Edit: Tử Liên Hoa 1612
Hơi ấm phả vào mặt, mùi long tiên hương trên người hắn quanh quẩn ở chóp mũi cực kỳ dễ ngửi. Một khắc kia trong đầu Bùi Sắt chỉ còn lại tin tưởng, bất chấp tất cả nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này cực kỳ thoải mái.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt, Bùi Sắt tỉnh táo lại.
Trên người đắp áo khoác màu đen của U Ly, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của hắn. Chỉ là hoàn cảnh hiện tại ngược lại khiến nàng bối rối.
Đêm qua trời tối nhìn không rõ ràng, giờ đã nhìn rõ, xung quanh mênh mông vô tận. Vị trí nàng đang ở hình như là một đáy cốc, trên vách đá thật cao mơ hồ có thể thấy được một khu rừng thật rộng. Bùi Sắt kinh ngạc nghĩ tối hôm qua chắc là từ chỗ cao như vậy ngã xuống, nhớ tới lại sợ.
Quay người lại thì thấy U Ly ôm đồ đi từ đàng xa tới, vì ngược nắng nên Bùi Sắt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, một khắc kia lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Ăn mấy thứ này rồi chúng ta lập tức lên đường, chân của ngươi, có thể đi không?" Thấy nàng đã tỉnh rồi, U Ly cất tiếng hỏi.
Bùi Sắt thử hoạt động chân. Mặc dù cổ chân còn đau nhưng đã tốt hơn tối hôm qua nhiều, lại đi vài bước, tuy là khập khễnh nhưng miễn cưỡng cũng có thể đứng vững.
U Ly giống như hài lòng gật đầu một cái, đưa đồ trong tay cho nàng. Bùi Sắt nhận ra là một ít quả dại.
Sau đó hắn nhặt áo khoác của mình mặc vào, giương mắt nhìn bốn phía nói: "Nơi này chỉ có một lối ra, đợi ta dẫn ngươi đi ra ngoài."
Bùi Sắt yên lặng gặm hết trái cây, gật đầu một cái.
Chỗ này cách lối ra có chút xa, Bùi Sắt đi một lát lại cảm thấy chân bắt đầu đau nhức, chỉ là nhìn phía trước thấy U Ly vẻ mặt thành thật tìm đường, cuối cùng nàng vẫn không mở miệng, cắn răng kiên trì.
Cũng không biết là đã dẫm vào cái gì, Bùi Sắt thét một tiếng kinh hãi ngã xuống đất, mông đau rát. Phía trước U Ly cau mày ngừng lại nhìn nàng, lâu sau mới nhảy hai bước đi tới trước mặt nàng, duỗi tay nói: "Còn đi được nữa không?"
Bùi Sắt thấy hắn chỉ cau mày mà không có dấu hiệu tức giận, do dự một lúc vẫn lắc đầu một cái.
"Đau chân." Nàng uất ức lên tiếng nói.
U Ly liếc mắt nhìn chân của nàng một cái, lúc này Bùi Sắt mới chú ý tới trên giầy lại thấm ra vết máu.
U Ly híp mắt, vẻ mặt tuy không biến hóa nhưng lại ngồi xổm xuống, thay nàng xem xét vết thương ở chân.
Trên chân hẳn là bị thứ gì đó đâm vào.
Một cục đá bén nhọn xuyên qua giày đâm vào chân, máu này chính là từ vết thương chảy ra.
U Ly nhìn mu bàn chân sưng phù của nàng, thậm chí còn sưng to hơn hôm qua, đồng tử hơi thu nhỏ lại, nhìn nàng nói: "Theo tốc độ của ngươi, dù hôm nay chúng ta ra khỏi sơn cốc cũng chỉ có thể ở trong rừng cây. Lên đi."
Dứt lời hắn xoay người ngồi xổm xuống, quay lưng đối diện với nàng, Bùi Sắt kinh ngạc một chút, lâu sau mới phản ứng kịp, hẳn là hắn muốn cõng nàng. Môi nàng giác cong lên, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, sau đó cắn răng bò lên.
Bả vai U Ly rất dày, gối lên cực kỳ thoải mái. Bùi Sắt nằm trên lưng hắn, nhìn ót hắn tới ngẩn người: người này, hình như cũng không kinh khủng tới như vậy.
Cõng suốt một đường, vậy mà U Ly không thở gấp tiếng nào, Bùi Sắt kinh ngạc đồng thời cũng rất vui vẻ. Mắt thấy sắp ra tới cửa sơn cốc, U Ly lại đột nhiên đứng lại thả nàng xuống: "Từ chỗ này ra ngoài tiếp tục đi thẳng về phía trước là có thể thấy đại doanh."
Bùi Sắt kinh ngạc nhìn hắn xoay người muốn đi, bật thốt lên: "Ngươi để ta lại đây?"
U Ly quay đầu nhìn nàng, trong con ngươi đầy lạnh lẽo: "Dù sao đi nữa cũng không chết được, cho dù ngươi ở lì đây không chịu đi thì cũng sẽ có người đến tìm ngươi."
Bùi Sắt há miệng, mắt thấy bóng dáng hắn biến mất ở đầu đường mới giật mình bò dậy.
Con bà nó, không dựa vào ngươi, lão nương đi hay ở cũng vậy thôi!
Nàng giùng giằng đứng dậy, vừa trách móc vừa kéo cái chân bị thương, từng bước từng bước đi về phía cừa sơn cốc.
Ngoài dự đoán, ở cửa ra lại có thi thể của người.
Trên đất máu chảy tràn, trong lòng Bùi Sắt kinh hãi, khó khăn bước qua thi thể, nàng không nhịn được run sợ.
Chỗ này hình như trước đây không lâu đã trải qua một cuộc ác chiến, nói cách khác, lúc U Ly mới ra đã gặp phải những người này?
Như vậy, những người này, chính là hắn gϊếŧ? Nàng nhìn bốn phía, không nhìn thấy bất kỳ ai, trong lòng nhất thời không biết là khẩn trương hay là cái gì, như ma xui quỷ khiến nhặt một thanh kiếm trên đất, lớn tiếng hô lên: "Này, ngươi đang ở đâu?"
"U Ly, ngươi đang ở đâu......"
Trả lời nàng là tiếng vọng.
Trong lòng Bùi Sắt nóng nảy, không khỏi kéo cái chân bị thương tìm kiếm khắp nơi trong rừng, cũng không biết là đi tới nơi nào, đột nhiên giống như nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Trong lòng nàng kinh hãi, vội vàng trốn sau một cây đại thụ nhìn về phía âm thanh truyền tới, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc. Còn chưa kịp mừng rỡ, nàng trợn mắt nhìn mười mấy người áo đen đang vây xung quanh hắn, những người áo đen kia chiêu chiêu hiểm độc như muốn đẩy hắn vào chỗ chết, liều mạng đâm kiếm lên người hắn, mắt thấy trước mặt hắn có bốn năm người quấn lấy, phía sau còn có người nâng kiếm nhắm thẳng vào lưng, nàng không chút nghĩ ngợi xông ra ngoài.
"Cẩn thận ——