Chương 62: Lửa giận của Nhϊếp Chính Vương

Edit:Thảo My

Xe ngựa chạy một đường ổn định, không quá nửa canh giờ đã đến Nhϊếp Chính vương phủ.

Xưa nay chưa thấy, lần đầu tiên, U Cầm Ca lại không có dìu nàng.

Bùi Sắt đỡ xe ngựa nhảy xuống đất, ngẩng đầu, xuất hiện trước mắt là một phủ đệ to lớn, "Nhϊếp Chính vương phủ" bốn chữ to thϊếp vàng, tà tứ khí phách, lưu loát đi xuống, nhưng người U Ly, khí phách lộ ra ngoài.

Cửa phủ đứng đầy gia đinh. Nhìn thấy U Cầm Ca Bùi Sắt tiến lên, rối rít hành lễ: "Tấn Vương, Tấn Vương phi, Vương gia ở phòng khách phía trước, tiểu nhân liền mang Tấn Vương đi trước."

"Làm phiền." U Cầm Ca gật đầu một cái, cười nhạt.

Sau lưng, Bùi Sắt cầm cây sáo cũng đi vào.

So với phủ đệ U Cầm Ca thanh u ( thanh tịnh và đẹp đẽ), Nhϊếp Chính vương phủ lại có vẻ vô cùng hoa lệ.

Bước vào cửa trong sân trồng nhiều loại hoa cỏ, hai bồn hoa phía sau là một hồ nước. Trong hồ có rất nhiều cá chép màu đỏ, tự do bơi qua bơi lại, giống như công viên. Đi qua hồ nước phía trên, đi thêm chút nữa vừa gặp một đoạn cửu khúc hành lang, sau đó trong miệng gia đinh mới biết đã tới tiền đường.

U Ly một thân hắc bào hoa văn hình rồng đứng ở cửa tiền đường, xoay quanh bên cạnh hắn có rất nhiều vương công đại thần. Mà hắn đang cùng bọn hắn nói chuyện, con mắt sắc kia rõ ràng không có một tia cảm xúc, ngoài miệng lại cứ chếch lên mang theo nụ cười nhạt, gặp được hắn từ cửa đi vào, con ngươi nhàn nhạt quét qua một cái, ngay sau đó cùng bọn họ gật đầu nói cái gì, người đã đi tới bên này.

"Hoàng thúc." U Cầm Ca khóe môi tươi cười, mang theo Bùi Sắt đi trước chào hỏi.

Bùi Sắt buồn buồn đi theo kêu một tiếng hoàng thúc, ngay sau đó dâng quà tặng lên nói: "Cho ngươi."

Giọng nói của nàng mặc dù thô lỗ, chỉ là hai người nam nhân này cũng không tức giận.

U Ly nhận lấy quà tặng mở ra. Khi thấy là một cây tiêu

màu đỏ được điêu khắc tinh sảo, vẻ mặt chợt thay đổi, hắn ngẩng mắt nhìn U Cầm Ca, lại nhìn mắt Bùi Sắt, hỏi người sau nói: "Ngươi chọn lựa hay sao?"

Trở về

lại ta. Bùi Sắt không rõ chân tướng, chỉ mờ mịt

gật đầu một cái.

U Ly nheo con ngươi lại, trong nháy mắt đó, Bùi Sắt lại trong mắt hắn nhìn thấy hai chữ khát máu.

Chỉ thấy hắn vung mạnh tay lên, cái hộp kia từ trong tay hắn rơi trên đất,

tiêu trong hộp rơi ra, gảy thành hai khúc.

Sắc mặt Bùi Sắt lập tức cứng đờ, tất cả mọi người bên trong sân nhìn thấy đều ngây người, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, hai mặt nhìn nhau.

U Ly lạnh lùng nhìn nàng một cái, lại quay người, bỏ lại mọi người, phất tay áo rời đi.

Tình huống nhất thời xảy ra quá mức đột ngột, tất cả mọi người không rõ chân tướng. Tim Bùi Sắt đập mạnh và loạn nhịp qua đi, chỉ cảm thấy không hiểu được.

"Vương Gia, thật không phải với." Một người nam tử trung niên cúi người nhặt cây sáo trúc lên đưa cho U Cầm Ca, nghĩ đến lại là

quản gia bên trong phủ.

"Dư thúc không cần đa lễ, chắc là Cầm Ca

đã sai lầm." U Cầm Ca nhàn nhạt nhận lấy cái hộp, một chút gật đầu, lúc này quản gia mới xoay người rời đi.

Lần này quản gia đi, mọi người bên trong sân cũng tự động giải tán.

"A Sắt ——" có tiếng hô to tới đây, Bùi Sắt quay đầu đang thấy một người từ cửa đi vào, quả nhiên là U Hi Nhiên.

"...... Tam tẩu, Tam ca." Đi tới trước mặt Bùi Sắt, U Hi Nhiên lại sửa miệng, thấy U Cầm Ca hiển nhiên có chút không được tự nhiên.

"Ta ở trên xe ngựa chờ ngươi." U Cầm Ca cũng tính là cho hai người thời gian, xoay người theo mọi người ra cửa.

"Tam tẩu, cho ngươi."

U Cầm Ca vừa đi, U Hi Nhiên lại móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Bùi Sắt.

Bùi sắt không hiểu, mở ra, lại là một khối ngọc bội.

Ngọc này toàn thân mượt mà, bích lục như có thể chảy ra nước, Bùi Sắt lấy đưa về hướng mặt trời, gật đầu thở dài nói: "Quả nhiên là khối ngọc tốt."

U Hi Nhiên nghe vậy khẽ cười lên: "Ngươi thích là tốt rồi, cái ngọc này nữ tử đeo cực tốt, nếu như ngươi không ngại,

có thể

mang theo người."

"Ngươi thật sự đưa cho ta? Sẽ không đòi lại?" Mắt Bùi Sắt cũng sáng lên, ngọc tốt như vậy, nếu như về sau nàng thật rời khỏi vương phủ, không có tiền sống qua ngày, khối ngọc này cũng đủ để nàng nuôi sống mình.

"Dĩ nhiên sẽ không, đã đưa cho ngươi, tự nhiên về sau tất cả thuộc về ngươi."

Bùi Sắt vui vẻ bỏ vào trong túi bên người, thấy con mắt U Hi Nhiên sáng rỡ, quay đầu vỗ một cái lên bờ vai hắn nói: "Vậy ta liền cảm tạ?"

Ngay sau đó nàng liền xoay người đi ra ngoài, U Hi Nhiên nhìn nàng rời đi vuốt bả vai của mình, không tự chủ nhếch môi nở nụ cười.

Đi tới cửa, lại thấy quản gia Nhϊếp Chính vương phủ vội vã đi qua bên người nàng ra cửa.

Bùi Sắt nhất thời cảm thấy kinh ngạc, ghé đầu nhìn, chỉ thấy quản gia dừng ở xe ngựa của mình nói cái gì, ngay sau đó U Cầm Ca từ trên xe bước xuống, nghiêng đầu đi về phía Bùi Sắt nói: "Ngươi trước trở về phủ nghỉ ngơi, ta còn có một số việc, sau đó liền trở về."

Hắn nói chuyện

đồng thời sờ sờ tóc Bùi Sắt, mười phần dịu dàng.

Bùi Sắt gật đầu một cái, ngay sau đó hắn đi qua bên người nàng, cùng quản gia đi vào Nhϊếp Chính Vương phủ.

Ngay sau đó xe ngựa rời đi, Bùi Sắt ngồi ở trong xe ngựa ngơ ngác mất hồn.

Hôm nay hình như U Ly rất tức giận. Cùng cây tiêu này có liên quan sao?

Cây tiêu này vốn là quà tặng do U Cầm Ca quyết định, cũng chỉ là mượn nàng tay đưa đi, vậy chuyện này cả đầu đuôi, U Cầm Ca biết rõ tình hình sao?

Tại sao U Ly vì một cây tiêu lại nóng nảy lớn như vậy, cây tiêu này có giấu bí mật gì?

Bùi Sắt hỗn loạn

trở về vương phủ.

Cái cổ đại này cũng rất không thú vị. Không có máy vi tính điện thoại di động, cái gì cũng không chơi được, mỗi ngày dạo tới dạo lui thì cả cái vương phủ lớn như vậy, đi dạo thế nào cũng không có vật gì mới mẻ, cơ hồ trừ ngủ chính là ngủ.

Nhưng mà, cũng một thời gian đã qua, Bùi Sắt một chút xíu cũng không buồn ngủ.

Nàng vô vị đứng dậy, kêu Xuân Lan: "Ngươi biết Bùi Nhiên gần đây đang làm cái gì không?"

Xuân Lan nghe vậy vội vàng nhỏ giọng thận trọng nói: "Theo lời vương phi nói, trước đó vài ngày, Vương Gia để cho Bùi Nhiên cô nương chuyển vào Thính Vũ Hiên, nghĩ đến, đã coi như là nạp làm phu nhân."

Bùi Sắt gật đầu suy nghĩ một chút, nếu là phu nhân, chẳng phải là Lục phu nhân.

Nghĩ đến mấy ngày nay cũng không thấy Bùi Nhiên, Bùi Sắt liền đứng dậy mang giày tất: "Xuân Lan, ngươi mang vài món y phục mới lần trước Vương Gia vì ta làm, đưa cho tỷ tỷ ta đi."

"Dạ, vương phi."

Ra khỏi viện liên tục quẹo trái. Lúc trước Bùi Sắt còn không biết Thính Vũ Hiên là một nơi nào, cùng nhau đi tới lúc này mới phát giác, thì ra là Thính Vũ Hiên cực kỳ vắng vẻ, nằm ở góc phía bắc vương phủ, sát vách là một tòa cấm viện, nhàn hạ lúc trước chưa từng có ai tới bên này, Thính Vũ Hiên tự nhiên cũng tiêu điều.

Chỉ là Bùi Sắt chưa đến gần, lại nghe được âm thanh đồ dùng vỡ, ồn ào vang dội, làm cho nàng rất là kinh ngạc.

"Vương phi, chắc là Ngũ phu nhân tới bên này náo loạn, kể từ lần trước Vương Gia phạt nàng cấm túc, nàng liền thỉnh thoảng

bởi vì đủ loại nguyên nhân náo một hồi, bởi vì Vương Gia phân phó, người tạp vụ không thể đi hướng Thấm Xuân Viên của Vương phi, cho nên nàng không dám đi nơi Vương phi ở náo loạn, kể từ khi Bùi Nhiên cô nương đưa đến nơi này, nô tỳ nghe nói Ngũ phu nhân ngày nào cũng

cũng tới náo loạn một lần, không phải đập đồ, chính là gây khó dễ cho Bùi Nhiên cô nương." Xuân Lan đỡ Bùi Sắt đi về phía trước, nghe vậy, Bùi Sắt rất là kinh ngạc.

Cũng là do nàng suốt ngày không ra khỏi viện, lại không biết bên trong phủ còn có chuyện như vậy, hơn nữa Bùi Nhiên......

Nàng thở dài, bước nhanh hơn đối với Xuân Lan nói: "Ngươi đi gọi quản gia tới, ta tiến đi xem một chút...... Ngươi yên tâm, nàng còn không đến mức có thể làm bị thương ta."

Nhìn thấy ánh mắt Xuân Lan lo lắng, Bùi Sắt hừ lạnh một tiếng, dù gì, chính mình cũng được huấn luyện qua.

Nàng kéo ống tay áo, Xuân Lan nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống

bộ dáng bị dễ, liền vội vàng đứng dậy xin phép thối lui tìm quản gia.

Sau đó Bùi Sắt sải bước đi vào trong viện tử.

Bên ngoài sân đứng mấy nha hoàn, nhìn thấy Bùi Sắt rối rít hơi biến sắc mặt vội quỳ xuống.

Bùi Sắt quét mắt qua bọn họ một cái, nhận được đã làm yên ổn lòng người, liền sải bước về phía trước, một cước đạp cửa phòng ra.

Trong phòng, Bùi Nhiên lặng lẽ đứng ở một bên, trong phòng đơn sơ, trừ một giường lớn miễn cưỡng đủ để người ngủ, địa phương còn lại căn bản duỗi chân không vào.

Trên đất bình bình lon lon, tất cả đều là mảnh sứ vỡ vụn, chậu đồng thùng gỗ tán lạc tại tất cả các góc, trên đất tất cả đều là nước.

Mà An Niệm Tâm ngạo nghễ đứng ở một bên, xuống tay chính là hai nha hoàn cận thân của nàng, Bùi Sắt không biết họ tên gì, cũng không kêu tên của nàng, chỉ hét to nói: "Tất cả dừng tay cho ta."

Thân thể hai nha hoàn cứng đờ, xoay người lại thấy là Bùi Sắt, không dám càn rỡ, liền vội vàng cúi đầu đứng nghiêm một bên không dám động.

An Niệm Tâm nhìn thấy nàng

con ngươi cơ hồ có thể phun ra lửa, nàng lạnh lùng nhìn Bùi Sắt một cái châm chọc nói: "Thế nào, ta trừng trị một người không biết thẹn trong phủ, cho rằng leo lên giường vương gia là có thể làm đương gia làm chủ, vương phi cũng muốn nhúng tay sao?"

Bùi Nhiên vốn chỉ là quật cường đứng ở nơi khác trong gian phòng, nghe xong những lời này, mắt không nhúc nhích, chỉ là ở chạm đến ánh mắt Bùi Sắt nhìn tới, nàng lại gian nan cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Bùi Sắt biết trong lòng nàng vẫn còn bởi vì chuyện không tự nhiên lúc trước, cũng không cùng với nàng nói gì, quay đầu nhìn An Niệm Tâm nói: "Lời này của Ngũ phu nhân nói sai rồi, từ khi ta vào phủ tới nay, mặc dù không hỏi qua chuyện trong phủ, nhưng phàm là gặp phải một chút chuyện nhìn không vừa mắt, ta cũng muốn xen vào, lại không nói chuyện của Bùi Nhiên Vương Gia đã lên tiếng, nếu như Vương Gia đã giữ nàng lại ở đây, vậy rõ nàng cũng là chủ nhân của vương phủ này. Nếu nàng là người của vương gia, vậy vương phi ta đây hôm nay làm chủ, thay Vương Gia nạp nàng lại có làm sao."

"Ngươi......" Mắt An Niệm Tâm nhìn chằm chằm, cơ hồ giận đến muốn phun ra lửa: "Bùi Sắt, đừng tưởng rằng ngươi là vương phi, tỷ muội hai người các ngươi một tay che trời ở vương phủ làm xằng làm bậy, ta cho ngươi biết, một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi khóc gọi cha gọi mẹ."

"Tốt, vậy ngươi có thể thử xem." Bùi Sắt cũng căm tức nhìn nàng: "Chỉ là, hôm nay ngươi hiển nhiên chưa có tư cách nói lời này, ngươi đã lại nhiều lần náo loạn, hiển nhiên là lần trước

dạy dỗ không đủ, không bằng hôm nay ta liền

bổ sung cho ngươi, trở về úp mặt vào tường sám hối hai tháng nữa như thế nào?"

"Ngươi?" Gương mặt An Niệm Tâm sung huyết đỏ bừng, một hồi lâu nói không ra một chữ. Nín thật lâu, nàng mới

hét lên với nha hoàn sau lưng: "Còn lo lắng cái gì, ném vào mặt bổn phu nhân."

Nàng tức giận thở phì phò ra khỏi viện, cả đám nô tài theo sát phía sau, không dám thở mạnh một hơi.