Chương 48: [Phát đường]

Edit: Thủy Tích

Trang Tử Trúc theo Tuyên Hằng Nghị lên lầu hai. Hành lang lầu hai của Thảo Đường, các quan viên Quốc Tử Giám cùng các tiên sinh thư viện đều đang vừa phẩm trà vừa bình luận biểu hiện của nhóm học sinh phía dưới.

Nhóm quan viên vừa nhìn thấy Tuyên Hằng Nghị đi lên, đều nhanh chóng tiến đến hành lễ. Ở đông săn khi ấy, quan viên triều đình đều đã có dịp gặp qua Trang Tử Trúc nhưng các tiên sinh của thư viện Lộc Sơn thì chưa từng nhìn thấy qua, còn tưởng rằng Trang Tử Trúc là một vị học sĩ nào đó đến tham quan. Tuyên Hằng Nghị còn làm bộ làm tịch, giới thiệu Trang Tử Trúc cho nhóm tiên sinh thư viện, nói người này gọi là Tiểu Trúc, hắn vừa mới kết bạn dưới lầu.

Lúc giới thiệu, Tuyên Hằng Nghị lại khen ngợi Trang Tử Trúc một hồi, tán thưởng Trang Tử Trúc thanh nhã tuấn dật, phong nghi cực mỹ (*), dung mạo cử chỉ đoan chính, cùng hắn nhất kiến như cố (**), tâm đầu ý hợp (***),...

(*) Phong nghi : Dáng dấp, cử chỉ và nét mặt bề ngoài.

(**) Nhất kiến như cố : Mới gặp mà thấy như đã thân thiết đã lâu.

(***) Tâm đầu ý hợp : Hợp nhau về tình cảm và lý trí.

Ban đầu Trang Tử Trúc còn rất thích nghe Tuyên Hằng Nghị khen ngợi mình trước mặt mọi người, cảm thấy còn ngọt ngào hơn ăn một trăm miệng đường mật. Nhưng sau lại thấy Tuyên Hằng Nghị tán thưởng mãi không dứt, hơn nữa càng nói càng kỳ lạ, đến khi nghe thấy cụm từ tâm đầu ý hợp, Trang Tử Trúc liền ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời hắn, nói : « Đa tạ Nghị huynh khen ngợi, hôm nay khó có dịp nhóm học sinh gặp nhau thi thơ văn, hay là chúng ta cũng tìm một chỗ ngồi xuống, nghe xem bọn họ có cao kiến gì ? »

Bọn quan viên cùng tiên sinh thư viện thấy Tuyên Hằng Nghị còn chưa ngồi xuống đã bắt đầu khen ngợi cho nên cả đám cũng không dám tiếp tục ngồi, chỉ phải duy trì tư thế đứng cứng đờ ! May mà Tuyên Hằng Nghị còn biết đúng lúc ngừng lại, mời Trang Tử Trúc ngồi xuống cái bàn đối diện bên cạnh hành lang. Trước mặt là một ấm trà xanh biếc, thanh hương lượn lờ, Tuyên Hằng Nghị vô cùng lễ phép làm tư thế « mời », ý bảo Trang Tử Trúc uống nhuận nhuận khẩu.

Có tiên sinh thư viện Lộc Sơn nhìn thấy vậy không ngăn được lắc đầu thở dài.

Một vị tiên sinh khác ngồi bên cạnh hỏi hắn làm sao vậy ? Nhóm học sinh bên dưới lầu rõ ràng tranh luận rất xuất sắc mà ?

Vị tiên sinh này thở dài nói : « Ngày đó nhìn thấy chiếu thư dài tám thước, còn kinh ngạc đó là một thần tác cũng từng tán thưởng không thôi. Bên trong chiếu thư một chữ là một lời tán thưởng cùng ái mộ, một bút đặt xuống đều bày tỏ chung tình, vốn đang cho rằng thánh thượng là người trọng tình nghĩa, thế nhưng chiếu thư còn chưa chiêu cáo bao lâu, đại hôn cũng sắp tới, vậy mà thánh thượng đã nhất kiến chung tình, tâm đầu ý hợp, từ ngữ tán thưởng cuồn cuộn không dứt bày tỏ ái mộ với một ca nhi khác. Đáng tiếc thế sự vô thường, con người thay đổi không lường trước được a ! »

Tiếng thở dài này tuy dùng âm lượng thường thường nhưng căn bản lại không hề kiêng dè có Tuyên Hằng Nghị ở đây. Các tiên sinh khác của thư viện nghe được đều muốn lôi kéo hắn quỳ xuống bồi tội với Tuyên Hằng Nghị, nhưng thoạt nhìn tâm tình Tuyên Hằng Nghị giống như cũng không tồi lắm, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, hỏi : « Vị tiên sinh này là đang bất bình thay Hoàng Hậu tương lai của trẫm sao ? »

Vị tiên sinh nọ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói : « Hồi bệ hạ, thảo dân không dám lỗ mãng. Nhưng là, Trang đại nhân vì nước vì nhân dân ta chế tạo Thần khí bảo vệ đất nước, tài hoa kinh người, đại hôn lại sắp tới, thế nhưng rõ như ban ngày trước mắt bao người, thỉnh bệ hạ để lại một ít thể diện cho Trang đại nhân. »

Các tiên sinh khác nghe vậy đều thay hắn lau mồ hôi, việc của thánh thượng còn chờ một thảo dân như hắn khuyên bảo sao ? Nhưng không thể không giúp bạn tốt tính cách cương trực công chính này vì thế ngay cả viện trưởng thư viện cũng quỳ theo bồi tội. Tuyên Hằng Nghị mỉm cười nâng bọn họ đứng dậy, nói : « Các ngươi không cần sợ hãi, vị Tiểu Trúc này chính là Hoàng Hậu tương lai của trẫm. »

Nhóm tiên sinh : « ... »

Sao không nói sớm ? Đế Hậu hai người trộm gặp nhau còn chơi kiểu giả vờ lần đầu quen biết cũng quá đáng lắm biết không ?

Trang Tử Trúc không nghĩ tới bên trong thư viện còn có tiên sinh bất bình thay mình lập tức liền cảm tạ hắn, lại xin lỗi vì chính mình cải trang giả dạng dấu giếm thân phận. Vị tiên sinh nọ mặt đỏ lên nói không cần khách khí, hắn chưa hiểu rõ đã phê bình châm chọc thánh thượng một hồi thật sự quá lỗ mãng, lại vì chính mình làm ra chuyện đại bất kính liền quay sang bồi tội với Tuyên Hằng Nghị.

Nhưng hành động bất bình thay Trang Tử Trúc ở trong lòng Tuyên Hằng Nghị còn khiến hắn cao hứng hơn so mỗi ngày được bọn quan viên khen ngợi, lập tức tự thân cầm bút, viết xuống tám chữ : « Cương trực công chính, ngay thẳng can đảm. » Tuyên Hằng Nghị lại sai người nhanh chóng đem đến trong phủ vị tiên sinh nọ.

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy qua đi, đã tới thời khắc bình xét bài thi của nhóm học sinh, nhóm tiên sinh lật lật bàn bạc với nhau một hồi sau đó mới cho mời nhóm học sinh mà mình xem trọng đi lên, giáp mặt đối đáp, còn cho bọn hắn viết câu đối xuân. Tuyên Hằng Nghị thấy thế, không đầu không đuôi nói một câu : « Hai tám tháng chạp là ngày lành, rất phù hợp để dán câu đối xuân. »

Trang Tử Trúc trả lời : « Ân, giờ mới nhớ ra là chưa viết câu đối xuân để dán trong phủ.»

Ánh mắt Tuyên Hằng Nghị sáng quắc : « Trẫm cũng chưa dán câu đối xuân, mà ở đây có giấy có bút. »

Trang Tử Trúc dò hỏi : « Hay là ta viết một bộ cho bệ hạ ? Bệ hạ cũng thay ta viết một bộ ? »

Tuyên Hằng Nghị vỗ tay mỉm cười : « Được lắm ! »

Trang Tử Trúc cũng không chối từ, cầm lấy một trang giấy, vung bút viết xuống.

Vế trên : Nhất thống núi sông khai thái bình.

Vế dưới : Vạn dân quy thuận tẫn hỉ nhạc.

Hoành phi : Quốc thái dân an.

Tuy rằng thơ của y không có gì mới mẻ, cũng không hiểu cách gieo vần nhưng viết hai câu đối nhau còn có thể. Không phải chỉ cần ca tụng quân vương, cùng nguyện vọng tốt đẹp là được rồi sao. Tuyên Hằng Nghị vừa thấy, quả nhiên cặp câu đối xuân này liền chọc đến tâm của hắn, vô cùng vừa lòng, không ngừng tươi cười, khen ngợi: "Ai nói Tử Trúc không biết làm thơ? Này một câu "Nhất thống núi sông khai thái bình" dùng từ rất tốt! Nguyện vọng của trẫm chính là vạn dân quy thuận, khai sáng thái bình thịnh thế! Bài thơ tình mà lúc trước Tử Trúc viết cho trẫm cũng ý cảnh tuyệt đẹp, ngụ ý sâu xa, trẫm rất thích."

Ngẫm lại trước nay Trang Tử Trúc chưa từng bày ra thiên phú viết thơ nhưng một cặp câu thơ xuân cùng một bài thơ tình tùy tiện viết ra đã có thể vô cùng xuất chúng như vậy rồi! Tuyên Hằng Nghị càng nghĩ càng thích.

Nhưng Trang Tử Trúc lại phủ nhân: "Không dối gạt bệ hạ, câu thơ kia không phải do ta nghĩ ra, là do một vị tiên sinh tên Bạch Cư Dị viết, ta chỉ mượn dùng mà thôi."

Tuyên Hằng Nghị nhớ tới chính mình khen thích không ngớt liền khựng lại, tươi cười cũng nhạt dần.

Trang Tử Trúc lại bổ sung: "Tuy rằng bài thơ không phải do ta viết nhưng ý tứ của ta cũng giống như ý tứ trong câu thơ, ngày ngày giao hảo..."

Nói nói, thanh âm của Trang Tử Trúc càng ngày càng nhỏ, lại rũ xuống mí mắt, nhìn qua chính là một bộ dáng thẹn thùng. Tuyên Hằng Nghị cảm thấy chính mình lại lần nữa sống dậy, khen: "Ý tứ của trẫm cũng giống vậy, ước nguyện cùng Tử Trúc đời đời kiếp kiếp, ân ái triền miên."

Trang Tử Trúc "Ai" một tiếng, còn muốn nghe nhiều thêm một chút nhưng ở đây thật sự có quá nhiều người, ngoại trừ quan viên cùng tiên sinh thư viện còn có nhóm học sinh ưu tú nữa! Trang Tử Trúc nhìn bọn họ vài lần, tuy rằng phần lớn bọn họ đều giả vờ mắt nhìn thẳng nhưng trên thực tế có đang vảnh lỗ tai nghe hay không, nhìn một cái là rõ ràng liền. Nhóm học sinh vừa nãy ở dưới lầu đối đáp, tranh luận cùng những người khác vô cùng trôi chảy thế mà sau khi đi lên phản ứng liền trì độn, nói lắp, dư quang khóe mắt cũng thường thường bắn về phía bên này.

Đương nhiên cũng có người cố gắng biểu hiện chính mình trước mặt thánh thượng, thao thao bất tuyệt muốn được thánh thượng thưởng thức nhưng Tuyên Hằng Nghị lại đang bị Trang Tử Trúc kêu đi viết câu đối xuân.

Trái ngược với Trang Tử Trúc là viết lên mong muốn trong lòng Tuyên Hằng Nghị, Tuyên Hằng Nghị viết lại tương đối dễ hiểu hơn:

Vế trên: Xuân hạ thu đông nạp trăm phúc

Vế dưới: Đông nam tây bắc tụ ngàn tường

Hoành phi: Cát tinh cao chiếu (*)

(*) Cát tinh cao chiếu = cát tinh chỉ 3 ngôi sao may mắn là phúc, lộc, thọ. Cả câu ngụ ý là có cát tinh hỗ trợ, tầng tầng thăng tiến, hóa giải vận xui.

Trang Tử Trúc còn tưởng rằng Tuyên Hằng Nghị sẽ viết gia đình hòa thuận, cầm sắt tốt đẹp gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại viết cát tinh cao chiếu?

Viết xong, Tuyên Hằng Nghị còn nói thêm: "Năm mới đến, vận xui rủi trong dĩ vãng đều sẽ bị loại trừ, ngày sau nhất định có thể gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi."

Trang Tử Trúc nghe vậy, đôi mắt chớp chớp, Tuyên Hằng Nghị sẽ không vô duyên vô cớ viết những lời này cho y. Có lẽ là có người nói mệnh của y không tốt rồi.

Nghĩ đến y tuổi nhỏ mất mẫu phụ, rồi sau đó bị gia đình chối bỏ, sau cập kê thì nước mất, người khác nói y mệnh không tốt cũng là bình thường.

Theo lý thuyết, người cổ đại rất tin vào vận mệnh nhưng Tuyên Hằng Nghị vẫn trước sau muốn nghênh thú y, không hề sợ bị liên lụy, còn long trọng viết chiếu thư dài tám thước khen ngợi y nữa!

"Câu đối xuân của bệ hạ ngụ ý rất tốt, trở về ta sẽ dán lên ngay," Trang Tử Trúc nói xong liền đem câu đối xuân cẩn thận cất đi, cảm kích nhìn Tuyên Hằng Nghị, lại bổ sung: "Bệ hạ chính là ngồi sao may mắn của ta, sau khi ta quen biết bệ hạ, con đường làm quan vô cùng thuận lợi, còn ngoài ý muốn tìm được một mối nhân duyên tốt đẹp nữa."

Tuyên Hằng Nghị ánh mắt đưa tình nhìn Trang Tử Trúc, trả lời: "Nói ngược rồi, Tiểu Trúc mới là ngôi sao may mắn của trẫm, cũng là ngôi sao may mắn của Chương Quốc."

Nếu hỏa khí rơi vào trong tay của nước khác, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được.

Hai người bận thổi phồng nhau cho nên xem nhẹ nhóm tiên sinh đang chọn lựa câu đối xuân, càng xem nhẹ nhóm học sinh đang cố ý chứng tỏ chính mình. Bọn quan viên Quốc Tử Giám thì xem như không thấy, còn rảnh rỗi nghĩ đến theo lễ pháp lưu truyền xưa nay thì trước đại hôn cặp phu phu không được gặp mặt nhau, chẳng lẽ lễ pháp này được đặt ra là để kí©h thí©ɧ đôi phu phu đang cuồng nhiệt trong tình yêu có cơ hội trộm ngẫu nhiên gặp mặt, làm cho bọn họ ở rõ như ban ngày trước công chúng đem ngọt ngào miểu sát người khác sao?

Mà nguyên nhân khiến bọn họ bị bắt buộc phải vây xem đôi phu phu này không coi ai ra gì tú ân ái là bởi vì thánh thượng cùng Hoàng Hậu tương lai đang vô cùng tuân thủ lễ pháp, không thể lén gặp, cho nên mới công khai giả vờ ngẫu nhiên gặp!

Tức giận nha, không biết sau đại hôn, hàng đêm sênh ca càng sẽ như thế nào đây! Bọn họ nhìn nhìn, lại có chút hâm mộ.

Bọn họ cùng phu nhân tuy rằng đã từng trải qua ân ái triền miên nhưng bên nhau đã vài thập niên cho nên nhìn thấy phu nhân cũng giống như nhìn thấy một nửa chính mình vậy, đều không có loại cảm giác vì trộm gặp mặt nhau mà vui sướиɠ như lúc ban đầu. Có lẽ, hôm nay trở về, phải học theo Đế Hậu, cùng phu nhân giả vờ mới quen, thừa dịp thời gian nghỉ xuân tìm về cảm giác lúc mới quen khi còn trẻ nhỉ?

Bọn quan viên Quốc Tử Giám bên này mang theo tâm tư muốn noi theo Đế Hậu cùng phu nhân ngẫu nhiên gặp được, tìm về cảm giác ban đầu. Trang Tử Trúc bên kia trái tim sau khi chịu kí©h thí©ɧ, bất tri bất giác tú ân ái trước mặt mọi người một hồi, sau khi dùng cơm trưa liền từ biệt Tuyên Hằng Nghị trở về Trang phủ, đem câu đối xuân dán lên, mong ngóng mùng một mau tới.

Trước đêm giao thừa, Lưu quản gia đến báo với Trang Tử Trúc, Trang Anh Đức mời Trang Tử Trúc đến biệt viện ở ngoại ô, cùng người một nhà cùng nhau đón giao thừa.

Trang Tử Trúc cự tuyệt.

Trang Tử Trúc có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Trang Anh Đức là bởi vì trong lòng y có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng khi thấy Trang Anh Đức không có sức lực chống đỡ, lại phải đeo nhiều cái nón xanh như vậy cho nên y mới lười so đo. Yến tiệc phong hậu y không mời Trang Anh Đức cùng mấy đứa con của hắn, cho nên cũng không cần cùng nhau đón giao thừa đâu.

Vốn cũng không phải là người một nhà.

Bên kia, Trang Anh Đức rất buồn bực, vốn dĩ hắn nghĩ Trang Tử Trúc dù chỉ có thể làm tới phi tử cũng đã có thể cho bọn họ hưởng ngày lành, nhưng hiện tại Trang Tử Trúc lại làm Hoàng Hậu, Trang Anh Đức hẳn là phải càng thêm vui vẻ mới đúng! Nhưng hắn biết tin tức Trang Tử Trúc sắp làm Hoàng Hậu, còn nghe người khác bàn luận Trang Tử Trúc rất được Hoàng Đế Chương Quốc ái mộ, chiếu thư phong hậu dài tới tám thước đều từ trong miệng người khác, hắn thân là phụ thân của Trang Tử Trúc, vậy mà chỗ tốt nào cũng không có!

Cho dù là chính hắn vứt bỏ Trang Tử Trúc hai lần nhưng Trang Anh Đức cho rằng hắn là cha ruột của y không có công nuôi dưỡng vẫn là có ân sinh thành. Thấy Trang Tử Trúc không đến cùng đón giao thừa, hắn lại viết một phong thư chúc mừng năm mới, dùng tài sản riêng đặt mua lễ vật cho Trang Tử Trúc, sau đó mới nhờ thị vệ canh giữ ở biệt viện mang đến cho y.

Trang Tử Trúc đem lễ vật theo đường cũ trả về. Vứt bỏ nhiều năm chẳng quan tâm, lúc cần mang đi hòa thân mới tới nhận về, lúc sắp mất nước lại bỏ y lại chạy trốn cùng gia đình của hắn, một người phụ thân như vậy, cả đời không cần qua lại với nhau không phải quá tốt sao?

Mặc Thư thấy lễ vật của Trang Anh Đức bị trả về, đêm giao thừa sợ Trang Tử Trúc buồn khổ, còn cố ý cùng Cẩm Thư học vài đoạn tướng thanh (*), một bên chọc cười một bên vỗ thanh gỗ, học rất ra dáng ra hình, biểu cảm sinh động, vô cùng thú vị. Quả nhiên Trang Tử Trúc đã bị chọc cười, giao thừa không thể đoàn viên thì có sao chứ, không phải y còn có Mặc Thư đã từng đồng cam cộng khổ, cùng nhau lớn lên, ở bên cạnh sao?

(*) Tướng thanh (còn gọi tấu nói) là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Lúc chạng vạng, Mặc Thư biểu diễn xong, Trang Tử Trúc liền chuẩn bị ăn cơm tất niên. Mới vừa ăn mấy miếng đã có thị vệ chạy tới thông truyền, nói trong cung thưởng người mang thức ăn đến.

Đêm giao thừa, bông tuyết bay tán loạn, dù cho hộp đồ ăn nóng hôi hổi, từ trong cung một đường mang đến đây cũng rất nhanh chóng bị đông lạnh. Nhưng Trang Tử Trúc vẫn đi ra cửa cảm tạ ban thưởng, vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy giữa gió tuyết, một bóng hình quen thuộc cầm theo hộp thức ăn, ngẩng đầu đang đi về phía y.

Trên đỉnh đầu, trên vai, thậm chí phía trên cánh mũi cao thẳng của Tuyên Hằng Nghị cũng đều bị phủ một tầng màu bạc trong suốt, trong ánh chạng vạng u ám của buổi chiều tà, khuôn mặt lạnh lùng của Tuyên Hằng Nghị giống như bị đóng thêm một tầng băng.

Tuyên Hằng Nghị xuyên qua gió tuyết đi tới, nhưng chỉ đứng ở ngoài sảnh, không lập tức vào nhà, trước tiên cởi ra áo choàng, nói là không thể mang theo khí lạnh trên người vào nhà.

"Sao có thể chứ, rất ấm áp." Trang Tử Trúc không khỏi phân trần mà đi lên tiếp đón, nhét một cái lò sưởi tay vào trong tay Tuyên Hằng Nghị.

Tuyên Hằng Nghị đưa hộp đồ ăn cho hạ nhân cầm đi đun nóng lại, tự giác cách xa Trang Tử Trúc một chút, kiên trì phải đợi trên người ấm áp lên mới có thể vào nhà. Trang Tử Trúc dở khóc dở cười, chỉ có thể mặc kệ hắn, lại hỏi: "Đêm giao thừa sao lại tới đây, còn phải lập tức chạy về trong cung cùng Thái Hậu ăn cơm tất niên sao?"

"Không cần, năm nay tương đối đặc biệt, ở đây cùng Tiểu Trúc ăn trước, sau lại hồi cung cùng mẫu hậu ăn. Sang năm, chúng ta đã có thể cùng nhau quây quần, nói không chừng còn có thể cùng hài nhi dùng cơm tất niên nữa." Tuyên Hằng Nghị đầy đầu đều là ảo tưởng tốt đẹp về năm sau.

Trang Tử Trúc bật cười nói: "Tháng hai mới đại hôn, mang thai mười tháng, bệ hạ có chút rượt đuổi thời gian rồi."

Tuyên Hằng Nghị chẳng hề để ý mà nói: "Dù cho không thể đuổi kịp, về sau cũng sẽ có cơ hội."