Edit: Thủy TíchTriệu Dục Vũ đang ở kinh thành, truyền thư cũng là nhờ gã sai vặt chạy chân, cho nên hắn hồi âm cũng đến rất nhanh.
Trong thư nói, Triệu Dục Vũ có một đệ đệ là ca nhi sắp sửa ở kinh thành xuất giá, cho nên hắn liền thuê một căn nhà nhỏ, cũng tiếp biểu đệ muốn tham dự khoa cử mùa xuân, mẫu phụ của hắn cùng với một vị đệ đệ ca nhi khác lên ở. Lại nghe nói ở kinh thành có Kính Hồ dưới lầu Vọng Nguyệt vào mùa này rất đẹp, cho nên muốn mời Trang Tử Trúc cùng nhau đi ngắm cảnh. Nhưng bởi vì tránh lời đồn đãi thất thiệt cho nên hắn một người nam nhân không tới cửa thăm hỏi Trang Tử Trúc, ngày ước hẹn cũng sẽ dẫn hai vị đệ đệ ca nhi của mình theo, như vậy sẽ không bị người khác nói xấu.
Trang Tử Trúc nhìn thư không nhịn được cười lên. Y ra vào Công Bộ, Hỏa Khí doanh cùng tuyến đầu Sở Vật Lý đều không biết gặp qua bao nhiêu nam nhân, thì làm sao chỉ vì gặp mặt một người nam nhân mà sẽ bị người khác nói xấu chứ ? Triệu Dục Vũ cũng quá mức cẩn thận rồi.
Nhận được thư hồi âm, Trang Tử Trúc nhờ gã sai vặt truyền lời đến Triệu Dục Vũ ngày gặp mặt đã định ra. Ngày mười tháng hai đại hôn, hiện tại đã cuối tháng một, nên sớm ngày gặp mặt cho thỏa đáng. Nhưng ngày mai y đã có hẹn trước với Tuyên Hằng Nghị ngẫu nhiên gặp mặt ở Công Bộ rồi, cho nên sớm nhất chỉ có thể dời tới cuối tuần mà thôi.
Gã sai vặt lại chạy đi một hồi, trở về báo lại với Trang Tử Trúc, cuối tuần có thể.
Ngày hôm sau, Trang Tử Trúc đi đến tuyến đầu Sở Vật Lý, giám sát tiến độ hoạt động gần đây, trả lời một ít vấn đề còn tích lũy, lên lớp hướng dẫn khóa học vật lý, bận việc cả một buổi sáng. Mà tới rồi buổi chiều, thời gian còn lại là để các thợ thủ công trình diễn tay nghề của chính mình. Nhóm thợ thủ công được Sở Vật Lý tuyển chọn sôi nổi thao thao bất tuyệt triển lãm tác phẩm của mình với Trang Tử Trúc.
Khi Tuyên Hằng nghị mượn cớ đi vào Công Bộ ngẫu nhiên gặp mặt, nhìn thấy Trang Tử Trúc bị một đống nam nhân vây quanh, đang cầm cái sạn nhỏ từ một khối vôi đất màu trắng cắt ra một mảnh lá cây.
Hôm nay Tuyên Hằng Nghị không có mặc long bào đến đây, mà các thợ thủ công từ dân gian lại chưa từng thấy qua Tuyên Hằng Nghị, cho nên chỉ xem hắn như là một vị quan viên nào đó có gia cảnh hùng hậu chống lưng đi cửa sau tới hoặc là một thợ thủ công mới tới cho nên cũng chưa đứng dậy hành lễ. Thậm chí cũng không thèm liếc nhìn Tuyên Hằng Nghị cái nào chỉ chuyên tâm tiếp tục xem Trang Tử Trúc nắn bùn đất.
Có một vị thợ thủ công đi ngang qua thấy Tuyên Hằng Nghị khí độ uy nghiêm giống như một thượng vị giả, nhưng hắn vẫn như cũ mở miệng đuổi người : « Vị huynh đài này là ai ? Bên trong là nơi quan viên Công Bộ đang làm việc, người không liên quan không được tiến vào, cũng không được nhìn trộm, thỉnh ngươi nhanh chóng rời đi. »
Lại có một người thợ thủ công khác đi qua nhìn hai mắt Tuyên Hằng Nghị nhưng lại nói với vị Công Bộ thị lang đang đứng bên người Tuyên Hằng Nghị : « Hôm nay, Trương thị lang sao lại không tuân thủ quy củ ? Người nam nhân chưa từng nhìn thấy này là ai, sao có thể đưa tới chỗ của chúng ta ? »
Công Bộ Trương thị lang nghiêm mặt, trịnh trọng giới thiệu : « Vị này chính là đương kim thánh thượng ! Các ngươi còn không mau quỳ xuống hành lễ. »
Trương thị lang vừa nói liền khiến hai vị thợ thủ công này giật nảy mình. Lại nhìn thấy Tuyên Hằng Nghị dáng người cao lớn, khuôn mặt ngạnh lãng, xem khí thế liền biết không phải người bình thường. Tại sao thánh thượng tới cũng không chịu nói trước một tiếng ? Vừa rồi bọn họ còn muốn đại nghịch bất đạo đuổi thánh thượng đi chỗ khác nữa, thật sự là dù có mười cái mạng cũng không chết đủ !
Mấy vị thợ thủ công vừa khuyên Tuyên Hằng Nghị nhanh chóng rời đi, sợ hãi quỳ xuống hành lễ, cũng hô to một tiếng « Thánh thượng vạn tuế » nhắc nhở nhóm đồng liêu (*) đang đứng bên trong Sở Vật Lý. Tuyến đầu sở Vật Lý vừa nghe vậy liền xôn xao quỳ xuống một tảng lớn. Tuyên Hằng Nghị vẫn như cũ không hề trách cứ, ngược lại sắc mặt càng thêm ôn hòa nói « Mau đứng lên », lại tán thưởng các thợ thủ công có ý thức phòng trộm, về sau nên tiếp tục duy trì.
(*) Đồng liêu : những người cùng làm quan.
Các thợ thủ công lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trang Tử Trúc thấy Tuyên Hằng Nghị đã tới, liền vẫy vẫy tay với hắn. Nhóm thợ thủ công tự động tách ra một con đường ở giữa để Tuyên Hằng Nghị bước vào.
Sau khi Trang Tử Trúc tiếp đón Tuyên Hằng Nghị vào, cũng không ngừng động tác trên tay, tiếp tục làm công việc còn đang dang dở. Tuyên Hằng Nghị dùng ánh mắt thưởng thức nhìn y, kia tay áo bó lại vây lấy cổ tay, ngón tay hoạt động linh hoạt, đối với hắn tất cả đều là cảnh quan mỹ lệ. Chỉ là Tuyên Hằng Nghị vẫn còn nhớ chuyện mình đang bị phạt, vì thế liền cúi xuống hỏi khối đất vôi trên tay Trang Tử Trúc : « Một tác phẩm xuất sắc lại sắp ra đời trên tay của Tiểu Trúc, lá cây ngươi mềm mại như thế, hoa văn lại rõ ràng, phía dưới lá cây lại đầy đặn chắc nịch, đến tột cùng ngươi là cái gì vậy ? »
Các thợ thủ công nghe thấy đều một mặt xấu hổ.
Hóa ra thánh thượng còn chưa đoán được Trang đại nhân cụ thể đang điêu khắc thứ gì, mà vừa mở miệng đã khen ngợi đây là « Tác phẩm xuất sắc » rồi ! Có thể nào chờ Trang đại nhân hoàn thành tác phẩm rồi mới thành thật nghiêm túc khen ngợi hay không ? Nếu cuối cùng Trang đại nhân điêu khắc ra một cái lá cây đặt trên một bãi phân trâu, vậy chẳng phải thánh thượng mù quáng khen ngợi rất xấu hổ sao ?
Cũng may Trang Tử Trúc không phải điêu khắc phân trâu. Trang Tử Trúc lại dùng cái sạn nhỏ cẩn thận đùa nghịch ra một cái phiến lá cây thứ hai, mới giới thiệu : « Hôm nay Thi gia đại sư ở Nam Châu mới dạy ta công nghệ nắn hình, ta đang thử làm một món lễ vật đại cát đại lợi, bệ hạ mau tới giúp một tay đi. Bệ hạ giúp nắn một quả cam được không ? »
Tuyên Hằng Nghị cũng nóng lòng muốn thử, Tiểu Trúc nhà hắn mời hắn cùng hoàn thành một món đồ là sự kiện có một không hai trên đời ! Hắn là nhận mệnh nắn một quả cam lại tự tay khắc bốn chữ « Đại cát đại lợi » lên đó. Như vậy, một quả cam hình lập thể bằng vôi đất đã hoàn thành được một nửa. Trang Tử Trúc lại thêm một ít màu vẽ vào khối đất trộn lên, sau đó một quả cam sinh động như thật được đặt lên khay.
Sau khi hoàn thành, Tuyên Hằng Nghị lại khen ngợi không thôi. Đối chuyện này, Trang Tử Trúc đều có điểm chết lặng, một ngày nào đó hắn không khen mới là kỳ quái. Thấy Tuyên Hằng Nghị thích tác phẩm này như vậy, Trang Tử Trúc liền hỏi : « Bệ hạ cảm thấy, Thái Hậu sẽ thích món quà được nắn từ đất nung này chứ ? »
Tuyên Hằng Nghị ngẩn người, hỏi thợ thủ công bên người : « Nắn từ đất nung là cái gì ? »
Các thợ thủ công thở dài, thánh thượng đều đã làm xong còn không biết chính mình vừa mới làm cái gì ? Thi gia đại sư liền chỉ vào một bức tranh lập thể hình dạng tường vân được nắn từ đất nung đang treo trên tường mà kỹ càng, tỉ mỉ giải thích cho Tuyên Hằng Nghị. Đất nung dùng vôi sống, rơm rạ chế thành sáp, lấy thép làm khung, dùng tro rơm rạ lót nền nắn hình, lại dùng giấy gân có tính chất tương đối tinh tế hoàn thành các chi tiết, cuối cùng thêm một ít màu vẽ làm thành hàng mỹ nghệ. Ngoài ra nó còn có tính chất phòng mưa, phòng mốc, dùng cho kiến trúc xây nhà không còn gì tốt hơn.
Tuyên Hằng Nghị nghe đến đó, nhìn nhìn món mỹ nghệ vừa mới cùng Trang Tử Trúc làm, nhẹ giọng nói với "Đại cát đại lợi" : « Mẫu hậu nhất định sẽ thích ngươi, Tiểu Trúc ở Sở Vật Lý còn hao tâm tốn sức nghiên cứu ngươi, mẫu hậu sao có thể không thích được ? »
Trang Tử Trúc nói : « Không sao, nếu Thái Hậu không thích cái này, còn có rất nhiều thứ khác. Ta luôn suy nghĩ, ngày thường ở trong cung Thái Hậu sẽ làm cái gì để tiêu thời gian, phi tần hậu cung không còn ai, Thái Hậu có cảm thấy buồn chán hay không ? Cho nên nhân lúc thợ thủ công toàn Chương Quốc đều tập hợp ở kinh thành, cũng là cơ hội làm ra thật nhiều món đồ xuất sắc, thú vị giúp mẫu hậu vui vẻ hơn. »
Tuyên Hằng Nghị cảm động nói : « Tiểu Trúc ngươi thật tốt, rõ ràng những thứ này không cần phải nhọc lòng quan tâm nhưng Tiểu Trúc vẫn bỏ công ra học. »
Trang Tử Trúc vô cùng bình tĩnh : « Bệ hạ lại đã quên ? Lại phạt thêm một ngày. »
« ... » Tuyên Hằng Nghị vạn phần ủy khuất mà ngậm miệng lại.
Trang Tử Trúc còn nói thêm : « Thật ra cũng không phải tất cả đều vì Thái Hậu. Thời điểm tuyển chọn thợ thủ công toàn quốc ta đã suy nghĩ, nhiều ngành nghề thủ công chỉ áp dụng hình thức truyền thừa cùng gia truyền, nếu có chuyện không may xảy ra với truyền nhân thì một môn tài nghệ thực dễ dàng thất truyền, trở thành sự tiếc nuối của nhiều thế hệ. Bởi vậy, ta muốn mượn cơ hội này, tập hợp những ngành nghề thủ công trong cả nước thành một nhóm cùng nhau giao lưu, bàn luận, nhằm nâng cao kỹ thuật, cũng vô cùng có lợi cho Chương Quốc. Nếu nhóm đại sư nguyện ý, chúng ta còn có thể mở lớp dạy học, thu đồ đệ, đem kỹ thuật công nghệ phát dương quang đại (*). »
(*) Phát dương quang đại : hiển dương, phát triển, làm cho rạng rỡ.Mà ý tưởng của Trang Tử Trúc không mưu mà hợp với một bộ phận thợ thủ công của tuyến đầu Sở Vật Lý. Có đại sư lập tức tỏ thái độ nói : « Mục đích gia nhập Sở Vật Lý của chúng ta chính là muốn làm vẻ vang Chương Quốc, làm ra càng nhiều món đồ giống như hỏa khí, tương lai được ghi danh sử sách. Trang đại nhân nói mở lớp dạy học ta cũng tán thành, trong tương lai tay nghề truyền khắp thiên hạ, có thể giúp đỡ cho rất nhiều người có một tay nghề mưu sinh, bởi vì được chúng ta dạy nghề mà tiếp tục nghiên cứu phát triển, này có bao nhiêu cảm giác thành tựu ! »
Mà các đại sư khác cũng mồm năm miệng mười thảo luận : « Nhưng còn hình thức mở lớp, nhận đồ đệ thì như thế nào ? Để mấy đứa bé tới ghi danh học hay sao ? Ta ngược lại hy vọng nhận được người ít nhất có một chút tay nghề trong tay, dạy một đứa bé quá tốn thời gian, hơn nữa đứa bé còn chưa định ra tính cách cùng sở thích, tương lai học xong lại không cần, chẳng phải quá lãng phí ? »
« Vậy thì nhận đứa trẻ nhỏ tuổi dạy một ít cơ sở của đủ loại ngành nghề, sau khi bọn chúng học xong, mới tiếp tục khảo thí, thông qua đó lựa chọn ngành nghề phù hợp với bản thân rồi bái sư, không phải được rồi sao ? »
Trang Tử Trúc chỉ vừa khơi gợi lên, nhóm đại sư đã vô cùng nhiệt tình mà thảo luận, giống như ngày mai là có thể mở lớp giảng dạy ngay rồi vậy. Đương nhiên cũng có một ít thợ thủ công muốn tiếp tục giữ bí mật nghề gia truyền, chờ người lớn trong nhà chỉ còn thưa thớt mới lựa chọn đồ đệ, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không chủ động tham gia tuyển chọn vào Công Bộ cũng sẽ không được chọn.
Sau khi tìm người ghi lại nội dung cuộc thảo luận của nhóm đại sư, Trang Tử Trúc mới quay sang hỏi "đại cát đại lợi" : « Tất cả mọi người đều muốn mở một học viện trực thuộc Sở Vật Lý giống như Quốc Tử Giám vậy, quả cam ơi, ngươi nói bệ hạ có đồng ý không ? »
Trang Tử Trúc ngữ khí mềm mại như là đang làm nũng, Tuyên Hằng Nghị nghe mà vành tai nóng lên, thiếu chút nữa đã đáp ứng rồi, nhưng cuối cùng vẫn tìm về lý trí, kiên trì nói : « Tiểu Trúc muốn mở thêm một khoa cử về ngành kỹ thuật sao ? Việc này quan hệ cực lớn, cụ thể nên viết tấu chương dâng lên, hết thảy cần phải lấy công làm trọng. Công nghệ đương nhiên yêu cầu truyền thừa nhưng không thể làm một cách quá mức đường hoàng như vậy. Lương thực mới là trọng trung chi trọng. (*) »
(*) Trọng trung chi trọng : quan trọng nhất trong những thứ quan trọng.Sau khi nghe xong, Trang Tử Trúc liền vỗ vỗ ót, hết sức ảo não. Không phải bởi vì Tuyên Hằng Nghị không đáp ứng, mà là bởi vì từ trước đến nay Tuyên Hằng Nghị quá mức nuông chiều khiến cho Trang Tử Trúc sinh ra một loại ý niệm mọi chuyện Tuyên Hằng Nghị đều sẽ duy trì ý kiến của y, đã quên Chương Quốc trước nay trọng nông ức thương, hiện tại cũng không phải thời điểm tốt để phát triển mạnh công nghiệp.
Chương Quốc hàng năm gặp nạn đói, đến nỗi phải ra quân tấn công, chiếm đoạt các quốc gia khác mới có thể duy trì đường sống, nếu Sở Vật Lý phục vụ quốc gia, đương nhiên Tuyên Hằng Nghị sẽ duy trì nhưng việc thành lập học viện công lập, tăng thêm khoa cử ngành kỹ thuật, sẽ khiến mọi người chú trọng phát triển công nghiệp mà từ bỏ nông nghiệp, chính là điều mà Tuyên Hằng Nghị chưa từng nghĩ tới.
Trang Tử Trúc đành phải nói : « Vấn đề mở khoa cử vẫn còn quá xa vời, Sở Vật Lý đương nhiên phải phát triển nông cụ, trước mắt Cơ quan nghiên cứu cơ điện đang nghiên cứu vấn đề này. »
Ngữ khí việc công xử theo phép công này khác hẳn với giọng điệu hỏi Tuyên Hằng Nghị có thể tổ chức học viện hay không vừa rồi. Tuyên Hằng Nghị đang định dùng hết lời lẽ tốt đẹp mà mình học được hơn hai mươi năm nay ra dỗ dành Trang Tử Trúc, không ngờ lại nghe Trang Tử Trúc nói trước : « Chuyện khai giảng học viện tạm thời không cần đề cập tới, ngày mai vi thần muốn xin nghỉ một ngày, đi gặp bạn cũ. »