Chương 21: Mỹ nam tụ tập, phong hoa tuyệt đại

Trong nửa tháng dưỡng thương này, Bùi Sắt đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của Kỳ quốc.

Nghe nói đương kim hoàng thượng của Kỳ quốc chỉ là một đứa trẻ mới có năm tuổi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều do nhϊếp chính vương quyết định, nói trắng ra là, nhϊếp chính vương chính là hoàng đế ngầm. Mà nói về vị nhϊếp chính vương kia, dân chúng kinh thành vậy mà cũng có tật giật mình, Bùi Sắt phí hết tâm tư hỏi thăm mới biết, thì ra nhϊếp chính vương kia chính là một ác ma khát máu, điều đó không chỉ thể hiện qua cách xử lý công việc lúc thượng triều. Nghe đồn rằng ba năm trước đây lúc hắn bức vua thoái vị để đoạt vị, hắn đã gϊếŧ vua, huyết tẩy Thanh Hoa điện, trong một đêm gϊếŧ chết hơn trăm người không nói, mà ngay cả Thập Tứ hoàng tử mới vừa sanh ra của tiên đế cũng không bỉ qua, có thể nói là mất hết nhân tính.

Mà lý do hắn không trực tiếp kế vị lên ngôi hoàng đế, có người nói rằng nghe đâu đương kim hoàng thượng căn bản không phải máu mủ ruột thịt của tiên đế mà là do hắn có chân trong với đương kim thái hậu mới sinh ra. Con trai ruột lên ngôi, toàn thiên hạ đều về tay hắn, có đăng cơ hay không cũng không khác là bao, chỉ khác là không có quyền sinh quyền sát như hoàng đế mà thôi.

"Công chúa, đến nơi rồi, trước mặt chính là hoàng cung, chúng ta phải xuống kiệu đi bộ vào thôi."

Bên ngoài vang lên tiếng của công công đón cô vào cung dự tiệc, Bùi Sắt đáp lại một tiếng, vội vàng đỡ Bùi Nhiên chui ra khỏi xe ngựa.

Bởi vì phải vào cung, hôm nay cô mặc cung trang theo tập tục của Kỳ quốc, giày kim liên*, tay áo rộng, quần áo này khác Kình quốc rất nhiều. (*Kim liên: gót vàng, ý chỉ bàn chân đẹp của người phụ nữ, tương tự như nói gót sen)

"Tỷ tỷ, sau khi vào cung rồi, chúng ta phải thật cẩn thận, chuyện không nên nói thì tuyệt đối đừng mở miệng!" Bùi Sắt lo lắng không ai ngoài lão đầu nhϊếp chính vương kia, dưới mắt một kẻ tàn bạo khát máu như vậy, từ lời nói đến việc làm phải cực kỳ cẩn thận.

"Muội yên tâm, lời này cũng chính là điều tỷ muốn nói với muội đấy!" Bùi Nhiên cầm tay cô cười một tiếng.

Nghe nàng ấy nói như vậy, lúc này Bùi Sắt mới yên tâm, tỷ muội hai người an tĩnh theo thái giám dẫn đường đi nốt đoạn hành lang cửu khúc còn lại, lúc này mới tới địa điểm cần đến.

Chỉ thấy bên ngoài đại điện treo đèn dầu sáng rực, mùi thơm quanh quẩn, tỉ mỉ nhìn lại, lúc này mới thấy thì ra mặt đất ngoài điện trải rất nhiều loại hoa tươi, khó trách sẽ có mùi hương.

"Xin công chúa tới Thiên Điện nghỉ tạm, chỉ một lúc nữa hoàng thượng sẽ tới đây, lúc ấy sẽ khai yến." Thái giám kia cúi xuống nửa người, sau khi thấy Bùi Sắt đáp lại liền dẫn những thái giám cung nữ còn lại rời đi.

"A Sắt, nghe âm thanh, hình như bên trong đã đến không ít người."

Bên trong Thiên Điện, bóng người di chuyển, âm thanh huyên náo, cho dù là đứng cách xa mười mét cũng có thể nghe nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch). Đúng như Bùi Nhiên nói, bên trong đã có rất nhiều người tới rồi.

"Vậy chúng ta nên mau chóng vào đi thôi, cũng không thể để cho người khác cảm thấy chúng ta đang ra oai."

"Được."

Hai người dắt nhau đi vào, quả nhiên như trong phỏng đoán của họ,

trong điện có rất nhiều người, nhìn bộ dáng của những người này, không chỉ có vương gia công chúa, ngay cả phi tần cũng có, tuấn nam mỹ nữ xem tới hoa cả mắt, xem ra, gia yến này cũng được tổ chức đầy đủ quá rồi.

Nhìn thấy Bùi Sắt đi vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người lướt qua khuôn mặt cô một cái rồi nhanh chóng thu về. Có khnh thường, có cười nhạt, có ngạc nhiên, thậm chí còn có hâm mộ, đối mặt với nhiều loại ánh mắt như vậy, dạ dày Bùi Sắt liên tục co rút, nhưng rốt cuộc vẫn giả bộ lễ phép mỉm cười chào mọi người, sau đó mới tìm một vị trí khuất nhất ngồi xuống.

"Ha, tới trễ như thế, lại còn trấn định tự nhiên như vậy, không hổ là Thái Bình công chúa!"

Từ phía trên bước xuống một người, Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ một thân áo gấm hoa lệ, vẫn là một thân hồng y, tóc buộc cao, khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ, chính là U Hi Nhiên đã nửa tháng không thấy.

Mà bên cạnh hắn có mấy nam tử cũng cùng tới đây, một người trong đó mặt mày như vẽ, áo trắng thoát tục, trên vẻ mặt dịu dàng lại phảng phất sự lạnh lùng, nhưng tinh tế nhìn kỹ lại không có gì cả. Nhìn thấy Bùi Sắt nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, Bùi Sắt chỉ cảm thấy nụ cười kia cực kỳ ưu nhã, cũng bởi vì nụ cười này, hắn càng giống như là bước từ trong tranh ra, phong hoa tuyệt đại.

Lời editor: Ở đây xin giải thích một chút, nữ9 liên tục bị lấy danh hào “thái bình” ra châm chọc, bởi vì tác giả dùng lối chơi chữ. Vòng một của nữ9 nho nhỏ, rất “yên ổn thái bình”.