Edit: Thủy TíchTriệu Dục Vũ dẫn Trang Tử Trúc bước lên tường thành.
Ở phía sau tường thành, Trang Tử Trúc trịnh trọng cột lại mái tóc dài cao trên đỉnh đầu, đeo tiểu quan kim sắc, mang thêm búi tóc bạch ngọc có khảm hình rồng trước đây do Hoàng Đế ban thưởng, còn cố ý mặc triều phục màu trắng của vương tử Tiêu Quốc. Vạt áo thêu hình rồng ba vuốt lóe lóe lóa ra ngân quang, khí thế nghiêm nghị.
Bước lên tường thành, tư thế đi đường của Trang Tử Trúc khác với những ca nhi cố ý đi một bước uốn éo mông một cái, y ngẩng đầu đi nhanh thành thục như một nam nhân trưởng thành. Các binh lính thủ thành nhìn thấy, tinh thần đều vì bất ngờ tột độ mà rung động.
Tuy rằng Hoàng Đế đã chạy nhưng vẫn còn có vương tử thủ thành ! Bọn họ không có hoàn toàn bị vứt bỏ !
Dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của binh lính, Trang Tử Trúc kiểm tra lại mười cỗ đại pháo đặt trên tường thành. Chỉ là đi một chuyến như vậy, sĩ khí đã có biến hóa lớn. Đặc biệt là những nơi Trang Tử Trúc đi ngang qua, tất cả binh lính đều kích động không thôi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tấm lưng cũng đĩnh đến vô cùng thẳng.
Cứ cho là trước đây chưa từng gặp mặt, Trang Tử Trúc cũng chẳng có thanh danh gì, nhưng ngay cả Chiêm đại nhân thân hình cao lớn hùng tráng khi nhìn thấy Trang Tử Trúc mặc một bộ triều phục màu trắng của vương tử bước lên tường thành, cũng đều ướt cả hốc mắt, nói với Trang Tử Trúc: « Tam vương tử, ngài cư nhiên ở lại thủ thành ! Nếu chúng ta có thể bảo hộ cho Tam vương tử giữ vững thủ đô, thì coi như chết cũng không hề hối tiếc! »
Trang Tử Trúc an ủi: « Đừng nói như vậy, nếu như ông trời chiều theo lòng người, những cỗ đại pháo này có thể phát huy hết công năng thì chúng ta một người cũng sẽ không chết được. »
Chiêm đại nhân giương mắt nhìn nhìn cỗ đại pháo, lại nhìn chằm chằm Trang Tử Trúc, hỏi : « Không biết thứ này đến tột cùng có tác dụng như thế nào ? »
« Chúng ta thử một chút đi, rồi sẽ biết ngay thôi. » Trang Tử Trúc vừa dứt lời, đã đem ống thuốc nổ cho vào trong, đẩy cổ đại pháo hướng về bãi đất trống không người, sai người rút kíp nổ, tiến hành thí nghiệm thực địa.
Nếu thời gian cho phép, tài lực cũng đủ, tay nghề của thợ thủ công càng cao thì Trang Tử Trúc khẳng định có thể chế tạo ra một loại vũ khí mới có lực sát thương càng lớn hơn, có thể trực tiếp làm đổ tường thành kiên cố cũng như đảm bảo cho người sử dụng được an toàn. Nhưng mà, hiện tại Hoàng Đế vừa mới trốn chạy không lâu, chỉ mới ngắn ngủi vài ngày, Trang Tử Trúc không có khả năng làm ra cỗ đại bác chân chính của kỹ thuật hiện đại sau này được, vì thế chỉ có thể tìm ra lối tắt, lấy đại pháo thay thế.
Cỗ đại pháo là dùng đá đã qua chế tạo, kết hợp cùng với ống dẫn lửa được làm từ trúc.
Trong đó, mười ống trúc có chứa thuốc nổ được cột lại thành bó. Vì để nâng cao uy lực cùng với càng khiến cho kẻ địch thêm kinh sợ, cho nên Trang Tử Trúc mới nghĩ ra chủ ý đem chúng nó cột lại với nhau. Tuy nhiên, để tránh cho bản thân bị thương cho nên những ống dẫn này cũng không thể chứa đựng quá nhiều thuốc nổ.
Bên trong gồm có hỏa dược còn trộn lẫn những mảnh sứ mái ngói nát vụn, lưu huỳnh,... càng giúp nâng cao uy lực của thuốc nổ.
Mà hiệu quả của buổi diễn luyện thực tế này còn tốt đẹp hơn trong tưởng tượng của Trang Tử Trúc. Bởi vì những ống trúc có chứa thuốc nổ chỉ bị dây thừng cột lại, sau khi kíp nổ cháy, dây thừng nóng lên đứt ra, phương hướng lao ra của những ống trúc lại không thể bảo trì chính xác. Một khi nổ tung, liền sẽ bốn phương tám hướng lao loạn ra ngoài, như vậy phạm vi thương tổn càng lớn hơn.
Tựa như pháo hoa vậy, đạn lửa nổ tung trong không trung thành một đóa, một đóa lại một đóa, bao trùm một phạm vi vô cùng rộng lớn. Nếu quân đội Chương Quốc đông đúc, thì người bị thương sẽ càng nhiều hơn.
Cỗ đại pháo dùng thử thành công, các tướng sĩ thủ thành miễn bàn có bao nhiêu phấn khởi. Chiêm đại nhân càng là cao hứng phấn chấn : « Tam vương tử, nếu chúng ta cố gắng tạo ra càng nhiều loại Thần khí này trong khoảng thời gian ngắn nhất, thì quân ta nhất định có thể phản công, đoạt lại những thành trì đã mất ! Không biết Tam vương tử có thể cho chúng tôi biết phương thức chế tạo ra loại thuốc nổ này là gì không ? »
« Chiêm đại nhân suy nghĩ rất đúng, nhưng lần này Triệu đại nhân đã đi càn quét khắp các tiệm thuốc trong thành mà chỉ lấy được có bấy nhiêu nguyên liệu. Hơn nữa ---» Trang Tử Trúc ngẩng đầu nhìn sắc trời, vạn dặm không mây, trong lòng lại không tránh được có chút sầu lo : « Nếu là ông trời không chiều lòng người, một khi trời mưa, uy lực của những cỗ đại pháo này nhất định sẽ suy giảm. »
Dứt lời, Trang Tử Trúc còn trịnh trọng nhắc lại một lần phương pháp cùng cách sử dụng của thuốc nổ, tỷ như không thể phóng quá nhiều khiến chính mình bị thương, cũng không thể dùng lượng quá ít khiến uy lực của vũ khí bị giảm sút.
Trừ bỏ đại pháo còn chuẩn bị thêm mũi tên cũng được chế tạo từ cây trúc.
Phía Nam Tiêu Quốc, khí hậu ẩm ướt, mùa hạ thường có mưa lớn. Hiện tại đã vào mùa thu nhưng cũng có thể sẽ có mưa. Ngày mưa, hỏa dược có phát huy được uy lực không thì Trang Tử Trúc còn chưa tính trước được.
Nhưng ---- nếu trời thật sự có mưa, như vậy, không bằng thừa dịp trời đang vạn dặm không mây chủ động xuất kích !
Trang Tử Trúc suy nghĩ đến đây, lập tức nói với Chiêm đại nhân : « Thỉnh Chiêm đại nhân đi điều tra xem hiện tại quân đội Chương Quốc đã tiến đến đâu rồi, thừa dịp trời còn sáng sủa chúng ta phải chủ động truy kích một phen ! »
« Vâng ! » Chiêm đại nhân lập tức sai người đi trước tìm hiểu. Đợi nửa ngày, thám tử rốt cuộc trở về bẩm báo, quân đội Chương Quốc đang còn cách bọn họ chưa tới năm mươi dặm, đã chiếm được vài thành trì lân cận, với tư thế này ắt hẳn đang dự định bao vây bọn họ ở chính giữa.
Đối với tốc độ công chiếm này, Trang Tử Trúc quả thật giật nảy mình : « Lúc này mới có mấy ngày, nhanh như vậy bọn họ đã tới rồi ? »
Thám tử hồi báo : « Hung danh bên ngoài của quân đội Chương Quốc được truyền lưu thế này, thời điểm bọn họ công thành, nếu đầu hàng sẽ không gϊếŧ, quan viên có thể giữ được chức vụ hiện tại, thậm chí còn có thưởng ; còn nếu không đầu hàng ---- sẽ biến thành lương thực. »
« Thật sự ăn thịt người sao ? »
« Tin đồn là vậy. » Thám tử trả lời.
Triệu Dục Vũ bổ sung : « Hàng năm Chương Quốc đều gặp đại hạn, đất nước không có lương thực, toàn dựa vào đánh cướp, tin đồn ăn thịt người bởi vì vậy mới bị lan truyền rộng rãi ra ngoài. »
Trang Tử Trúc trong lòng rùng mình.
Có điều, khi chưa nhìn thấy tận mắt thì tin đồn vẫn chỉ là tin đồn mà thôi.
Điều tra được đường đi của quân đội Chương Quốc, Đô úy thủ thành Chiêm đại nhân mang theo một đội nhân mã, cùng bốn cỗ đại pháo, còn có các cung tiễn thủ biết sử dụng hỏa dược tiến hành công kích. Trang Tử Trúc cố ý dặn dò Chiêm đại nhân không thể ham chiến, sử dụng đạn pháo xong phải trở về thành ngay lập tức.
Chiêm đại nhân lĩnh mệnh xuất phát. Trang Tử Trúc trấn thủ trong thành, đợi nửa ngày, rốt cuộc đợi được Chiêm đại nhân cao giọng cười to trở về.
"Tình hình chiến sự như thế nào?" Trang Tử Trúc hỏi.
"Đại thắng trở về! Chương tặc tè ra quần, bước chân rối loạn, thối lui hơn mười dặm!" Chiêm đại nhân cười ha ha, lại nói với Trang Tử Trúc: "Chỉ tiếc là dùng thử đại pháo xong phải trở về, đuổi gϊếŧ một hồi lâu, đã làm mẻ bảy tám thanh đao. Nếu đao có thể dùng bền hơn một chút, ta còn có thể gϊếŧ thêm được vài tên. Tam vương tử, thỉnh tiếp thêm cho ta hỏa dược để ta ra thành nghênh đón địch!"
Trang Tử Trúc gật đầu, còn nói thêm: "Hỏa dược còn sót lại, chúng ta dùng để thủ thành. Đại nhân hãy đi Lân thành thu thập thêm nguyên liệu đi."
Trang Tử Trúc vô tình trợ giúp phụ hoàng của mình đoạt lại giang sơn. Tuy cung cấp súng ống nhưng lại không cung cấp phương pháp cụ thể, mục đích không phải thật sự dùng để chống đỡ mà là muốn tạo lợi thế cho đàm phán sau này.
Đồng ý với đề xuất phản công của Chiêm đại nhân, Trang Tử Trúc cũng muốn nhìn một chút, Chương Quốc thoạt nhìn cường đại như vậy có thể thông qua khảo nghiệm của y hay không.
Với tình hình hiện tại, cơ hồ Chương Quốc sẽ toàn thắng, bởi dù Trang Tử Trúc có đại pháo trong tay nhưng hỏa dược lại có hạn, vốn cũng chịu không nổi trường kỳ kháng chiến. Nếu quân đội Chương Quốc đi đường tắt vòng qua hoàng thành, đi thẳng vào chiếm hoàng cung không một bóng người thì Chương Quốc không đáng để y đầu nhập vào.
Nếu Trang Tử Trúc có thể dùng đại pháo chuyển bại thành thắng thì chắc chắn có thể trở thành đại ân nhân của Tiêu Quốc. Chỉ có điều, khả năng này vô cùng nhỏ bé.
Trang Tử Trúc vui vẻ thoải mái, mỗi ngày đi tuần trên tường thành ổn định quân tâm, âm thầm chờ xem biến hóa.
Đợi một ngày, quân đội Chương Quốc tới công thành, bị bọn Trang Tử Trúc dùng pháo oanh kích trở về.
Lại chờ một ngày, quân đội Chương Quốc không lại tới công thành, lại chờ được Ngũ vương tử Trang Tử Tùng.
Thời điểm Trang Tử Tùng tới, mang theo có mấy tùy tùng, đầu tóc tán loạn, quần áo rách nát. Nếu không phải quan thủ thành nhận ra thì đã đuổi hắn đi mất rồi.
"Ngũ đệ sao ngươi đã trở lại? Phụ Hoàng bọn họ đâu?" Trang Tử Trúc thu xếp cho Trang Tử Tùng tắm rửa, sửa sang lại rồi mới bắt đầu đặt câu hỏi.
Ngũ vương tử Trang Tử Tùng tức giận nói: "Ta chính mình trộm chạy về đây. Phụ Hoàng cùng mẫu hậu đều đang ở trong hành cung, ta cảm thấy bọn họ đều làm sai cả rồi, sao lại có thể bỏ bá tánh hoàng thành cùng binh lính lại mà tự mình chạy trốn chứ? Huống chi, tổ miếu từ đường của chúng ta đều ở trong kinh thành! Tam ca ca, ngươi cũng trộm trở về sao?"
"Không, ta không phải," Trang Tử Trúc thành thật nói: "Phụ Hoàng không có mang theo ta, ta liền ở lại thủ thành."
Trang Tử Tùng không biết làm sao an ủi Trang Tử Trúc bị Phụ Hoàng vứt bỏ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới đúng.
Trang Tử Trúc vốn cũng không cần hắn an ủi, ngược lại càng bội phục Ngũ đệ mới 13 tuổi này, mang theo Trang Tử Tùng đi bái tổ miếu, lại dẫn hắn đi tuần thành, lên tường thành, gõ trống trận, cùng ủng hộ sĩ khí.
Sau khi Trang Tử Tùng trộm đi trở về, quân đội Chương Quốc còn chưa tới. Bọn họ tựa hồ đang thăm dò tình huống, xác nhận Lân thành không có hỏa khí mới nhanh chóng công chiếm những thành trấn xung quanh, bắt lấy quan truyền tin mà Chiêm đại nhân đã phái đi.
Lại đợi mấy ngày, quân đội Chương Quốc tập kết ba mươi dặm ngoài đô thành, bao quanh Tiêu Quốc từ rất xa, hoàn toàn ngăn cách phong bế Tiêu Quốc với ngoại giới. Dân chúng trong thành không dám chạy đi, người bên ngoài thì không vào được. Tựa hồ có dự tính khiến những người trong thành dần dần chết đói.
Hoàng thành Chương Quốc.
Hàm Quốc bị quốc quân Chương Quốc tự thân dẫn dắt quân đội đi tiêu diệt, Tuyên Hằng Nghị để lại đại thần xử lý chính sự, chính mình một đường trở về đế đô.
So với dân chúng Tiêu Quốc đang bị vây khốn, Tuyên Hằng Nghị thích ý hơn nhiều. Hôm nay hắn tan triều, cố ý giữ Vương đệ Thận Vương Tuyên Hằng Bách ở lại xem tranh.
Hai anh em đứng chung một chỗ, cảnh đẹp ý vui. Tuyên Hằng Nghị cùng Tuyên Hằng Bách là anh em cùng cha cùng mẫu phụ nhưng diện mạo lại không quá giống nhau. Tuyên Hằng Nghị có ngũ quan thâm thúy, nét mặt sắc bén, không giận tự uy. Khí thế trên chiến trường không cần phải nói, đồng thời trên triều đình cũng không có một đại thần nào dám chống đối lại hắn. Chỉ cần Tuyên Hằng Nghị liếc mắt một cái, các đại thần liền nhịn không được phát run, cũng vì vậy mà không ai dám làm chuyện tham ô, lừa đảo trái pháp luật.
Mà diện mạo Tuyên Hằng Bách lại thiên về ôn hòa, nhìn qua hào hoa phong nhã. Lúc này hắn dâng lên cho Tuyên Hằng Nghị hai bức tranh có đóng dấu của Thanh Trúc Xá Nhân, nói: "Từ những tin tức rải rác, rất nhiều người đều tới mạo nhận mình là Thanh Trúc Xá Nhân, dâng lên đủ loại tranh thật thật giả giả, kỹ năng vẽ không tốt ta đều không nhận, này hai bức là khó phân biệt nhất."
Một bức vẽ thiên quân vạn mã, một bức mãnh hổ trong chốn rừng xanh. Bức thiên quân vạn mã nhìn từ xa nét mực cuồng dã, nhìn gần thì lông tóc đều có thể nhìn thấy được, vô cùng tuấn tú; mà ở bức mãnh hổ, lại có mấy chục con hổ, mỗi một con đều sinh động như thật, thần thái khác nhau, khí thế bức người, trên lưng mãnh hổ còn có trang bị thêm yên ngựa.
"Bức mãnh hổ là bút tích thực," Tuyên Hằng Nghị giám định và thưởng thức mấy năm nay, cho nên vô cùng quen thuộc thói quen vẽ tranh của Thanh Trúc Xá Nhân: "Bức thiên quân vạn mã là giả, Thanh Trúc Xá Nhân vẽ rất tùy ý, không phác họa tinh xảo, sông núi rừng cây đều thoải mái có thần. Bức này nhìn vào không có thần thái cho nên là giả."
"Nhưng trong bức mãnh hổ giữa rừng xanh có lối vẽ tinh tế tỉ mỉ, không hề vẩy mực thoải mái, vì sao hoàng huynh nhìn liền nhận định đây là bút tích thực?"
Vấn đề này hỏi rất hay, Tuyên Hằng Nghị nhất thời đáp không được, đành trầm mặc tự hỏi.
Thận Vương Tuyên Hằng Bách tò mò chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Tuyên Hằng Nghị mới hộc ra hai chữ: "Trực giác."
Tuyên Hằng Bách: "..."
"Trong bức họa này ý đồ của Thanh Trúc Xá Nhân là lấy mãnh hổ tạo thành một đội quân dã thú sao? Hay là Thanh Trúc Xá Nhân cũng có thể sẽ thuần dưỡng được hổ?" Tuyên Hằng Nghị một mặt cảm thấy không thể tưởng tượng được nhưng một mặt khác lại luôn bị bức họa này hấp dẫn lấy, rồi trầm mê vào đó.
Mấy chục mãnh hổ trong tranh, nhìn vào hình thái, tuy thoạt nhìn hung mãnh nhưng lại có chút đáng yêu, liếʍ lông, cắn móng vuốt, lộ ra cái bụng, đều có, sinh động như thật, giống như người vẽ tranh thật sự có thể dưỡng ra hổ vậy. Tuy rằng thuần dưỡng hổ là chuyện khó tin nhưng bức tranh vẽ được quá mức chân thật.
Tại thời điểm Tuyên Hằng Nghị trầm mê thưởng họa, chiến báo liên quan đến Tiêu Quốc đến. Tuyên Hằng Nghị vốn cho rằng đó chỉ là tin chiến thắng tầm thường, cũng chỉ tùy tay mở ra, ai ngờ lại nhìn đến một câu khiến cho trong lòng Tuyên Hằng Nghị nổi lên gợn sóng.
"Bức tranh "Gió lửa nhân gian" thật sự có thể trở thành sự thật!"