vương gia, cám ơn vương gia thông cảm cho A Sắt."
U Ly lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhìn thoáng qua gương mặt Bùi Sắt, hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng.